THỜI GIAN TU TIÊN VỚI SƯ TỶ

Chỉ mấy trăm bước, nhưng lần thứ nhất Lâm Phong cảm giác đi gian nan như vậy.

Đám người quỷ dị kia chật như nêm cối, Lâm Phong muốn thông qua, biện pháp duy nhất chính là xuyên qua thân thể bọn họ, nhưng cái này rất khủng bố, cơ hồ phải nếm thử mấy chục lần cảm giác băng lãnh như rơi vào Cửu U.

Hiện thế báo thật sao?

Trước đó không lâu mình gỡ xương cốt của vài người, hiện tại bị bọn hắn làm lạnh đến thất điên bát đảo.

Toàn thân không ngừng run rẩy, từng bước một đi tới, Lâm Phong khóc không ra nước mắt, mỗi lần ngẩng đầu nhìn lên đều sẽ buồn bực, sao còn xa như vậy!

Mấy trăm bước, Lâm Phong đi hơn nửa canh giờ, cả người bị đông đến cứng ngắc, bộ mặt không làm được bất kỳ biểu lộ gì nữa.

Cuối cùng Lâm Phong có chút kích động nhìn hang động, hưng phấn bất chấp tất cả, nhanh chóng vọt vào.

Bang đang!

Tựa như một khối băng rơi xuống, vậy mà phát ra tiếng vang thanh thúy, may mắn nơi này không cao, nếu không thật không biết Lâm Phong có thể bởi vậy bị ngã vỡ nát hay không.

Kiểu chết có ngàn ngàn vạn vạn loại, nếu thật chết như vậy, thì quá khủng khiếp rồi.

Hang động và hòn đảo phảng phất như hai tồn tại độc lập, đơn giản chính là hai thái cực, giờ phút này trên hòn đảo băng lãnh như Nam Cực, thậm chí còn kinh khủng hơn.

Nhưng trong huyệt động lại cực kỳ ấm áp, để cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Nằm trong huyệt động cả canh giờ, Lâm Phong mới tính khôi phục lại, cảm giác khí huyết vận hành thông thuận hơn rất nhiều.

Lúc này mới có thời gian quan sát, bốn phía huyệt động là vách đá to lớn xây thành, thường cách một đoạn, trên vách tường sẽ có một ngọn đèn dầu.

Đây là Trường Minh Đăng, vô luận là đèn hay dầu thắp, đều dùng tài liệu cực kì quý hiếm luyện chế thành, có thể cháy rất nhiều năm không tắt.

Trên con đường này, dưới đất có không ít binh khí, nếu ném ra bên ngoài, tuyệt đối là bảo bối mà Lâm Phong không cách nào với tới, nhưng giờ phút này lại nằm đầy đất.

Trên mặt đất thậm chí còn có vết máu khô, chỉ là niên đại quá xa xưa, mà lộ ra cực kỳ mơ hồ.

Thanh Huyền Kiếm liều mạng run rẩy, tựa hồ cực kì hưng phấn, mặc dù nó thần dị, có lẽ đã từng sinh ra linh trí, nhưng đáng tiếc bị bẻ gãy, cho nên mới không ai thèm.

Chỉ biết là nó rất kích động, nhưng Lâm Phong căn bản không có cách nào đoán được nó muốn làm cái gì, cái này để người ta có chút buồn bực.

- Nghe không hiểu nha, gấp chết người, ngươi muốn làm gì, ra hít thở không khí hay muốn trảm vài cái pháp bảo chơi đùa!

Lâm Phong có chút bất đắc dĩ rút Thanh Huyền Kiếm ra, vung vung trên không trung, lại tùy ý khoa tay, chặt đứt một thanh đại đao trên mặt đất.

Thanh Huyền Kiếm run rẩy lợi hại hơn, giống như hưng phấn, từ trong đại đao có một ít mảnh vụn bị nó thu nạp vào thân kiếm, có lẽ là ảo giác, Thanh Huyền Kiếm đen nhánh lại có chút quang trạch.

- Là muốn chặt pháp bảo chơi, ngươi cũng quá xa xỉ rồi, chơi như vậy ai nuôi nổi chứ!

Lâm Phong phiền muộn, nhưng nhìn Thanh Huyền Kiếm không ngừng run rẩy, không khỏi thở dài, thỏa hiệp rồi, mặc dù đồ vật trên mặt đất giá trị phi phàm, nhưng chung quy là nhặt được, Thanh Huyền Kiếm đã giúp mình mấy lần, không thể bạc đãi nó.

Thế là Lâm Phong cầm Thanh Huyền Kiếm không ngừng chém xuống, chỗ huyền diệu của Thanh Huyền Kiếm lập tức thể hiện ra, trong những pháp bảo kia cũng có không ít bảo vật, nhưng vẫn ngăn không được một kiếm của nó, để cho người ta đoán không ra cực hạn của nó ở nơi nào.

Lấy trước mắt đến xem, trừ bảo vật đặc thù như Khốn Tiên Tác, thì ngay cả pháp bảo vũ khí của Nguyên Anh kỳ, Thanh Huyền Kiếm cũng có thể chặt đứt.

Nương theo chặt đứt pháp bảo càng ngày càng nhiều, Thanh Huyền Kiếm cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, thân kiếm đen nhánh tăng thêm một vòng quang trạch.

Đã sớm nghe nói pháp bảo trải qua năm tháng cô đọng, sẽ sinh ra linh trí, cũng chính là câu pháp bảo có linh, chọn chủ mà hầu.

Pháp bảo trên mặt đất đã trải qua vô số năm, nhiều ít cũng có chút thần dị, nhưng gặp Thanh Huyền Kiếm tham lam, bị chém đứt, hấp thu lấy linh trí.

Lâm Phong có chút cổ quái nhìn Thanh Huyền Kiếm, có loại cảm giác nó tự mình chữa trị, nếu thật như thế, như vậy địa vị của Thanh Huyền Kiếm tất nhiên không nhỏ, chưa từng nghe nói pháp bảo nhà ai bị phế, còn có công năng tự mình chữa trị.

Trên đường đi pháp bảo không ít, nhưng đều bị chặt đứt, làm cho Lâm Phong đau lòng không thôi, may mắn Thanh Huyền Kiếm có thu hoạch, nếu không thật sự là khóc không ra nước mắt.

Trường Minh Đăng một mực lấp lóe, con đường bằng đá rất dài, trên đường đi lưu lại vết tích tuế nguyệt, không biết có bao nhiêu người vẫn lạc ở đây.

Đi tầm một nén hương thời gian, lúc này mới đi đến cuối con đường bằng đá, không gian rộng lớn vô cùng, trời xanh mây trắng, có chim thú chơi đùa giữa rừng, chân trời trống rỗng treo một trái tim to lớn.

Bịch, bịch….

Trái tim kia lại có thể nhảy lên, tựa hồ còn sống, nhìn cực kỳ tà khí.

Mảnh thiên địa này như không có người ở, trong rừng mọc rất nhiều dược liệu, đều là vật trân quý, thậm chí còn có không ít dược liệu cực kì khan hiếm, có thể bán cái giá trên trời.

Lâm Phong có chút khó thở, chủ nhân của Túi Càn Khôn trên người hẳn không hiểu dược đạo, nên trong Túi Càn Khôn không có công cụ thu thập dược liệu, cái này để cho người ta buồn bực.

Trừ một ít trái cây tương đối đặc thù, có thể tiện tay ngắt lấy, dược liệu linh quả bình thường đều có yêu cầu thu thập rất cao, không phải tiện tay là có thể hái xuống.

Lâm Phong không có công cụ, chỉ có thể trước tìm vài thứ có thể hái lại nói, trong quá trình thu thập, hắn phát hiện một cái hồ, nước hồ thanh tịnh, cái này để Lâm Phong rất nhiều ngày không có tắm rửa cực kỳ vui mừng.

Cuống quít giật xuống vải rách trên người, Thanh Huyền Kiếm cũng đặt ở bờ sông, lúc này mới nhảy vào hồ, hưng phấn đập nước, phiền muộn mấy ngày qua bị vung hết sạch.

Nửa ngày sau, Lâm Phong từ trong hồ nước đi ra, lúc này mới giống người, thiên kiếp tạo thành dáng vẻ chật vật cũng bị chỉnh lý sạch sẽ, trừ không có quần áo, thì vẫn cực kỳ tuấn lãng.

Gần đây một mực bôn ba, thể xác và tinh thần của Lâm Phong đều mệt, tìm địa phương phù hợp chất lên một đống cỏ dại, nằm ở phía trên ngủ một giấc.

Lâm Phong ngược lại không lo lắng nguy hiểm gì, tu luyện Thái Thượng Tu Thần Lục, thần giác kinh người, đối với sự tình nguy hiểm cảm ứng cực kỳ mẫn cảm.

Không biết ngủ bao lâu, chân trời ầm vang, lập tức làm Lâm Phong bừng tỉnh!

Liếc nhìn lại, chân trời có cao thủ Kim Đan kỳ đang chém giết lẫn nhau, hai người này thân gia tương đối khá, trên người bảo quang trận trận, một nửa so đấu võ kỹ, một nửa so đấu pháp bảo, động tĩnh kinh người.

Lâm Phong vội vàng tìm một chỗ ẩn nấp, yên lặng quan sát tình huống.

- Ngươi là thổ dân nơi này? Vừa vặn, nói cho ta biết Nguyên Dương Quả ở nơi nào, nếu không ta bóp chết ngươi!

Sau lưng có người hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói, tay phải đồng thời duỗi ra, biến hóa thành một đại thủ, chộp thẳng tới Lâm Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi