THÙ ĐỒ - LÝ TÙNG NHO



Thù Đồ [80]



*****



Tối đó, lúc Lý Minh Hiên về nhà, Trầm Hi vẫn chưa trở lại. Mùa đông trời tối rất sớm, trong phòng đã u ám một mảnh.



Đặt chìa khóa xe trong tay qua một bên, Lý Minh Hiên không bật đèn, liền im lặng ngồi trên bàn làm việc trong bóng đêm.



Anh dùng suốt một buổi chiều nghe mẫu thân kể lại những chuyện trước kia. Mẫu thân nói, trước lúc qua đời ông ngoại đã rất hối hận, nhưng ông đã không kịp bồi thường. Mẫu thân nói, ai đúng ai sai đều không phân rõ nữa. Mẫu thân nói, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, hi vọng Trầm Hi có thể hướng về tương lai. Mẫu thân nói…



Lý Minh Hiên im lặng nhìn chằm chằm mặt bàn, trong đầu nhớ lại những lời mẫu thân đã nói. Mẫu thân nói càng nhiều thì trong lòng anh càng cảm thấy chua xót. Anh không biết đối với Trầm Hi mà nói, những chuyện này có thể cho qua hay không, nếu không qua được thì sao? Trầm Hi sẽ thế nào đây?



Ngoài cửa vang lên âm thanh mở cửa, Lý Minh Hiên theo bản năng đứng dậy đi qua. Trầm Hi vừa mở cửa tiến vào thì đã bị Lý Minh Hiên ôm chặt vào lòng.



“Anh họ?” Trầm Hi giật mình mở miệng.



Lý Minh Hiên ‘ừ’ một tiếng, lại càng dùng sức ôm chặt người trong lòng.




Trầm Hi im lặng dựa vào lòng ngực Lý Minh Hiên, anh cúi đầu hôn cậu, ôn nhu nói: “Hôm nay mẫu thân nói một ít chuyện cũ, Tiểu Hi muốn nghe không?”



Lý Minh Hiên khác thường vì cái gì, Trầm Hi ẩn ẩn đoán được có quan hệ tới mình, nghe anh hỏi vậy, liền không giấu diếm: “Anh họ, anh cũng biết tôi đang lén tra chuyện trước kia.”



Trầm Hi thẳng thắn làm Lý Minh Hiên rất bất ngờ, anh nghĩ Trầm Hi sẽ dấu mình chuyện này, không ngờ cậu lại thản nhiên như vậy, trên mặt hơi cười khổ: “Anh kể em nghe.”



Trong bóng đêm u ám, hai người lẳng lặng ngồi trên sô pha, ai cũng không bật đèn. Biểu tình Lý Minh ẩn trong bóng đêm, chỉ có thể thấy được hình dáng đại khái. Giọng nam mang theo từ tính trầm thấp vang lên, vạch trần sự thật đã phủ bụi bấy lâu. Hàn Trầm thông gia, Trầm Hi chào đời, Hàn Nhu nhảy lầu, Hàn lão tính kế Trầm gia cùng bản di chúc cuối cùng của Trầm lão.



Ánh mắt Trầm Hi theo lời trần thuật của Lý Minh Hiên mà dần dần trở nên phức tạp, nó làm cậu chấn động không kém những lời Trầm phụ nói hôm qua. Cậu tin tưởng hết thảy những việc này đều là sự thật, rất nhiều việc đã quên trong quá khứ đan xem với lời trần thuật của Lý Minh Hiên, làm những thứ cậu không biết lần đầu tiên mở rộng trước mắt.



Lý Minh Hiên ngừng lại, nghiêm túc nhìn Trầm Hi: “Tiểu Hi?”



“Sao?”



“Em định làm thế nào?”



Lý Minh Hiên đang nói gì, trong lòng hai người đều hiểu rõ. Trầm Hi lẳng lặng nhìn Lý Minh Hiên, ý niệm muốn nói sự thật vài lần hiện lên trong đầu, cuối cùng lại biến thành bốn chữ ‘Tôi cũng không biết!’. Cậu thật thực không biết, 20% cổ phần thuộc về cậu trong di chúc hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch. Đời trước cậu cũng không hay biết gì bản di chúc này, cũng chưa có ai nói cho cậu biết nội dung của nó. Nếu biết trước cậu sẽ không từ bỏ cơ hội thu mua cổ phần của Cao Thu Lâm, đối với cậu mà nói, biện pháp trả thù Trầm gia vẫn còn rất nhiều lựa chọn khác.



“Anh họ thì sao, anh hi vọng tôi làm thế nào?”



Đối mặt với câu hỏi ngược lại của Trầm Hi, Lý Minh Hiên trầm mặc nửa ngày, cuối cùng thấp giọng nói: “Anh không biết.”



Từ chiều nay được nghe phụ thân chính miệng xác nhận nội dung di chúc, Lý Minh Hiên ẩn ẩn đoán được một màn trước mắt. Trầm Hi ôm tình cảm thế nào đối với Trầm phụ cùng Trầm gia, sau khi nghe câu chuyện hôm nay, anh rốt cuộc không thể lừa mình dối người được nữa. Anh đau lòng vì những gì Trầm Hi phải trải qua, anh lí giải được oán hận của Trầm Hi, vì thế anh không thể làm như lời mẫu thân, khuyên Trầm Hi bỏ qua tất cả, anh không thể ích kỹ yêu cầu Trầm Hi từ bỏ oán hận trong lòng, nhưng anh cũng không thể thản nhiên đối mặt với hành vi trả thù của Trầm Hi.



Lý Minh Hiên chua xót nhìn Trầm Hi, anh cũng không hi vọng nghe được đáp án từ miệng Trầm Hi, im lặng bất tận lan tràn giữa hai người, ai cũng không nói thêm gì.



Không đợi Lý Minh Hiên hiểu rõ hết thảy, tin tức Trầm Dung vừa mới được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài chưa tới hai ngày đã đột ngột bị tai nạn giao thông, xương cốt hai chân bị dập nát lại một lần nữa kéo Trầm gia lên đầu ngọn sóng. Chỉ đơn thuần là tai nạn hay có âm mưu? Nếu là âm mưu, vậy kẻ đứng sau là ai? Vụ tai nạn này cùng sự kiện ma túy lần trước có liên quan gì hay không? Đủ loại tin tức lan truyền trên mạng, Trầm gia vốn định âm thầm xử lý vụ ma túy lại một lần nữa bại lộ trước mặt công chúng.



Bệnh viện, trong phòng bệnh, Trầm Dung vừa ới phẫu thuật xong vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Chu Minh Mị luôn tỏ ra thong dong tao nhã trước mặt người ngoài lần đầu tiên hoàn toàn thất thố, lôi kéo bác sĩ không ngừng truy hỏi: “Phẫu thuật không phải rất thành công sao? Vì sao còn không thể cam đoan có thể đứng lên?”



Bác sĩ đã quen bị người nhà bệnh nhân hỏi đủ loại vấn đề nên không hề lưu tâm: “Phẫu thuật tuy rất thành công, nhưng trước đó bệnh nhân đã bị dập nát hai chân, có thể đứng lên được hay không cần phải quan sát tình huống khôi phục sau này, bệnh viện cũng không thể cam đoan.”



Mắt thấy Chu Minh Mị nghe xong lời mình nói thì hồn bay phách lạc, bác sĩ nghĩ tới kết quả kiểm tra máu trước đó, thương hại mà nhắc nhở bà một câu: “Bà Chu, đối với bệnh nhân mà nói, hiện giờ quan trọng nhất không phải khôi phục hai chân mà là nghĩ biện pháp cai nghiện.”




“Cai nghiện?” Chu Minh Mị kêu lên thất thanh: “Không có khả năng, A Dung không có hít ma túy!”



Sự thương hại trong mắt bác sĩ lại càng sâu hơn: “Mặc kệ bà Chu có tin hay không, trong cơ thể bệnh nhân thật sự đã kiểm tra ra số ma túy còn sót lại, căn cứ theo nồng độ thì rất có khả năng đã bị nghiện.”



Tai nạn giao thông, nghiện ma túy, Chu Minh Mị nhớ kĩ hai từ này trong lòng. Bà vốn không tin tai nạn của Trầm Dung là ngoài ý muốn, hiện giờ nghe nói trong máu Trầm Dung đo được ma túy còn sót lại, là ai động tay động chân, bà không cần đoán cũng biết, trừ bỏ Trầm Kế, còn ai lại hận A Dung không thể chết thống khoái như vậy.



Gương mặt Chu Minh Mị hiện lên một tia dữ tợn, bà vốn cũng không muốn xé rách mặt với Trầm Đức Hàn, hiệp nghị trước đó với Vương Trường Lâm cũng chỉ là bất đắc dĩ. Nộp tiền bảo lãnh Trầm Dung làm bà nhìn ra Trầm Đức Hàn cố ý muốn che dấu gièm pha về Trầm gia, còn tưởng vụ ma túy kia có thể im lặng trôi qua. Nhưng hiện giờ Trầm Dung gặp tai nạn, rất có thể không thể đi lại được nữa, trong cơ thể lại kiểm tra có ma túy, cho dù không ngồi tù, cuộc sống của nó cũng bị hủy hoàn tòan, về sau còn có thể làm được gì? Cho dù Trầm Dung tệ cỡ nào thì nó cũng là đứa con duy nhất của bà, là nơi bà nương nhờ nửa đời sau. Bà tính kế nhiều năm như vậy, mắt thấy mục tiêu cách mình ngày càng xa, hiện giờ lại hoàn toàn mất hết hi vọng, bà làm sao chịu nổi sự phẫn hận này.



Nếu Trầm Kế không chịu cho mẹ con bọn họ đường sống, thì đừng trách bà làm việc tàn nhẫn.



Trầm Dung còn chưa tỉnh lại, Chu Minh Mị đã thả ra tiếng gió cho đám phóng viên, tai nạn giao thông của Trầm Dung không phải ngoài ý muốn. Hơn nữa còn ám chỉ vụ ma túy trước đó có quan hệ với Trầm Thừa, trong tay bà có chứng cớ. Tin vừa tung ra, phóng viên lập tức điên cuồng vây quanh bệnh viện Trầm Dung đang nằm, trong khoảng thời gian ngắn, vụ việc ma túy không ngừng được đưa tin, mà tin tức Trầm Dung thay Trầm Thừa gánh tội, sau đó Trầm Thừa mướn người diệt khẩu là ầm ĩ nhất.



Trầm Kế buông tờ báo trong tay xuống, nhìn Lý Minh Hiên nãy giờ vẫn chìm đắm trong cảm xúc của riêng mình.



“Cậu có tâm sự à?”



Lý Minh Hiên hồi phục tinh thần, né tránh đề tài này: “A Thừa thế nào?”



Trầm Kế lắc đầu, không hỏi thêm: “Vẫn như vậy, cậu cũng biết muốn cai nghiện phải kiên quyết, A Thừa từ nhỏ chưa bao giờ chịu khổ, nếu không phải vẫn bị trói thì sớm kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”



Lý Minh Hiên thầm thở dài, tầm mắt dừng lại trên tờ báo: “Chuyện Trầm Dung cậu tính sao?”



Ánh mắt Trầm Kế lạnh đi: “Chu Minh Mị muốn đổ vụ tai nạn này lên đầu A Thừa, làm gì có chuyện hời như vậy? Nếu bà ta nói có chứng cớ, cứ để bà ta lấy ra.”



Anh vốn thuê người theo dõi Trầm Dung, tính toán ép Trầm Dung vướng vào con đường hút chích, Trầm Dung dám dụ dỗ Trầm Thừa hít ma túy, anh cũng phải bắt nó chịu đựng sự thống khổ này, nhưng không ngờ Trầm Dung lại gặp tai nạn, tuy thừa dịp rối loạn đã đạt được ý đồ, nhưng Chu Minh Mị thế nhưng lại muốn đổ chuyện này lên đầu A Thừa, bà ta thật sự anh vì nghĩ đến mặt mũi phụ thân mà không dám đụng vào bà ta sao?



Lý Minh Hiên tự nhiên biết chuyện tai nạn giao thông không có quan hệ với Trầm Kế, nhưng hiện tại, vấn đề là ai đã động tay động chân vào vụ tai nạn này? Trầm Dung vừa nộp tiền bảo lãnh đã xảy ra tai nạn, trước đó lại có tin Trầm Thừa hít ma thúy, khó trách người ta liên hệ tới Trầm Thừa. Xem thái độ Chu Minh Mị, hiển nhiên đã nghĩ như vậy nên mới sống chết cắn chặt Trầm Thừa không buông.



“Cậu cảm thấy là ngoài ý muốn hay do ai đó gây ra?” Lý Minh Hiên mở miệng nói.



Trầm Kế nhăn mặt nhíu mày: “Cậu nói xem có phải Điền gia làm không? Trước đó Điền gia luôn nghĩ cách để chứng thực tội danh buôn bán thuốc phiện của Trầm Dung, nhưng phụ thân lại nộp tiền bảo lãnh nó ra, khó trách Điền gia ấm ức mà gây ra chuyện này.”



“Điền gia không ngu, sẽ không làm loại chuyện dễ bị nắm thóp này.” Lý Minh Hiên lắc lắc đầu.




“Không phải tôi cũng không phải Điền gia, chẳng lẽ thật sự là ngoài ý muốn?”



Điều Trâm Kế nghi hoặc cũng chính là điều Trầm Hi nghi hoặc.



“Điền gia chỉ biết dựa thế chứ sẽ không tự mình ra tay, Trầm Kế cũng không ngốc, sẽ không dẫn dụ ánh mắt đám phóng viên trong khoảng thời gian này, chẳng lẽ thật sự là ngoài ý muốn?”



Lão K thầm cười nhạt với cái gọi là ngoài ý muốn kia: “Cậu cảm thấy có chuyện ngoài ý muốn trùng hợp đến vậy sao? Trầm Dung vừa mới nộp tiền bảo lãnh liền xảy ra tai nạn giao thông, sau đó trong máu lại đo lường ra nồng độ ma túy, liên hệt tới toàn bộ sự việc đều ẩn ẩn chỉ ra Trầm Kế đang trả thù, loại trừ khả năng có người muốn xem Trầm gia nội đấu, Chu Minh Mị thả tiếng gió ra ngoài vẫn còn chưa đủ giải thích vấn đề hay sao?”



Trầm Hi mỉm cười: “Theo ông phân thích, người muốn xem Trầm gia nội đấu cũng chỉ có tôi, chẳng lẽ là lúc tôi mộng du làm ra sao?”



Lão K nghiêm nghị: “Rất có thể.”



Trầm Hi bị biểu tình của lão K chọc cười, cảm giác buồn bực tích lũy trong lòng bấy lâu cũng tan thành hư vô.



“Qua 23 tuổi, số cổ phần trong tay cậu tính làm sao đây?” Lão K hỏi.



Trầm Hi do dự: “Biết tin về bản di chúc này quá muộn, bằng không lúc ấy liền thu mua số cổ phần của Cao Thu Lâm. Hiện giờ nó đối với chúng ta không có tác dụng gì, ông có ý gì hay không?”



“Bán đi?” Lão K đề nghị.



Trầm Hi trầm ngâm: “Bán là khẳng định, mấu chốt là bán cho ai? Vào lúc nào?”



Lão K nhìn Trầm Hi: “Cậu cảm thấy người mua số cổ phần của Cao Thu Lâm thế nào? Cộng số cổ phần của Cao Thu Lâm và cậu thì người này có thể trở thành cổ đông lớn nhất của Trầm thị.”



“Hợp tác với người này sao?” Vẻ mặt Trầm Hi trở nên nghiêm túc.



Hoàn


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi