THÙ ĐỒ - LÝ TÙNG NHO



Thù Đồ [85]



*****



Trưa hôm đó Trầm Hi nhận được thông báo chính thức của Trầm phụ, Trầm phụ muốn hôm sau mời phóng viên dự họp thông báo tin tức mình cùng Sở Thiến Thiến đính hôn. Hiển nhiên Trầm phụ vội vàng như vậy cũng vì muốn xoay chuyển hình tượng tiêu cực, cứ việc hiện giờ hình tượng của ông đã rớt tới tận đáy cốc, nhưng có tấm màn che hôn nhân này thì mọi việc cũng dễ nhìn hơn. Trầm phụ cũng không chú ý tới thái độ của Trầm Hi về việc này, phản ứng của Trầm Hi hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo lắng của ông.



Trầm Hi giễu cợt cúp điện thoại của Trầm phụ, còn chưa kịp buông điện thoại, tiếng chuông lại vang lên một lần nữa, là Lý Minh Hiên.



Âm thanh của anh lộ ra chút lo lắng: “Tiểu Hi, em biết quyết định của cữu cữu rồi đúng không?”



“Ừ.”



Trầm Hi nhàn nhạt nói, hiển nhiên là trong lòng hoàn toàn không thèm để ý. Lý Minh Hiên cười khổ, cứ việc anh đã đoán trước phản ứng của Trầm Hi nhưng vẫn như cũ nhịn không được lo lắng.



“Tôi không sao!” Trầm Hi trả lời lại càng khẳng định suy đoán của Lý Minh Hiên.



Âm thanh của Lý Minh Hiên chậm lại: “Không có gì là tốt rồi!”



Quyết định của Trầm phụ không gặp bất cứ sự cản trở nào từ Trầm Hi, ngoài ý muốn ngay cả Trầm Kế cũng không nói tiếng nào. Trầm phụ vốn nghĩ Trầm Kế sẽ phản đối rất kịch liệt, không ngờ sau khi nghe ông nói xong, Trầm Kế hoàn toàn không phản ứng. Trầm phụ chột dạ muốn nói chuyện thêm vài câu lại bị Trầm Kế lấy cớ bác sĩ có việc tìm mình để cự tuyệt. Sự thực, sau chuyện Trầm Thừa bị Trầm Dung dụ dỗ hít ma túy, Trầm Kế chỉ tới bệnh viện vài lần, không còn canh giữ thường trực ở bệnh viện như trước nữa.



Cúp điện thoại, Trầm Kế không chút biến sắc ngồi đó, ánh mắt hiện lên một mạt tự giễu.



“Anh cả, anh không sao chứ?” Trầm Thừa động dạng cũng nghe thấy điện thoại của Trầm phụ, thật cẩn thận nhìn Trầm Kế.



Trầm Kế lắc đầu: “Không có việc gì!”




Trải qua một khoảng thời gian cai nghiện, trạng thái của Trầm Thừa tốt hơn lúc đầu rất nhiều, khoảng cách phát tác cơn nghiện cũng dần dần dài hơn, không cần cột suốt trên giường như trước nữa. Ngẫu nhiên, Trầm Kế cũng cho phép Trầm Thừa rời khỏi biệt thự, tới phụ cận đi dạo. Trầm Thừa vốn đã rất sợ Trầm Kế, khoảng thời gian này anh tàn nhẫn cột mình lại để cai nghiện làm Trầm Thừa vừa hận lại sợ. Cứ việc biết rõ Trầm Kế làm thế vì tốt cho mình, nhưng khi nhìn thấy Trầm Kế thì vẫn như cũ, nhịn không được mà run như cầy sấy.



Lúc này nhìn thấy vẻ mặt Trầm Kế trở nên u ám, nhìn thế nào cũng không giống không có việc gì, nghĩ tới sự bài xích của Trầm Kế đối với Sở Thiến Thiến trước kia, hiện giờ cư nhiên lại không hề nói gì, Trầm Thừa cảm thấy kì lạ vô cùng. Lén nhìn Trầm Kế vài lần, Trầm Thừa cảm thấy mình cũng không làm được gì, lập tức nghĩ cách muốn chuồn đi.



“Em muốn đi đâu?” Tầm mắt Trầm Kế tự nhiên dừng lại trên người Trầm Thừa.



Trầm Thừa nhất thời hoảng sợ, cúi đầu mở miệng: “Tùy tiện ra ngoài dạo thôi.”



“Lại đây!” Trầm Kế ra lệnh.



Trầm Thừa sửng sốt, cọ cọ đi qua. Khí thế của anh cả lúc này quá mãnh liệt, nhớ tới lúc mình bị trói trên giường, gào đến khàn giọng mà ngay cả chút nước anh cả cũng không chịu cho, buộc cậu phải kêu gào tới tận lúc cơn nghiện qua đi.



Trầm Kế nhìn bộ dáng Trầm Thừa thì không khỏi thở dài trong lòng, có lẽ khoảng thời gian này anh quá tàn nhẫn nên Trầm Thừa thấy anh thì hệt như chuột thấy mèo. Nhịn không được đưa tay kéo Trầm Thừa tới bên cạnh mình, Trầm Kế hiếm có khi ôn nhu nói: “Vài ngày nữa chúng ta ra nước ngoài một khoảng thời gian, A Thừa muốn đi đâu?”



“Xuất ngoại?” Trầm Thừa bất ngờ: “Anh cả không cần quản chuyện phụ thân cùng công ty sao?”



Trầm Kế mỗi ngày mỗi đêm đều canh giữ bên cạnh đã làm cậu cảm thấy rất kì quái, hiện giờ Trầm Kế còn từ bỏ cả chuyện tới bệnh viện trông chừng phụ thân cùng chú ý chuyện công ty để cùng cậu xuất ngoại thì lại càng làm cậu kinh ngạc không thôi.



Trầm Kế khẽ nhíu nhẹ mày, trong khoảng thời gian này, toàn bộ tâm tư anh đều đặt hết lên người Trầm Thừa nên cũng không chú ý tới Trầm thị, nhưng anh loáng thoáng cũng nghe được một ít tin tức, tình hình Trầm thị gần đây cũng không khả quan lắm. Từ lúc phụ thân nằm viện, anh bị hạn chế nhúng tay vào chuyện công ty, A Thừa lại đang cai nghiện, ảnh hưởng từ vụ việc An Khoa, Trầm thị đã mấp mé bờ vực phá sản. Không phải không ai đề nghị anh trở về Trầm thị, Trầm Kế thầm thở dài, liếc mắt nhìn Trầm Thừa một cái, bác sĩ nói cai nghiện phải kiên trì trong một thời gian dài, so với Trầm thị, trong lòng anh Trầm Thừa vẫn quan trọng hơn rất nhiều.



“Việc này A Thừa không cần lo lắng, phụ thân có Sở Thiến Thiến chăm sóc, về phần Trầm thị, anh nghe nói phụ thân đã giao cho Vương Trường Lâm trông coi, A Thừa chỉ cần chuyên tâm cai nghiện là tốt rồi.”



“Nga!” Trầm Thừa không dám nói gì nữa, dù sao cậu cũng bị Trầm Kế nhốt ở đây, Trầm Kế nói gì thì chính là cái đó.



Ba anh em Trầm gia ngoài ý muốn không hề phản đối quyết định của Trầm phụ làm Trầm Bích Tuyết thực sự kinh ngạc không thôi.



“A Thừa thì không tính, nhưng ngay cả A Kế cùng Tiểu Hi cũng không phản đối sao?”



Lý phụ bất đắc dĩ nhìn Trầm Bích Tuyết đang kích động: “A Kế cùng Tiểu Hi đều lớn rồi, chúng có suy nghĩ của riêng mình. Nếu ngay cả bọn nó cũng không phản đối, đây dù sao cũng là chuyện Trầm gia, em cũng không nên quan tâm quá.”



“Em cũng không muốn quan tâm, nhưng anh cả gây sức ép như vậy, danh dự Trầm gia làm sao bây giờ?”



Lý phụ trấn an nói: “Danh dự gì đó đều do đám người ngoài nhìn vào, Đức Hàn không ngại là được rồi.”



“Không được, em phải vào gặp anh cả.” Trầm Bích Tuyết kiên trì nói.



Lý phụ thật bất đắc dĩ với sự kiên trì của Trầm Bích Tuyết: “Em với Đức Hàn thay vì chú ý tới những thứ đạo lý kia, không bằng nói anh ta chú ý tình huống Trầm thị đi. Dự án bên Nam thành là hạng mục các gia tộc cùng hợp tác, hiện giờ mấy nhà khác đều ngấm ngầm tỏ ý bất mãn với Đức Hàn, đang bàn bạc muốn gạt bỏ phần của Đức Hàn. Nếu không phải giao tình của Phương lão cùng Đức Hàn không tệ, còn có anh kiên trì, phỏng chừng hiện giờ Đức Hàn đã không còn gì. Chuyện này mấy hôm trước anh đã đề cập với Đức Hàn, chỉ sợ anh ta lại nghĩ anh có ý gì đó, em khuyên Đức Hàn nhiều một chút, nếu anh ta còn không để tâm như vậy nữa, Trầm thị phỏng chừng phải sụp đổ thật.”



Lý gia cùng Trầm gia làm bạn nhiều năm, có rất nhiều dự án kinh doanh dính dáng với nhau. Tuy từ sự kiện Vân Nhu phát sinh, hướng kinh doanh của hai nhà đã bắt đầu khác biệt, Lý phụ đã có mục đích tách rời với Trầm thị, nhưng nhiều năm hợp tác như vậy, muốn tách rời hoàn toàn cũng không dễ dàng. Nghiêm khắc mà nói, dự án kinh doanh hai nhà hợp tác với nhau cũng chỉ có vài cái mà thôi, cho dù Trầm thị xảy ra vấn đề, Lý gia thực sự cũng không quá ảnh hưởng, chỉ cần tìm đối tác khác là được. Chẳng qua nghĩ tới cơ nghiệp trăm năm của Trầm thị lại đi tới bước này, Lý phụ khó tránh có chút cảm khái.



Trầm Bích Tuyết trước đó cũng nghe Lý phụ nhắc tới vấn đề Trầm thị vài lần, nhưng vẫn là lần đầu tiên cảm thấy nghiêm trọng thế này.



“Đã nghiêm trọng đến vậy sao?” Trầm Bích Tuyết lo lắng nói.



Lý phụ gật gật đầu, tựa hồ nghĩ tới gì đó, nhìn Trầm Bích Tuyết liếc mắt một cái: “Em nhớ nhắc nhở Đức Hàn, không nên tin tưởng Vương Trường Lâm.”



Trầm Bích Tuyết sửng sốt, thấy bộ dáng Lý phụ có vẻ không muốn nói thêm nữa, chỉ đành nuốt xuống nghi vấn trong lòng.



Quan hệ tay bốn Trầm phụ, Phương Vân, Sở Thiến Thiến, Chu Minh Mị đang ầm ĩ vô cùng, Trầm phụ lại đột nhiên tuyên bố mời phóng viên tới dự họp, ông có việc cần tuyên bố. Trong khoảng thời gian ngắn, đám phóng viên suy đoán ra đủ tình huống, Trầm phụ rốt cuộc muốn nói gì, chẳng lẽ muốn bác bỏ tin đồn?




Vì sức khỏe của Trầm phụ, cuộc họp phóng viên quyết định tổ chức ở bệnh viện. Vì tỏ ý chính thức, Trầm phụ thuê một gian phòng họp trong bệnh viện làm địa điểm tuyên bố, từ sớm đã phái người tới sắp xếp.



Tới hôm sau, Trầm phụ cố ý căn dặn người hầu mang quần áo từ nhà tới, trải qua một phen chuẩn bị, Trầm phụ mặc tây trang mang giày da, có vẻ tràn ngập tinh thần. Hôm nay Sở Thiến Thiến chọn một bộ váy dài màu trắng, tóc búi lên cao cao, càng lộ ra vẻ thanh thuần tươi trẻ.



Trầm phụ hài lòng nhìn trang phục của Sở Thiến Thiến, trấn an nói: “Thiến Thiến, lát nữa không cần khẩn trương, có gì cứ để tôi trả lời.”



Sở Thiến Thiến ngoan ngoãn gật gật đầu: “Dạ!”



Trầm phụ kéo Sở Thiến Thiến: “Yên tâm, tôi nhất định không để em chịu ủy khuất.”



Sở Thiến Thiến mỉm cười ngọt ngào: “Tôi biết!”



Đây là vở kịch cuối cùng cô diễn cùng Trầm phụ, sau khi việc này chấm dứt, cô có thể mang theo một ngàn vạn mà Trầm Hi cho mình cao chạy xa bay, hiển nhiên không hồi hộp.



So với hai diễn viên chính vô cùng trấn định, đám nhân viên ngược lại có vẻ khẩn trương không thôi. Trải qua khoảng thời gian sắp xếp, chuẩn bị, phòng họp đã chật ních phóng viên, dưới ánh đèn flash không ngừng lóe sáng, Sở Thiến Thiến đẩy Trầm phụ tiến ra.



Đây là lần đầu tiên cô gái trong vụ gièm pha lộ mặt ra ngoài ánh sáng, toàn bộ ống kính đám phóng viên đều nhắm về phía Sở Thiến Thiến. Khác biệt với sự miêu tả của Chu Minh Mị với phóng viên là đầy tâm kế, tính tình ương ngạnh, xuất hiện trước mặt là một Sở Thiến Thiến điềm đạm đáng yêu. Tựa hồ là lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, trên mặt Sở Thiến Thiến hiện lên một tia kinh hoảng nhưng lại cố gắng trấn định ngồi bên cạnh Trầm phụ.



Trầm phụ trấn an nhìn qua, sau đó mỉm cười chào hỏi phóng viên. Mấy ngày nay Trầm phụ tịnh dưỡng không tồi, hôm nay lại cố ý chuẩn bị một phen, tuy không thể so sánh với trước lúc nằm viện nhưng thoạt nhìn cũng coi là có phong độ.



Trầm phụ đầu tiên cám ơn phóng viên đã tới, tiếp đó biểu thị hôm nay mình có tin vui muốn tuyên bố.



Tới lúc này, nhóm phóng viên cũng ẩn ẩn đoán được ý đồ của Trầm phụ, nếu Trầm phụ định bác bỏ tin đồ thì khẳng định sẽ không mang Sở Thiến Thiến ra ngoài, nhưng nhìn bộ dáng của hai người, chẳng lẽ? Không đợi Trầm phụ mở miệng, đám phóng viên đã bắt đầu rục rịch, mong chờ Trầm phụ tuyên bố một tin quan trọng.



Trầm phụ cười cười nhìn xung quanh một vòng, nắm tay Sở Thiến Thiến: “Tôi biết hiện giờ bên ngoài có vài tin tức không tốt liên quan tới mình, tôi chỉ muốn nói, tôi cùng cô Thiến Thiến sẽ đính hôn, hi vọng được mọi người chúc phúc.”



Trầm phụ vừa nói xong, cả hiện trường lập tức điên cuồng, đoán là đoán, nhưng lúc suy đoán trở thành sự thật, phóng viên liền liền mạng chĩa micro tới trước, muốn giành quyền đặt câu hỏi đầu tiên.



Trầm phụ cười tươi rói đang định trả lời vấn đề đầu tiên, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tiếng gào to: “Tôi không đồng ý.”



Câu ‘tôi không đồng ý’ này giống như một quả boom, nhất lại lại rộ lên một trận xôn xao. Tầm mắt mọi người ở đây đồng loạt nhìn ra cửa, một chàng trai trẻ tuổi đứng ở đó, cứ việc gương mặt đỏ bừng bừng vì bị nhìn chăm chú, nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn về phía Sở Thiến Thiến.



Sở Thiến Thiến thở nhẹ một tiếng, vẻ mặt không dám tin nhìn về phía chàng trai. Sắc mặt Trầm phụ đã trở nên khó coi. Biểu hiện của cả hai đã chứng minh rõ ràng có vấn đề, đám phóng viên cũng nhìn ra điểm này, bầu không khí xôn xao náo động lập tức trở nên im lặng, mọi người cùng nhín thở chờ đợi một trận boom oanh tạc.



Chàng trai hít sâu vài hơn, tựa hồ đang cố lấy dũng khí, nhìn Sở Thiến Thiến gào lớn: “Thiến Thiến, anh không học nữa, anh đi làm, anh nuôi em, em không cần vì anh mà ủy khuất mình gả cho lão già này.”



“Sao lại có thể bỏ học, anh!” Sở Thiết Thiến buột miệng nói, nói xong, tựa hồ nghĩ tới gì đó, lập tức khẩn trương nhìn về phía Trầm phụ.



Chỉ ngắn ngủn vài câu đã lộ ra sự thực, vẻ mặt lúc này đã trở nên âm trầm, nhỏ giọng bảo vệ sĩ đuổi chàng trai kia ra ngoài.



Theo vệ sĩ tiến tới, chàng trai kích động gào lên: “Thiến Thiến, em theo anh đi, anh không thể nhìn em vì anh mà đạp hư chính mình.”



Những lời này vừa nói xong thì chàng trai đã bị vệ sĩ ngăn lại kéo ra ngoài, nhìn chàng trai giãy dụa giữa dàn vệ sĩ, Sở Thiến Thiến lo lắng bước tới từng bước, sau đó dường như đã hạ quyết tâm, quay đầu nhìn về phía Trầm phụ: “Thực xin lỗi, Trầm tiên sinh, tôi không thể kết hôn với ông. Tôi có thai rồi, cha đứa nhỏ không phải ông.”



Sự tình phát triển tới hiện tại, đám phóng viên bên dưới đã hoàn toàn phát điên. Sở Thiến Thiến tuy không nói lớn, nhưng trước mặt có một dàn micro, vì thế tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy rất rõ ràng.



Biểu tình Trầm phụ đã không thể dùng tự khó coi để hình dung nữa, sắc mặt ông xanh mét nhìn chằm chằm Sở Thiến Thiến, cơ thể không thể ức chế không ngừng run rẩy.



“Em!” Một chữ còn chưa nói xong, Trầm phụ đột nhiên bất ngờ ngã xuống, cái trán nặng nề đập xuống đất, xung quanh nhất thời hỗn loạn.




Thừa dịp lực chú ý của vệ sĩ cùng phóng viên đều tập trung lên người Trầm phụ, Sở Thiến Thiến nhanh tay lẹ mắt chay tới nắm tay chàng trai, hai người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.



“Trầm tiên sinh!”



“Mau gọi bác sĩ!”



Hiện trường lối loạn phía sau Sở Thiến Thiến rốt cuộc không còn nghe thấy nữa, cô bị chàng trai đưa lên một chiếc xe đậu ven đường.



Sở Thiến Thiến thở phào một hơi, lúc ngẩng đầu lên thì nhất thời sửng sờ: “Trầm Hi, sao cậu lại ở đây?”



Trầm Hi mỉm cười: “Thời khắc quan trọng như vậy sao tôi có thể vắng mặt!”



Sở Thiến Thiến nghĩ tới Trầm phụ lúc này bị chọc giận tới hôn mê trong bệnh viện, lại nhìn Trầm Hi ở trước mắt mỉm cười vô cùng sung sướng, không biết mình nên nói gì lúc này. Do dự nửa ngày, Sở Thiến Thiến cuối cùng nghĩ tới chuyện mấu chốt nhất: “Tiền của tôi đâu?”



Trầm Hi đưa qua một túi đồ: “Tiền cùng hộ chiếu đều ở trong, năm trăm vạn còn lại đã gửi vào tài khoản, mật khẩu giống lần trước. Đúng rồi, phòng ở cùng trường dạy ngôn ngữ ở bên kia tôi đã lo xong, lúc xuống sân bay sẽ có người đón cô.”



Sở Thiến Thiến nhận túi đồ, xem qua một lần, cảm thấy vô cùng mỹ mãn ôm chặt trong lòng.



“Giờ chúng ta đi đâu?”



“Đưa cô tới sân bay.”



“Gấp vậy sao?”



Trầm Hi ‘ừ’ một tiếng: “Tránh đêm dài lắm mộng.”



Tin tức Trầm phụ bị kích động tới hôn mê bất tỉnh rất nhanh đã truyền ra ngoài, song song đó là hai tin phóng viên săn được hôm nay, bạn trai thanh mai trúc mã với Sở Thiến Thiến xuất hiện, Sở Thiến Thiến lâm thời đổi ý cùng Trầm phụ bị cắm sừng.



Lúc Lý Minh Hiên nghe thấy tin này thì trái tim lập tức chìm xuống. Người ngoài không biết nhưng bọn họ biết Trầm phụ từng điều tra chi tiết về Sở Thiến Thiến, căn bản không có bạn trai thanh mai trúc mã gì cả, rõ ràng có người cố ý tính kế Trầm phụ.



Cái tên Trầm Hi cứ vậy nhảy ra, cứ việc không có chứng cố nhưng loại cảm giác không nói nên lời này làm Lý Minh Hiên cảm thấy toàn thân lạnh như băng.



Dãy số vốn có thể đọc làu làu lại bị anh bấm sai mấy lần, sau một lần sai nữa, điện thoại rốt cuộc cũng được kết nối.



“Tiểu Hi, là em làm sao?”



Âm thanh của Lý Minh Hiên giống như từ nơi xa xôi truyền tới, Trầm Hi cơ hồ trong nháy mắt hiểu được đối phương hỏi vấn đề gì. Trong đầu có chút chần chờ, Trầm Hi nghe thấy mình nhẹ giọng nói: “Là tôi!”



Trầm mặc vô tận lan tràn giữa hai người, ai cũng không nói thêm gì, một bức màn ngăn cách vô hình chắn giữa cả hai.



Hoàn


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi