THÙ ĐỒ - LÝ TÙNG NHO



Thù Đồ [51] O(∩_∩)O



~*****



Chuyện ảnh chụp Trầm Dung rất nhanh đã biết.



Lúc nhận được điện thoại của Điền mẫu, Trầm Dung đang bị Điền Văn Diệu đặt dưới thân. Điền Văn Diệu thờ ơ cầm điện thoại nhìn một cái, vẻ mặt khẽ biến, hướng về phía Trầm Dung làm động tác đừng lên tiếng. Lúc đó Trầm Dung chính là suýt chút nữa đã lên tới đỉnh, Điền Văn Diệu đột nhiên ngừng lại, khoái cảm tích lũy lại không thể phát tiết, Trầm Dung bất mãn quấn lấy thắt lưng Điền Văn Diệu, ngọt nị nhỏ giọng rên rỉ.



Ánh mắt Điền Văn Diệu hiện lên một tia mất kiên nhẫn, cảnh cáo nhéo Trầm Dung một phen, nhưng cũng không đẩy đối phương ra. Thẳng đến khi Điền mẫu nói tới ảnh chụp, Điền Văn Diệp lập tức cả kinh, đột nhiên đứng lên: “Cái gì?”



Động tác của Điền Văn Diệu quá đột ngột, Trầm Dung không hề phòng bị bị hất ngã lên giường, ý thức quay về, Trầm Dung theo bản năng nhìn về phía Điền Văn Diệu, đối diện là ánh mắt tối tăm của đối phương.



“Làm sao vậy?” Trầm Dung tràn đầy khó hiểu.



Điền Văn Diệu âm trầm nhìn chằm chằm Trầm Dung nửa ngày: “Có phải em thuê người chụp lén chúng ta không?”



“Thuê người chụp lén?” Trầm Dung kinh hãi lập lại, lập tức nghĩ tới gì đó, vẻ mặt hoảng hốt: “Chẳng lẽ trên mạng lại tuôn ra cái gì?”



Bộ dáng cuống cuồng của Trầm Dung cũng không giống giả vờ, Điền Văn Diệu cẩn thận quan sát Trầm Dung nửa ngày, trong lòng bình tĩnh lại. Nhanh chóng mặt quần áo, Điền Văn Diệu lạnh lùng nói ra chuyện ảnh chụp, sau đó trực tiếp bỏ lại Trầm Dung còn đang trần truồng, mở cửa rời đi.



Điền Văn Diệu đi rồi, Trầm Dung mới phản ứng lại, nhớ tới chuyện ảnh chụp Điền Văn Diệu nhắc tới, Trầm Dung cũng không màn tắm rửa, trước tiên nghĩ tới mẹ, liền vội vàng chạy về nhà.



‘Ba’ một tiếng giòn tan, bên má trái Trầm Dung nhanh chóng đỏ ửng.



“Mẹ nhớ rõ đã cảnh cáo mày đừng có dính líu gì tới Điền Văn Diệu nữa rồi mà!” Chu Minh Mị lạnh giọng mở miêng.



Trầm Dung đứng trước mặt Chu Minh Mị, cúi đầu không nói gì.



Chu Minh Mị áp chế cơn tức giận trong lòng: “Mày ở sau lưng mẹ liên hệ với nó bao lâu rồi?”



Trầm Dung cắn môi, nhỏ giọng mở miệng: “Vẫn luôn giữ liên hệ.”



“Vẫn luôn? !” Chu Minh Mị giận dữ: “Mày xem lời nói ngày thường của mẹ là gió thoảng bên tai, nhưng vừa xảy ra chuyện thì liền nghĩ tới người mẹ này của mày, đúng là đứa con ngoan.”



Ba chữ ‘đứa con ngoan’ lọt vào tai Trầm Dung, gương mặt Trầm Dung lập tức hiện lên một tia áy náy.



Chu Minh Mị không chú ý tới biểu tình Trầm Dung, trong lòng vội vàng suy tư khả năng Trầm phụ biết chuyện này lớn bao nhiêu.



Cửa truyền tới tiếng đập cửa nhè nhẹ, âm thanh của người hầu ở bên ngoài vang lên: “Phu nhân, Trầm tiên sinh vừa gọi điện nói sẽ tới.”



Trầm Dung nhất thời cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Chu Minh Mị, Chu Minh Mị không chút biến sắc: “Tôi biết rồi.”



Người hầu nhanh chóng rời đi.




Nhìn lướt qua biểu tình Trầm Dung, Chu Minh Mị lạnh lùng nói: “Xem ra phụ thân mày đã biết chuyện.”



Trầm Dung không khỏi kinh hoảng: “Mẹ, làm sao bây giờ?”



Chu Minh Mị giận tái mặt: “Chuyện này đã thế này, mặc kệ phụ thân mày nói gì, mày phải một mực nói là Điền Văn Diệu quấn quít mày, là nó bức bách mày, nhớ kĩ chưa?”



Trầm Dung do dự, Chu Minh Mị cười lạnh: “Lúc này rồi mà mày còn muốn bảo vệ Điền Văn Diệu? Nó là người thừa kế không thể thiếu của Điền gia. Còn mày là ai? Một đứa con riêng không được thừa nhận của Trầm gia, mày muốn một lần nữa bị trục xuất ra nước ngoài sao?”



Trầm Dung thầm đấu tranh trong lòng, Chu Minh Mị tức giận không thèm tranh luận nữa, nhìn chằm chằm Trầm Dung: “Bị người ta ép buộc hay tự mình sáp tới, tự chọn một cái đi?”



Trầm Dung cắn chặt môi, cuối cùng chậm rãi gật đầu.



Chu Minh Mị hài lòng liếc mắt nhìn Trầm Dung, đưa tay chờ mặt cậu: “Tí nữa phụ thân tới, phải nhớ kĩ những gì mình nên nói, hiểu không?”



“Con biết rồi!” Trầm Dung nhỏ giọng nói.



Lúc Trầm phụ tới, đẩy cửa ra thì nhìn thấy Trầm Dung ngồi trong phòng khách đàn piano, vẻ mặt rất nghiêm túc, Chu Minh Mị khẽ mĩm cười đứng ở phía sau, nhẹ nhàng gõ nhịp.



Trầm phụ vốn rất tức giận, nhưng thấy một màn này thì tiêu tán không ít, nhưng nhớ tới số ảnh kia, vẫn lạnh mặt.



“Trầm tiên sinh!” Âm thanh cung kính của người hầu vang lên, hai người trong phòng giống như mới chú ý Trầm phụ xuất hiện. Chu Minh Mị kinh hỉ nhìn qua: “Đức Hàn!”



Kinh hỉ trong mắt Chu Minh Mị quá rõ ràng, hành động muốn ném mớ ảnh chụp qua của Trầm phụ bị kiềm hãm, chỉ có thể nhìn Chu Minh Mị đi tới nghênh đón, ân cần giúp mình cởi áo khoác.



Trầm Dung theo sát Chu Minh Mị đứng trước mặt Trầm phụ, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ: “Phụ thân!”



Trầm phụ lạnh lùng lên tiếng, lướt qua Trầm Dung ngồi xuống sô pha trong phòng khách.



“Khoảng thời gian này, con thường ở cùng ai?” Trầm phụ nhìn Trầm Dung, lạnh giọng mở miệng.



Ánh mắt Trầm Dung hiện lên một tia kinh hoảng, rất nhanh liền cúi đầu, giả vờ trấn định: “Phụ thân, con mỗi ngày đều tới phim trường, đại đa số thời gian đều ở cùng đạo diễn Chu.”



“Đạo diễn Chu?” Trầm phụ hừ lạnh một tiếng, hất mớ ảnh cầm trong tay tới trước mặt Trầm Dung: “Đây là đạo diễn Chu?”



Vô số ảnh chụp rơi lả tả trước mặt Trầm Dung, gương mặt của cậu cùng Điền Văn Diện luân phiên xuất hiện, Trầm Dung kinh ngạc đứng ở nơi đó, cả người run rẩy.



“A Dung?” Người phản ứng trước tiên là Chu Minh Mị: “Đây là chuyện gì? Con cùng nó?”



Trầm Dung run rẩy nhìn về phía Chu Minh Mị, ánh mắt hiện lên một tia thống khổ, sau đó cắn răng cúi đầu không nói gì.



“Con!” Chu Minh Mị khó thở chỉ về phía Trầm Dung, đột nhiên cả người mềm nhũn ngã ra sau.



“Mẹ!” Trầm Dung lo lắng gọi một tiếng, vội vàng bước tới trước mặt Chu Minh Mị.



“Minh Mị!” Trầm phụ đúng lúc ôm lấy Chu Minh Mị, Chu Minh Mị tựa hồ chậm rãi lấy lại hơi, cố gắng lộ ra nụ cười với Trầm phụ, đỡ người Trầm phụ chậm rãi đứng lên: “Đức Hàn, em không sao.”



Gương mặt tràn đầy lo lắng của Trầm Dung ẩn ẩn có chút áy náy: “Mẹ!”



‘Ba!’ Một tiếng giòn tan, Chu Minh Mị thất vọng nhìn Trầm Dung: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con như vậy.”



“Mẹ!” Ánh mắt Trầm Dung tràn đầy thống khổ, Chu Minh Mị nhẫn tâm quay đầu.



Trầm phụ trấn an vỗ vỗ Chu Minh Mị đang dựa trong lòng mình, giận tái mặt nhìn Trầm Dung: “Ảnh chụp này rốt cuộc là sao?”



Cơ thể Trầm Dung run rẩy, siết chặt nắm tay, ánh mắt thống khổ nhìn Trầm phụ, cũng cắn chặt môi không chịu mở miệng.



“Con, đứa nghiệt tử này!” Trầm phụ phẫn nộ quát.



Chu Minh Mị ôm lấy ống tay áo Trầm phụ, vẻ mặt tự trách: “Đức Hàn, đều là lỗi của em, là em không dạy tốt A Dung, em thực sự xin lỗi anh.”



Mắt thấy mẹ tựa hồ ôm hết trách nhiệm lên người, Trầm Dung không khỏi mở miệng ngăn cản: “Mẹ.”



Chu Minh Mị thất vọng phất tay về phía Trầm Dung, không quay đầu lại nhìn cậu.



Trầm Dung thống khổ nhìn Chu Minh Mị, khuất nhục cúi đầu, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: “Con cũng không muốn, là anh ta uy hiếp con.”



“Uy hiếp?” Trầm phụ khiếp sợ nhìn Trầm Dung.



Trầm Dung khó khăn quay đầu: “Con chỉ là một đứa con riêng của Trầm gia, trong mắt anh ta con chẳng là gì cả, anh ta bức con, con cũng không có cách nào.”



“Vì sao không nói với phụ thân?” Trầm phụ tức giận nói.



Trầm Dung tuyệt vọng nhìn Trầm phụ: “Con không dám, con sợ làm phụ thân thất vọng, sẽ khinh thường con. Chuyện đoạn phim lần trước, tất cả mọi người đều nghĩ con dụ dỗ anh ta, con…” Trầm Dung thống khổ cúi đầu: “Vốn lần này trở về định kết thúc với anh ta, chính là…” Trầm dung không nói thêm gì nữa.



“Chính là cái gì?” Trầm phụ truy hỏi.



Trầm Dung lắc đầu, không chịu mở miệng.



“Nó lại uy hiếp con?” Trầm phụ đoán.



Trầm Dung xấu hổ cúi đầu.



Trầm phụ oán giận vỗ mạnh lên bàn: “Điền Văn Diệu uy hiếp con cái gì?”




Trầm Dung lắc đầu, vẫn không chịu nói.



Trầm phụ bất mãn: “Con còn dấu phụ thân chuyện gì nữa?”



Trầm Dung cầu xin nhìn Trầm phụ: “Con lấy số tiền mẹ dành dụm mấy năm nay đi đầu tư phim.”



Trầm phụ sửng sốt: “Cái đó với Điền Văn Diệu có quan hệ gì?”



Âm thanh Trầm dung lại càng nhỏ hơn nữa: “Là Trầm Hi, Trầm Hi tìm người đánh hỏng bộ phim con đầu tư, Điền Văn Diệu nói anh ta có thể giúp, cho nên…”



Trầm phụ thật không ngờ chuyện này cư nhiên còn dính tới Trầm Hi, nhìn biểu tình khổ sở của Trầm dung khi nói tới việc này, trái tim Trầm phụ mềm nhũn, dâng trào một cỗ áy náy.



“Chuyện này phụ thân nhất định sẽ đòi công bằng cho con.”



“Phụ thân!” Trầm Dung không ngờ Trầm phụ lại nói vậy, bản năng muốn cản lại, Chu Minh Mị thầm lườm Trầm Dung một cái, Trầm Dung khẽ cắn môi đứng im trước tầm mắt Chu Minh Mị: “Phụ thân, phụ thân ngàn vạn lần đừng vì con mà ảnh hưởng tới quan hệ Điền gia, đừng lo cho con, sau này con nhất định sẽ cự tuyệt Điền Văn Diệu, phụ thân.” Vẻ mặt Trầm Dung tràn đầy cầu xin.



Trong mắt Trầm phụ chỉ cảm thấy Trầm Dung một lòng vì Trầm gia, ông nghĩ Trầm Dung sợ vì mình mà làm quan hệ hai nhà Trầm Điền tan vỡ. Nói thật, lúc nãy ông cũng chỉ nhất thời xúc động mới nói muốn đòi công bằng cho Trầm Dung, lập tức đã hối hận. Ông không có khả năng vì Trầm Dung mà thực sự cắt đứt quan hệ với Điền gia, mà chuyện này cũng không thể truyền ra ngoài, cuối cùng chỉ ủy khuất Trầm Dung, nghĩ vậy, trong lòng lại càng áy náy.



“Qua vài ngày nữa con tới Trầm thị làm việc đi. Quay phim này nọ đều là những việc không đàng hoàng, đừng học theo Trầm Hi.”



Trầm Dung thật sự không dám tin: “Phụ thân.”



Trầm phụ trấn an vỗ vỗ đứa con, Trầm Dung cố gắng áp chế kích động trong lòng, vòng tay ôm lấy Trầm phụ.



Trầm phụ cũng không ở lại lâu, tiễn Trầm phụ đi rồi, Chu Minh Mị liền thở phào một hơi, cảnh cáo quét mắt nhìn Trầm Dung: “Nhớ rõ lời mày vừa nói, về sau đừng có bất cứ lui tới nào với Điền Văn Diệu nữa.”



Trầm Dung tràn đầy kinh hỉ, vừa nghe câu nói này thì nhạt đi không ít, nhưng đối mặt với tầm mắt Chu Minh Mị, Trầm Dung cuối cùng vẫn chọn lựa thỏa hiệp.



Chuyện ảnh chụp tựa hồ cứ như vậy trôi qua, Phương gia cùng Trầm gia không có bất cứ tin tức nào truyền ra, giới truyền thông cũng gió êm sóng lặng, trái tim thấp thỏm của Điền Văn Diệu mấy ngày nay rốt cuộc hoàn toàn thả xuống, vẻ mặt thoải máu xuất hiện trước mắt Giai Dĩnh.



“Giai Dĩnh, em cảm thấy bộ này thế nào?” Điền Văn Diệu đưa bộ lễ phục xanh phiếc trong tay hướng về phía Giai Dĩnh, ôn nhu mở miệng.



Phương Giai Dĩnh lắc đầu, Điền Văn Diệu dấu đi sự mất nhẫn nại trong mắt, lấy một bộ khác: “Còn bộ này?”



Phương Giai Dĩnh do dự nhìn một cái, vẫn lắc đầu.



Điền Văn Diệu hít một hơi thật sâu, lại đổi một bộ khác: “Thế bộ này?”



Phương Giai Dĩnh do dự nhìn những bộ lễ phục trên giường, nhất thời không thể đưa ra lựa chọn.



“Còn chưa thay quần áo sao?” Phương mẫu bất mãn xuất hiện ở cửa: “Giai Dĩnh, đã bắt đầu có khách tới rồi, con đừng kì kèo nữa.”



Phương Giai Dĩnh làm nũng nhìn Phương mẫu: “Hôm nay rất quan trọng với con, con đương nhiên phải cẩn thận chọn lựa. Văn Diệu, không bằng anh ra ngoài tiếp đãi khách trước đi?”



Chọn quần áo với Phương Giai Dĩnh nửa ngày, toàn bộ kiên nhẫn của Điền Văn Diệu đã hao hết, liền thừa dịp đứng dậy: “Cũng tốt.” Lúc đi ngang Phương Giai Dĩnh, Điền Văn Diệu thực tự nhiên xoay người hôn một cái lên mặt cô: “Mặc kệ mặc cái gì, trong lòng anh em vĩnh viễn là đẹp nhất.”



Phương Giai Dĩnh mỉm cười: “Em chỉ hi vọng có thể cho anh một ấn tượng thật sâu, đến mức suốt đời khó quên mà thôi.”



Điền Văn Diệu tuy cảm thấy những lời này có chút kì quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Phương Giai Dĩnh muốn biểu hiện trước mặt mình một phen, liền cười cười theo Phương mẫu đi ra ngoài.



Ở phía sau, Phương Giai Dĩnh tùy ý rút một bộ lễ phục nhạt màu mặc lên người, cũng không phải cô kén chọn gì cả, chính là không muốn cùng Điền Văn Diệu giả vờ thân thiết trước mặt mọi người mà thôi.



Hôm nay là ngày kỉ niệm đính hôn ba năm của Điền Văn Diệu cùng Phương Giai Dĩnh, cứ việc hai nhà Điền Phương nói chỉ là buổi tiệc nhỏ chúc mừng mà thôi, nhưng những người quen biết ở Trung Kinh, phần lớn đều nhận được thiệp mời.



Ngày này Trầm Hi đã sớm chạy về Trầm gia, là một thành phần của Trầm gia, cho dù không thích thì hôm nay vẫn phải đi theo Trầm phụ đến bữa tiệc.



Trầm phụ hiển nhiên không vui vẻ gì với sự xuất hiện của Trầm Hi, lạnh lùng liếc mắt một cái, lựa chọn không nhìn tới. Trầm Hi khẽ nhíu mày khó nhận ra, Trầm phụ không thích mình cậu đã sớm thành thói quen, nhưng hôm nay sự chán ghét của Trầm phụ đối với cậu lại quá rõ ràng, gần nhất cậu có làm gì trêu chọc Trầm phụ sao?



Suy nghĩ bất quá chỉ trong chớp mắt, Trầm Hi liền quên đi ý niệm này, chỉ sợ trong lòng Trầm phụ, sinh cậu ra chính là sau lầm rồi, lại càng miễn bàn tới những chuyện khác.



Lúc Trầm phụ mang theo vài người tới Phương gia, Lý Minh Hiên đi cùng Lý phụ đang nói chuyện với chủ nhân hôm nay. Lúc bóng dáng Trầm Hi xuất hiện, ánh mắt Lý Minh Hiên lập tức sáng lên, sau khi nói với Lý phụ thì lập tức đi qua nghênh đón Trầm Hi.



“Cữu cữu.” Lý Minh Hiên mĩm cười chào Trầm phụ, tầm mắt ẩn ẩn dừng lại trên người Trầm Hi. Trầm Hi nhìn anh mỉm cười, ánh mắt Lý Minh Hiên lộ ra chút ôn nhu khó phát hiện.



Trầm Phụ hòa ái nhìn Lý Minh Hiên: “Tích Vĩnh đâu?”



Lý Minh Hiên nhìn vào bên trong: “Phụ thân ở bên trong nói chuyện với bác Phương.”



Trầm phụ gật gật đầu: “Cữu Cữu đi trước, đám người trẻ tuổi các con ở lại nói chuyện đi. A Kế, theo phụ thân qua đó chào hỏi.”



“Dạ!”



Lúc bóng ánh Trầm phụ cùng Trầm Kế biến mất, Trầm Thừa lập tức lấy lòng mỉm cười với Minh Hiên: “Anh họ!”



Lý Minh Hiên bật cười: “Anh biết rồi, em đi tìm Văn Diệu đi.”



Trầm Thừa gật gật đầu, vội vàng đi xung quanh tìm kiếm bóng dáng Điền Văn Diệu, nhất thời chỉ còn lại Lý Minh Hiên cùng Trầm Hi đứng chung một chỗ.



Ánh mắt Lý Minh Hiên nhu hòa hẳn: “Sau khi tan tiệc chúng ta cùng nhau về đi.”



Trầm Hi kinh ngạc: “Anh họ không cần về nhà với dượng sao?”



Lý Minh Hiên mỉm cười, đưa tay xoa tóc Trầm Hi: “Không cần, anh nói với phụ thân rồi, huống chi nơi có Tiểu Hi chính là nhà của anh.”



Những lời này của Lý Minh Hiên thật sự rất êm tai, Trầm Hi sửng sốt không khỏi mỉm cười.




Hành động của hai người dừng trong tầm mắt Lý phụ đứng cách đó không xa, Lý phụ trầm mặc nhìn hai người, Trầm phụ đang nói chuyện với liền theo tầm mắt ông nhìn qua: “Minh Hiên từ lúc nào thân thiết với Trầm Hi như vậy?”



Lý phụ nhìn thoáng qua ánh mắt nghi hoặc của Trầm phụ, cười khổ dời đề tài.



Mắt thấy khách ngày càng nhiều mà Phương Giai Dĩnh vẫn chưa xuất hiện, Phương phụ bất mãn nhìn về phía Phương mẫu: “Giai Dĩnh đâu?”



“Chắc còn đang thay quần áo, em đi xem thử.” Phương mẫu nói xong, đang định xoay người thì lập tức nhìn thấy Phương Giai Dĩnh dọc theo cầu thang chậm rãi đi tới.



“Sao lâu vậy?” Phương mẫu nhỏ giọng, oán trách nói.



Phương Giai Dĩnh mỉm cười không nói gì.



“Giai Dĩnh.” Điền Văn Diệu từ rất xa đi tới, Phương Giai Dĩnh lộ ra một nụ cười sung sướng, chủ động kéo đối phương.



Buổi tiệc hôm nay do một tay Phương Giai Dĩnh xử lý, vốn Điền mẫu định tổ chức ở Điền gia nhưng Phương Giai Dĩnh lại cố tình muốn ở Phương gia, Điền mẫu cũng tùy ý Phương Giai Dĩnh. Bữa tiệc rất sôi nổi, Phương Giai Dĩnh nghĩ ra rất nhiều chuyện thú vị, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.



Mắt thấy không khí đã đạt tới đỉnh điểm, Phương Giai Dĩnh kéo Điền Văn Diệu đứng trước mặt mọi người.



“Hôm nay là ngày kỉ niệm ba năm đính hôn của tôi cùng Văn Diệu, tôi có một món quà muốn tặng cho Văn Diệu.” Phương Giai Dĩnh cười khanh khách nhìn Văn Diệu nói.



Điền Văn Diệu sửng sốt, lập tức hiểu ra Phương Giai Dĩnh muốn tạo sự bất ngờ cho mình, liền phối hợp lộ ra nụ cười kinh hỉ.



Phương Giai Dĩnh ý bảo mọi người nhìn về phía bên trái đại sảnh, nơi đó không biến từ khi nào đã treo một màn chiếu thật lớn, theo sự ra hiệu của Phương Giai Dĩnh, tất cả ngọn đèn trong đại sảnh trong nháy mắt phụt tắt, mọi người nhất thời bị bóng tối bao phủ.



Khóe miệng Trầm Hi chậm rãi nhếch lên, đang định hảo hảo thưởng thức màn biểu diễn của Trầm Dung nên không hề phòng bị bị Lý Minh Hiên đột ngột ôm vào lòng. Cánh môi mềm mại áp lên môi mình, đầu lưỡi ướt át tiến tới, trái tim Trầm Hi đập mạnh hơn, phản ứng kịch liệt hôn trả lại, loại cảm giác kích thích này làm toàn thân cậu nóng rần. Màn hình bắt đầu sáng lên, hai người vội vàng tách ra, nương theo bóng tối sóng vai đứng cạnh nhau, bên dưới là mười ngón tay đan chặt.



Theo màn hình càng lúc càng sáng, lực chú ý của mọi người không khỏi đều tập trung vào màn hình, một tiếng rên rỉ ngọt nị đột ngột vang vọng bên tai mọi người.



“Văn Diệu!” Cùng với tiếng rên rĩ là một giọng nam khàn khàn gọi Văn Diệu.



Mọi người còn chưa kịp phản ứng, màn hình đột nhiên sáng lên, hai nam nhân xuất hiện trước mắt mọi người, cả người trần truồng quấn lấy nhau. Trong đám người vang lên tiếng kinh hoảng.



Trái tim Điền Văn Diệu trong nháy mắt trầm xuống, mau toàn thân dường như đông cứng lại, cơ thể hoàn toàn không thể động đậy, nhưng suy nghĩ cố tình lại rõ ràng vô cùng.



Khoảnh khắc tiếng rên vang lên, Điền Văn Diệu đã có dự cảm không tốt, chẳng qua anh thật sự không ngờ Phương Giai Dĩnh lại điên cường như vậy. Anh đã có thể đoán được danh dự của mình sẽ bay sạch sẽ thế nào ở Trung Kinh này, từ nay về sau rốt cuộc không thể ngẩng đầu.



Phương Giai Dĩnh vô cùng thân thiết tiến tới bên tai anh: “Thích không? Kinh hỉ em dành cho anh.” Rõ ràng là giọng nữ ngọt ngào nhưng lọt vào tai Điền Văn Diệu lại hệt như tiếng ác ma thì thầm.



“Tắt, mau tắt!” Âm thanh hổn hển của Điền phụ vang lên vang dội.



Giống như hưởng ứng lời ông, tình cảnh trên màn hình bắt đầu biến hóa, vẫn như cũ là hai người kia, chẳng qua lúc này động tác của hai người lại càng thái quá hơn.



Có người khẽ thì thầm: “Là đứa con riêng của Trầm gia.”



“Hình như gọi là Trầm Dung, là người tình của Trầm Đức Hàn sinh ra a.”



“Các ông có nhớ đoạn phim lan tràn trên mạng năm năm trước không?”



“Hình như Trầm Đức Hàn có ý định để đứa con riêng kia về nhận tổ quy tông.”



Vô số tiếng thì thầm vang lên, Trầm phụ đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy dường như tất cả mọi người đều đang nhìn mình, chê cười mình, danh dự mấy trăm năm của Trầm gia trong đêm nay đã hoàn toàn hủy diệt trong tay Trầm Dung.



“Nhìn đứa con riêng của Trầm gia kìa.”



“Nhìn đứa con của Trầm Đức Hàn kìa.”



Mấy câu nói đó không ngừng chui vào lỗ tai Trầm phụ, một hơi dừng lại trên đỉnh đầu, khoảnh khắc ánh chèn sáng lên, rốt cuộc chống đỡ không được, ngã sấp ở nơi đó.



“Phụ thân!” Trầm Kế kinh hoảng kêu lên, vội vàng cúi người xem xét Trầm phụ.



Đám người từ lúc Trầm phụ co quắp ngã xuống thì nhất thời bối rối.



Trầm Hi đứng ở xa xa phía sau, xuyên qua đám người nhìn Trầm phụ co quắp ngã xuống đất, khóe miệng kìm không được nhếch lên.



Ngay sau đó, Trầm Hi đột nhiên bị Lý Minh Hiên ôm vào lòng, anh nhẹ nhàng vỗ vai cậu, an ủi nói: “Cữu cữu không có việc gì đâu.”



Ánh mắt vốn tìm tòi dò xét đặt trên người Trầm Hi, theo lời an ủi không ngừng phát ra từ miệng Lý Minh Hiên mà dần dần dời đi, lực chú ý của người xung quanh một lần nữa bị Trầm phụ ở trung tâm hấp dẫn.



Lý Minh Hiên dịu dàng vỗ về Trầm Hi trong lòng mình, cụp mi mắt, dấu đi tình tự phức tạp bên trong.



Hoàn


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi