THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Sau khi vệ sinh sạch sẽ cho cả hai, Tô Mặc nằm úp sấp trên người Hassan chờ hắn tỉnh táo lại, thuận tiện khi có khi không trêu chọc đầu vú Hassan.Vì mấy lần Hassan bắn trước đó đều là do bị cậu cắm vào mà bắn, đầu vú và dương vật đều không nhận được bất kỳ an ủi nào, vẫn khao khát vô cùng, vì thế khi Tô Mặc cứ thuận tay đùa giỡn, Hassan trong cơn thất thần dần cất tiếng rên rỉ, dục vọng một lần nữa nhanh chóng dựng đứng dưới bụng Tô Mặc.……Tinh lực của giống đực thiệt làm người ta chỉ vừa nhìn thôi là đã không thể không ca ngợi.

= =Tô Mặc bị chọt tới khó chịu, lại cảm thấy chính mình không ép khô người ta thì thật quá thất bại, vì thế liền cúi người ngậm lấy một bên vú, cố tình cắn mạnh.Hassan vì đau mà giật người bật dậy, suýt nữa đã ném Tô Mặc ngã ra đất.

Tô Mặc lại không thả ra, dù có bị Hassan đè phải thì vẫn nhất quyết cắn chặt đầu vú trong miệng.


Đầu vũ yếu ớt bị kéo ra, cảm giác đau đớn như bị xé rách khiến Hassan thét lên, tầm mắt mơ hồ nãy giờ cuối cùng cũng dần có lại tiêu cự.Sau đó, Hassan liền thấy được hình ảnh Tô Mặc buông một bên ngực bị cắn sưng vô cùng đáng thương của mình, còn vươn lưỡi liếm như an ủi.Đau đớn xen lẫn với khoái cảm, nháy mắt gọi về toàn bộ ký ức của Hassan.

Hassan nhớ rất rõ, mình đã nhấc người mở hai chân ra như thế nào, đã vặn vẹo mông vô sỉ cầu hoan ra sao.

Hắn nhanh chóng che đi gương mặt đã đỏ bừng, hận không thể đào một cái lỗ chôn mình xuống để không phải đối mặt với Tô Mặc.Thế nhưng cảm giác đầu ngực bị cắn lại nhắc nhở hắn, Tô Mặc đang ở ngay cạnh mình.

Hassan cam chịu thả tay xuống, cúi đầu nhìn Tô Mặc, lại bị hình ảnh cậu ngậm mút một bên ngực của hắn kích thích đến run rẩy, vội dời mắt sang chỗ khác.“Tô Mặc…Ưm…ân…a…Xin lỗi…” Cảm giác từ đầu vú không ngừng truyền đến khiến giọng Hassan không khỏi có phần run rẩy, chỉ một câu xin lỗi đơn giản qua tiếng rên rỉ của hắn lại trở nên vô cùng dụ hoặc.

Nhận ra được điểm này, Hassan lại càng thêm xấu hổ.Tô Mặc dừng giày vò đầu vú hắn, cảm thấy chính mình không thể ngu người hơn được nữa!Tam quan của cái thế giới Thú nhân này rốt cuộc còn biến thái tới cỡ nào nữa vậy? Rõ ràng là cậu trói Hassan lại rồi thế này thế kia với hắn, tại sao đã bị cậu làm cho gần như hôn mê rồi mà Hassan vẫn xin lỗi cậu vậy chứ?Nhưng cậu không đi hỏi tại sao nữa.


Cứ có dự cảm rằng đó nhất định là một lý do rất ba chấm.

= =Hassan đã dùng hành động tỏ vẻ hắn không để ý việc mình bị đè, nỗi lo lắng của Tô Mặc cũng hoàn toàn tiêu tan, không còn kiêng kỵ gì nữa.

Cậu cúi người dụi dụi vào cái cổ nóng hổi của Hassan, “Đau không?”Hassan thoáng sửng sốt rồi vội lắc đầu, cái mặt nom xấu hổ đến đáng thương.Tô Mặc vẫn không buông tha hắn, hỏi tiếp, “Thoải mái không?”Hassan ngại muốn chết, hắn quay đầu đi không chịu nhìn Tô Mặc, Tô Mặc cũng không thúc giục, chỉ chầm chậm khẽ cắn đầu vú hắn, đồng thời còn liếm mút nó, nghiễm nhiên là nếu Hassan không mở miệng, cậu sẽ nhất quyết không nhả ra.Hassan thật sự đã bị Tô Mặc ép đến mức kiệt sức, hiển nhiên không chịu nổi tra tấn như vầy, chỉ đành nhỏ giọng đáp, “Thoải mái.” Lời vừa ra khỏi miệng, cảm giác xấu hổ liền phủ lên khắp người.Vẻ ngoan ngoãn và ngượng ngùng của Hassan đã lấy lòng được Tô Mặc.

Tô Mặc rốt cuộc cũng ngừng tra tấn đầu vú hắn, khẽ ngáp một cái, đẩy Hassan nằm ngửa ra, bản thân thì trở lại nằm sấp lên người hắn.Thật ra vết thương trên lưng cậu đã gần như lành hẳn rồi, tự ngủ hoàn toàn không thành vấn đề.


Thế nhưng đã có một cái đệm vừa ấm áp lại thoải mái rồi, ngu gì không xài tiếp chứ?Nhưng mà cái đệm này hôm này thật sự rất không chịu phối hợp, Tô Mặc yên lặng nằm một hồi, cái thứ gì đó vừa nóng vừa cứng lại tiếp tục chọt chọt bụng cậu, thỉnh thoảng còn giật một cái, khiến cậu hoàn toàn không tài nào làm như không thấy được.Đây! là! đang! khiêu! khích! đúng! không! Tô Mặc đen mặt.

Chẳng lẽ biểu hiện vừa rồi của cậu làm người ta thấy bất mãn đến thế sao ? !.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi