THỤ ỐM YẾU MUỐN LÀM CÁ MẶN TRONG TRUYỆN NGƯỢC

Editor: Cà chua ngào đường ?

Quán cà phê.

Tay Giản Úc cầm ly cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó không nhanh không chậm mà tuyên bố, " Đúng rồi, tôi sắp kết hôn."

" Cái gì?!" Hà Lạc đối diện khiếp sợ, làm đổ ly cà phê, giật mình luống cuống tay chân mà dựng lại, " Trước nay sao chưa từng nghe cậu nhắc qua."

Giản Úc cười cười, không nói chuyện.

Trong mắt của cậu luôn có ba phần ý cười, một khi cười rộ lên thoạt nhìn vô cùng ngọt ngào, nhưng mà sâu trong ánh mắt lại là một mảnh bình tĩnh.

Đương nhiên là không cần thiết cho người khác biết, dù sao cũng chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng thôi, hai bên đều là diễn trò.

Hà Lạc là bạn thân của Giản Úc, lại có tính hay quan tâm, vội hỏi thăm thêm: " Đối phương là ai? Cậu hiểu biết về hắn nhiều hay ít?"

Giản Úc lười biếng nâng má: " Đợi lát nữa trợ lý của hắn đến đón tôi, đi gặp mặt lần đầu tiên."

Hà Lạc: "....."

Hà Lạc gần như ngay lập tức nhảy lên: " Cậu thậm chí còn chưa từng gặp hắn? Mà đã sắp kết hôn? Làm sao có thể?"

Giản Úc cười đến cong mắt: " Đương nhiên có thể."

Lúc cậu xuyên sách, đã biết về hiệp nghị kết hôn này. Hiệp nghị thời hạn một năm, sau khi ly hôn, cậu sẽ nhận được một tờ chi phiếu năm ngàn vạn.

Chẳng qua ở đoạn hôn nhân này, cậu chỉ có thể làm một thế thân của bạch nguyệt quang.

Nhưng mà, cậu cũng không có bài xích đối với chuyện này, ngược lại còn rất tích cực phối hợp.

Cậu tuy rằng không có xem qua nguyên tác, nhưng trùng hợp tên cậu giống với tên của nguyên thân, bởi vậy được người khác nhắc đến một chút nội dung.

Ở trong nguyên tác, nguyên thân không biết nghe được ở đâu là trong lòng Lục Chấp có một bạch nguyên quang, ngay từ đầu là không đồng ý hiệp nghị kết hôn này, nhưng sau đó bị người nhà ép buộc, cuối cùng vẫn cùng Lục Chấp kết hôn.

Kết quả kết hôn không được bao lâu, bạch nguyệt quang từ nước ngoài trở lại, đối với nguyên thân trào phúng cùng đã kích. Thân thể nguyên thân vốn bệnh tật triền miên, trải qua các loại ngược thân ngược tâm của cốt truyện, cuối cùng phát hiện ra bị bệnh nan y, không trị bỏ mình.

Hiệp nghị kết hôn thời hạn một năm, thời gian tử vong vì bệnh nan y còn lại hai năm.

Giản Úc nghĩ vô cùng rõ ràng.

Nếu không kết hôn, cậu cũng chỉ còn lại hai năm trải qua nghèo khó. Nhưng sau khi kết hôn, cậu có thể ở biệt thự lớn, có ăn có uống, vui sướng mà vượt qua được một năm, sau đó cầm chi phiếu năm ngàn vạn, cớ sao mà không làm?

Về phần ngược hay không ngược, có quan trọng không?

Mạng cũng chỉ còn hai năm, cậu có là thế thân cũng chả có gì?


Lúc này, Giản Úc lơ đãng quay đầu lại, nhìn thấy bên ngoài tiệm cà phê có một chiếc xe đang chạy tới.

Giây tiếp theo, cậu đứng dậy, nói với Hà Lạc: " Người ta tới đón tôi rồi, tôi đi trước."

Hà Lạc lo lắng sốt ruột, lông mày gắt gao nhíu lại: " Cậu thật sự không suy xét thêm một chút nào sao?"

Giản Úc mi mắt cong cong: " Không cần suy xét."

Rốt cuộc làm gì có ai cưỡng lại được năm ngàn vạn?

Giản Úc nói xong, quấn kỹ khăn quàng cổ, lại lấy ra một cái khẩu trang mang lên.

Bản thân cậu ăn mặc cũng rất dày, một chiếc áo lông dài dày màu trắng cùng đôi ủng tuyết, nếu được, cậu hận không thể quấn luôn một cái chăn bông trên người.

Nhưng mà, dù cậu có bao mình thành một cục nấm to như vậy, ngay lúc mở cửa ra, cả người cậu vẫn không chịu được cái lạnh mà co rúm lại một chút, cằm cũng chôn sâu vào trong khăn quàng cổ.

Tiệm cà phê có mở điều hòa, nhưng bên ngoài thì đất trời đều là tuyết.

Một trận gió lạnh thổi tới, thổi loạn những sợi tóc mềm mại trước trán của Giản Úc, để lộ ra gương mặt xinh đẹp sạch sẽ.

Cậu đứng trước cửa tiệm, rầu rĩ mà ho vài tiếng, ho đến nổi phổi cũng cảm thấy đau, vất vả lắm mới thích ứng được không khí lạnh bên ngoài, sau đó cậu lấy hết can đảm bước chân đi ra ngoài.

Cậu sợ lạnh, loại sợ này không chỉ có ở mặt s1nh lý, mà phần nhiều còn thuộc về mặt tâm lý nữa.

Thế giới trước kia cậu là một cô nhi, mắc bệnh tim nghiêm trọng.

Vào mùa đông rét lạnh nào đó, cậu bị gia đình nhận nuôi đuổi ra ngoài, trùng hợp phát tác bệnh tim, chỉ có thể trốn dưới gầm cầu để tránh rét.

Lúc ấy cậu cuộn tròn ở gầm cầu, không có tiền, vừa lạnh vừa đói, đến cuối cùng mơ mơ hồ hồ mà chết đi....

Cho nên dù là xuyên sách, Giản Úc vẫn sợ lạnh như cũ, còn sợ đói, đó là di chứng đã thẩm thấu sâu và trong xương tủy.

Bây giờ, Giản Úc đi từng bước từng bước đến chiếc xe thương vụ màu đen.

Gió lạnh gào thét, tuyết bay đầy trời.

Cậu chớp mắt một cái, bông tuyết theo lông mi nhỏ dài cong vút mà rơi xuống.

Người trên xe thấy cậu, bước nhanh xuống, sau đó mở cửa sau xe giúp cậu, cung kính nói: " Giản tiên sinh, mời lên xe."

Người này là trợ lý của Lục Chấp, tên Trần Hoài, là chuyên môn đến đón Giản Úc,

Giản Úc lễ phép nói: " Làm phiền anh."

Trần Hoài hơi cúi người trả lời: " Không cần khách khí, đây là việc tôi nên làm."


Thân là trợ lý, sức quan sát tất nhiên không thế thiếu được.

Trần Hoài phát hiện một điểm kỳ quái, lần trước anh tìm Giản Úc, bàn bạc về hiệp nghị kết hôn, Giản Úc rõ ràng vẫn còn rất kháng cự. Nhưng bây giờ, Giản Úc thần thái tự nhiên, trên mặt thậm chí còn mang theo ý cười, không có nửa phần không tình nguyện như trước?

Giản Úc đã lên xe, Trần Hoài cũng không nghĩ nhiều thêm nữa, đi tới ghế phụ, phân phó lái xe: " Đi thôi."

Trên xe

Giản Úc hỏi Trần Hoài: " Trợ lý Trần, hiện tại chúng ta đi đâu vậy?"

Thanh âm của cậu mang theo một chút trong trẻo dễ nghe của thiếu niên, thân thể này mới 22 tuổi, không khác mấy với tuổi khi cậu ở thế giới trước.

Trần Hoài quay đầu trả lời: " Tôi tới đón cậu đi gặp Lục tổng ăn cơm, Lục tổng công việc thường bận rộn, không thể phân thân, buổi chiều còn phải ra nước ngoài công tác."

Giản Úc có chút kinh ngạc, đây là trợ lý Trần giải thích cho mình vì sao Lục Chấp không tự mình đến sao?

Kỳ thật cũng không cần phải giải thích gì cả, quan hệ của bọn họ không cần phải làm đến nước này.

Chẳng qua, chuyện này cũng có thể thấy được trợ lý Trần là một trợ lý vô cùng đắc lực, vì cấp trên mà lo nghĩ.

Giản Úc suy nghĩ cẩn thận, đối với Trần Hoài cười nói: " Được, Tôi biết rồi."

Ngay sau đó Trần Hoài nói: " Giản tiên sinh, còn có một việc, tôi trước tiên nói trước với cậu. Trong nhà Lục tổng bên kia có chút phức tạp, sau này có khả năng sẽ làm phiền cậu phải tìm hiểu nhiều một chút, mới biết phải ứng phó như thế nào."

Giản Úc phối hợp gật đầu: " Được."

Cậu mơ hồ nhớ đến trong nguyên tác có nhắc qua, Lục gia là hào môn đỉnh cấp, ở Vân Kinh cũng là số một số hai, vô số nhân vật nổi tiếng đều muốn kết giao quan hệ.

Nhưng mà gia tộc hào môn như vậy thường thì sẽ có rất nhiều chuyện không thể cho hấp thụ ánh sáng.

Chỉ cần nhìn vào việc lần này Lục Chấp kết hôn cũng có thể thấy được, vốn dĩ Lúc gia đang ở khắp nơi hỏi thăm, tìm cho Lục Chấp một đối tượng kết hôn môn đăng hộ đối.

Nhưng mà, Lục Chấp không muốn nghe theo an bài của người Lục gia, trực tiếp tìm người để làm hiệp nghị kết hôn một năm.

Những người tính toán nhân cơ hội này để nhét người đến bên cạnh hắn, không thể không ngừng suy nghĩ này lại.

Thật nhanh, xe chạy tới một nhà hàng.

Trần Hoài đưa Giản Úc đến cửa: " Giản tiên sinh, cậu vào đi, Lục tổng đang chờ cậu ở bên trong."

Giản Úc lễ phép nói: " Cảm ơn."

Nói xong, cất bước đi vào bên trong.


Đây là một nhà hàng cao cấp, khắp nơi đều lộ ra bầu không khí xa hoa, trong không gian còn vang lên tiếng đàn du dương.

Thật rõ ràng, hôm nay nhà hàng đã được bao hết.

Chỉ có một bàn khách.

Giản Úc đi vào, liếc mắt một cái liền thấy được Lục tổng đang ngồi trước bàn ăn.

Lục Chấp một thân tây trang màu đen, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, khuôn mặt lạnh lẽo mà thâm thúy, anh tuấn đến mức làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, mấu chốt là khí chất quanh người, đặc biệt lạnh.

Lúc này, hắn cũng ngước mắt lên nhìn qua đây, ánh mắt nặng nề.

Tầm mắt hai người ở trên không trung giao nhau.

Giản Úc bước lên trước một chút liền tạm ngừng, có hơi hoảng hốt hoài nghi, đây là người sắp cùng mình kết hôn sao?

Nhưng mà thật nhanh, cậu liền khôi phục tinh thần, đi qua nhẹ giọng chào hỏi: " Lục tổng."

Lục Chấp ra hiệu nói: " Ngồi đi."

Thanh âm của hắn cũng giống như con người hắn vậy, lộ ra một cổ lạnh lẽo, trừ cái này, còn mang theo một chút trầm thấp từ tính.

Giản Úc nghe lời mà ngồi đối diện Lục Chấp.

Bên ngoài tuyết rơi thật sự quá lớn, cậu vừa mới xuống xe đi vào trong nhà hàng, đầu tóc đen bóng đã bị bông tuyết rơi xuống không ít.

Cậu gỡ khẩu trang, lộ ra khuôn mặt.

Giản Úc có diện mạo sạch sẽ ngoan ngoãn, làn da trắng nõn, đôi mắt thanh triệt sáng ngời, khi cười lên, đôi mắt liền hơi cong cong.

Lúc Chấp nhìn nam sinh trước mặt, trực tiếp mở miệng: " Nội dung cụ thể của hiệp nghị kết hôn này, cậu đã hiểu rõ ràng rồi chứ?"

Hắn làm việc không thích chậm chạp lề mề, chuyện hôn nhân lần này với hắn mà nói chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, nếu đã là giao dich, nên rõ ràng minh xác.

Giản Úc gật đầu: " Đã hiểu rõ ràng rồi."

Không phải chỉ là sắm vai đối tượng kết hôn trong một năm này với Lục Chấp thôi sao, sau một năm, liền cầm chi phiếu năm ngàn vạn ngoan ngoãn mà đi là được thôi.

Này không có gì khó.

Lục Chấp thần sắc đạm mạc: " Vậy cậu xác định muốn tiếp nhận cuộc hôn nhân này?"

Giản Úc đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó ý thức được vì sao Lục Chấp lại hỏi như vậy.

Có lẽ Lục Chấp đã nghe Trần Hoài nói, nguyên thân lúc trước không quá nguyện ý cái hiệp nghị kết hôn này.

Chẳng qua, hiện tại ngồi ở chỗ này là Giản Úc, cậu hướng Lục Chấp cười cười: " Vâng, quyết định tốt rồi."

Rốt cuộc, vị trước mắt này chính là đùi vàng của cậu, là cái bảo đảm hai năm tới cậu có thể áo cơm vô ưu, cậu làm sao có thể bỏ lỡ được?

Lúc Giản Úc cười rộ lên, mặt mày hơi cong, trong mắt lấp lánh ánh sao, một dạng toàn tâm toàn ý chờ mong vào cuộc hôn nhân này.


Ánh mắt Lục Chấp hơi ngưng tụ, không hiểu lắm vì sao cậu có thể vui vẻ như vậy.

Chẳng qua hắn từ trước đến nay không làm những việc dư thừa, thời điểm không cần thiết, sẽ không để ý cảm xúc của người khác, bởi vậy cũng không có quản nhiều.

Lục Chấp tiếp tục nói: " Cậu còn có yêu cầu gì có thể nói ra."

Hôn nhân này của bọn họ có định giá rõ ràng, theo như nhu cầu, Lục Chấp cũng sẽ không bạc đãi Giản Úc.

Giản Úc lắc đầu: " Tạm thời không có yêu cầu nào."

Chờ sau khi kết thúc hiệp nghị, câu liền có thể nhận được năm ngàn vạn, như vậy đã đủ rồi.

Lục Chấp không phải là người nói nhiều, nói thằng: " Được, vậy ăn cơm thôi."

Kế tiếp, hai người cùng nhau im lặng ăn xong bữa cơm.

Giản Úc đối với việc này rất quen thuộc.

Cậu ở thế giới trước, đa số thời điểm đều là một mình ăn cơm. Sau khi được nhận nuôi, đôi vợ chồng kia tính tình có hơi cổ quái, động một chút là cãi nhau. Cậu chỉ có thể đứng ở góc tường, nơm nớp lo sợ, tận lực không chọc đến bọn họ, nếu không sẽ bị đánh.

Lục Chấp ăn cơm tốc độ không tính chậm, nhưng vẫn có thể lộ ra tu dưỡng của gia đình hào môn, dù là dáng ngồi hay là động tác gắp đồ ăn đều đẹp mắt..

Ngón tay của hắn cũng rất đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn.

Giản Úc cũng yên lặng ăn phần của mình.

Bữa cơm này cậu rất vừa lòng, vốn dĩ cậu cũng không kén ăn, huống chi là bữa ăn cấp bậc cỡ này, hương vị sắc thái đều đủ cả, không gì sánh được.

Chờ cậu ăn xong, liền thấy Lục Chấp nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, ngay sau đó đứng dậy: " Đợi lát nữa Trần Hoài sẽ đưa cậu trở về."

Nói xong, nghĩ tới cái gì, bổ sung nói: " Đúng rồi, cậu về sau không cần gọi tôi là Lục tổng."

Giản Úc biết, rốt cuộc bên ngoài đều biết bọn họ sắp kết hôn, gọi như vậy cũng quá kỳ lạ, người khác sẽ có hoài nghi.

Cậu khiêm tốn thỉnh giáo: " Vậy tôi phải gọi ngài là gì?"

Lục Chấp không sao cả nói: " Đều có thể, trực tiếp kêu tên cũng được."

Giản Úc thử thăm dò gọi một tiếng: " Lục Chấp?"

Ngữ điệu của cậu thật mềm, âm sắc hơi lạnh, như là một mảnh hoa đào bay tới mặt hồ lạnh băng.

Lục Chấp còn chưa kịp nói gì, Giản Úc liền ngoan ngoãn mà sửa lại: " Vẫn là gọi Lục tiên sinh đi."

Lục Chấp cũng được xem như là đùi vàng của cậu, làm sao có thể đối với đùi vàng gọi thẳng tên như vậy được, vẫn phải tôn trọng một chút mới đúng.

Lục Chấp hiển nhiên không để việc nhỏ này trong lòng, thần sắc nhàn nhạt: " Tùy cậu."

Nói xong, liền cầm lấy áo khoác màu đen bên cạnh mặc lên người, sau đó sải bước đi ra khỏi nhà hàng.

Chờ hắn vừa đi, Giản Úc thả lỏng người dựa vào ghế.

Đây có thể xem như là bản thân đã qua vòng phỏng vấn nhỉ?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi