THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Lucca đỡ trán thở dài.

Để người thủ hộ làm đệm thịt cho tiểu giống cái nằm ngủ gì gì đó thật sự có thể sao!Lẽ ra y phải biết cái nhà này chả có ai đáng tin cậy hết chứ! Hassan cứ mãi không có bạn lữ nhất định không phải vấn đề của một mình cậu ta!Hít một hơi thật sâu, Lucca nhìn về phía Tô Mặc, “Cậu thấy thế nào?”Tô Mặc sẽ sống với người thủ hộ ít nhất năm năm, nếu thật sự không thích nghi được thì chi bằng đổi người càng sớm càng tốt! Chuyện này chồng lên chuyện kia, ngay cả y cũng thấy không chịu nổi!Tô Mặc lại kích động đến mặt mày đỏ rần.

Tui thấy tốt lắm! Cứ thế mà có cơ hội tiếp xúc da thịt, mẹ vợ muôn năm! Cậu nhìn Hassan đầy chờ mong.

“Có được không?”Nhìn gương mặt đỏ ửng, đôi mắt sáng trong của tiểu giống cái, tim Hassan như chảy ra thành nước.“Tất nhiên là được rồi!” Hắn dứt khoát ngồi lên giường, nằm xuống nửa tựa lưng vào tường, sau đó cẩn thận để Tô Mặc nằm lên người mình, rồi lại ôm lấy cậu chậm rãi nằm xuống.

Cảm giác được cánh tay phải không bị thương của Tô Mặc bất an nắm lấy tay hắn, Hassan xoa xoa đầu cậu trấn an, tiếp đó nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu để lên ngực mình.A a a má ơi, tuyệt vời ông mặt trời! Cơ ngực nở nang săn chắc vô cùng thích hợp để cậu gối đầu lên, dưới tay là làn da căng cứng trơn nhẵn cùng tiếng tim đập thình thịch.

Tô Mặc thở dài một tiếng đầy thỏa mãn, dùng sức cọ cọ “gối đầu”, nhích nhích người để tìm tư thế thoải mái nhất, tay cũng tự động sờ mó người ta.“Ưm…” Cho dù biết rõ xung quanh có người, nhưng Hassan vẫn bị cậu sờ đến rên rỉ thành tiếng.Nhìn tình cảnh này, Linarin vui vẻ ra mặt.


Thấy chưa, ông đã nói là dáng người Hassan tuyệt lắm mà! Tiểu giống cái quả nhiên rất vừa lòng!Cũng nhìn thấy cảnh này nhưng Lucca lại lần nữa đỡ trán.

Sao y lại quên mất sự vô tri không giống ai và sự nhiệt tình đến khó tin của Tô Mặc chứ! Cho nên mới nói, Thần thú đã sắp xếp mọi chuyện hết cả rồi, y không cần phải lo lắng chi cho uổng công!Lucca quyết định, trừ khi Tô Mặc cầu xin y giúp đỡ, không thì y tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của ai nữa! Tô Mặc thích thế nào thì cứ thế ấy đi!Tô Mặc nhoi tới nhoi lui một lúc thì bình ổn trở lại, hô hấp cũng dần trở nên đều đều.

Hassan thở phào nhẹ nhõm, nhìn cái đầu nhỏ đang vùi vào ngực mình, trong lòng là niềm hân hoan vô tận.

Tiểu giống cái hắn thích thế mà lại thật sự nằm trong lòng hắn, Thần thú thì ra không có vứt bỏ hắn!Tô Mặc ngủ suốt tới tận giờ cơm chiều mới tỉnh, ngáp một cái, lười biếng duỗi lưng, Tô Mặc tỏ vẻ cực kỳ vừa lòng với “cái đệm” mềm mại đàn hồi ấm áp dưới thân.Bàn ăn được đặt trong sân, là một khúc gỗ thô to.

Lucca được Linarin nhiệt tình giữ lại dùng cơm, lúc này đang ngồi cạnh bàn uống nước.

Hard gây họa thì bị Linarin đuổi đi không cho ngồi chung bàn, đang ôm bát đáng thương ngồi xổm ở góc sân.Cái này…này hình như không ổn lắm nhỉ? Tô Mặc do dự dừng bước, không ngồi xuống.Thấy Tô Mặc cứ mãi nhìn về phía Hard, Linarin thản nhiên phất phất tay, “Không cần phải lo cho ổng! Chưa bị phạt còn muốn ăn cơm? Cứ để ổng ở đó đi! Chúng ta ăn thôi!”Tô Mặc ngại ngùng.

Thì ra là do cậu hại sao?Linarin cũng phát hiện mình nói vậy khiến Tô Mặc khó xử, vội nói tiếp, “Tô Mặc con đừng lo, đợi dưỡng thương xong rồi tính.

Giống đực không ăn cơm mười ngày nửa tháng cũng sẽ không chết đói đâu, con cứ từ từ suy nghĩ! Nhất định phải dạy cho ổng một bài học nhớ đời!”Tô Mặc vuốt mồ hôi.

Mẹ vợ ngài cũng nhẫn tâm quá rồi, cha vợ chỉ quất trúng con có một gậy, ngài lại tính bỏ đói ông ấy mười ngày nửa tháng? Đói xong không chịu còn bắt phải chịu phạt? Không sợ mất luôn cái mạng chó của ông ấy sao?“Nhưng con thật sự không biết nên phạt thế nào…” Tô Mặc vô cùng bất đắc dĩ.

Vừa nhắc tới trừng phạt, trong đầu cậu liền xuất hiện mấy thứ như điều giáo SM, giam cầm, chủ nhân nô lệ vân vân mây mây, tuyệt đối không hề thích hợp để đem đi liên hệ với cha vợ!“Chẳng phải đơn giản quá sao.” Linarin chỉ dẫn, “Con có thể dùng kim đâm ổng, dùng que gỗ kẹp tay, bôi mật toàn thân rồi ném ổng vào tổ kiến, hoặc đạp xuống nước không cho ngẩng đầu lên, hay để ổng tự đào hố rồi nhảy xuống, xong thì dùng đất vừa đào lấp lại…”Tô Mặc kính sợ nhìn Linarin.


Mẹ vợ à, ngài xuyên từ Đông xưởng [9] đến phải không?!“Cậu cũng có thể treo ổng lên, chân buộc đá, sau đó dùng gậy bản lớn đánh vào mông, lấy lông vũ chọc léc, lấy nến nhỏ sáp, cũng có thể bịt miệng không cho la lên.” Lucca cũng giúp đỡ “bày mưu tính kế”.Tô Mặc lại nhìn Lucca đầy sùng bái.

Lucca thật ra ông anh không phải y sư mà là điều giáo sư đúng không?Hassan ở một bên ngồi nghe đến mặt mày tái xanh.

Mấy người đừng có dạy hư tiểu giống cái! “Hoặc phạt quỳ cũng được rồi.” Hắn vội lên tiếng.

Rõ ràng phạt bình thường là được rồi mà!Hai mắt Tô Mặc sáng lên.

Cái này được! Hoàn toàn không ái muội! “Vậy phạt quỳ đi.”“Được, được, phạt quỳ!” Linarin cười híp cả mắt.

Aiya, tiểu giống cái thiệt nghe lời quá đi! Hassan nói thế nào liền làm thế ấy! “Cho ổng đội thau nước quỳ một đêm! Sáng mai chúng ta ra kiểm tra, văng tí nước nào thì cho ổng quỳ tiếp!”“Không cần không cần.” Tô Mặc mỉm cười vẫy tay, “Quỳ một tiếng là được.

Dưới đầu gối chêm thêm hai con kiến, yêu cầu là không được đè chết nó, cũng không được để nó trốn thoát!”Hừ hừ, đám thú nhân ngu xuẩn, mau tới quỳ lạy trí tuệ của nhân loại đi!
—————( [9] Đông xưởng, hay còn gọi là Đông Hán, là một trong những cơ quan do Hoàng đế thành lập để giám sát hành vi, cử chỉ của quan lại các cấp; cùng với nó là Cẩm y vệ, Tây xưởng và Nội hành xưởng.


Đông xưởng được thành lập để bí mật giám sát các quan lại trong triều đình, các tướng lĩnh trong quân đội, các quan viên bên ngoài, các học giả có tiếng trong xã hội; và do một hoạn quan đứng đầu với chức danh đầy đủ là Khâm sai tổng đốc Đông xưởng quan giáo biện sự thái giám (欽差總督東廠官校辦事太監) gọi tắt là Đề đốc Đông xưởng (提督東廠) hay Xưởng công (廠公), Đốc chủ (督主).Kết quả điều tra của Cẩm y vệ được báo cáo trực tiếp lên hoàng đế.

Dựa theo kết quả điều tra, Đông xưởng có đặc quyền bắt giam, tra tấn và thậm chí là kết án không cần qua xét xử thông thường.

Do đặc quyền này nên về sau, đặc vụ Đông xưởng bắt đầu phát sinh tệ nạn, nếu không đàn áp dã man các lực lượng đối lập thì cũng vì mưu lợi cá nhân mà nhũng nhiễu phạm nhân.

Khét tiếng vì những hình phạt tra tấn tàn ác, Đông xưởng được cho là đã tạo nên rất nhiều vụ án oan trong giới quan lại và cả dân chúng.

(Nguồn : Wikipedia).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi