THƯ TÌNH CỦA ĐỘNG VẬT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày mười ba tháng tư, bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Lúc này nếu có người nhàm chán lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ sẽ để ý thấy cảnh tượng kỳ quái bên ngoài tòa nhà cao tầng Linh Phương Uyển: một con diều hâu hùng vĩ đang cõng một con mèo múp, hai chân trước của mèo múp còn đang ôm một tấm card.

“Mẹ nó! Lại tới nữa! Ảnh đế Phong à, mấy người hâm mộ của anh có thể bớt trâu bò hơn được không?” Quản lý ân cần mở sẵn cửa sổ ban công sát đất để cho con mèo mập đang lười biếng duỗi eo bước vào: “Lần này thế mà lại đổi một con khác!”

Lăng Phong nheo mắt, sau khi xác nhận măng cụt nhỏ của mèo múp không lưu lại bất kỳ vệt dơ nào trên sàn mới ngầm cho phép nó tiếp tục vào nhà.

“Bụp”! Đôi mắt mèo múp lười biếng nhưng dáng vẻ lại cực kỳ chảnh chó, tấm card màu lam nhạt được nó thả xuống sàn nhà dưới chân Lăng Phong.

“Bội phục bội phục!” Người quản lý chắp tay với mèo múp điện hạ.

Nhưng ngay cả một cái liếc mắt mèo múp cũng không thèm thưởng cho anh ta, nó lúc lắc mông nhỏ đi ra ban công, bước lên lưng thú cưỡi cao quý của nó rời đi.

Lăng Phong khom lưng nhặt tấm card, chữ viết trên đó vừa tinh tế chỉnh tề, vừa gọn gàng xinh đẹp. Trên tấm card không có mùi gì lạ, chỉ có mùi mực nước và mùi giấy, rất sạch sẽ, cũng rất thuần khiết.

Lăng Phong cầm tấm card, tầm mắt nhìn về hướng mèo múp và diều hâu vừa bay đi.

Đột nhiên anh nhớ tới, lúc còn nhỏ có cậu nhóc ngốc ra vẻ thần bí nói cho anh biết, nhóc kết bạn với một con diều hâu.

Lăng Phong khẽ cong khóe miệng, nhóc ngốc đó tên là Diệp Tân.

――

Mùa xuân tháng ba, trong gió sớm mai còn có thể ngửi được hương thơm ngát của cỏ cây hoa lá. Hơi ấm mặt trời mọc còn chưa đủ, hơi mơ hồ, tựa như dáng vẻ ngái ngủ của người dân thành phố này.

Diệp Tân đang đợi đèn xanh đèn đỏ, đối diện là quảng trường thương mại, trên màn hình chính của quảng trường đang chiếu một đoạn quảng cáo sữa tắm.

“Sữa tắm dành cho nam giới giúp bạn rạng rỡ và tỏa ra sự quyến rũ nam tính…” m thanh trong quảng cáo không phải là của ngôi sao đại ngôn, giọng nói của ngôi sao kia còn dễ nghe hơn nhiều so với âm thanh trầm thấp này.

Ngôi sao đó cũng chính là người gần đây vừa đoạt giải Nam chính phim điện ảnh xuất sắc nhất ― Lăng Phong, cũng chính là nam thần trong lòng Diệp Tân.

Đoạn quảng cáo vẫn chưa kết thúc, đang chiếu đến đoạn Lăng Phong dùng sữa tắm phô bày phần cơ thể bên trên mạnh mẽ hoàn mỹ, làn da màu lúa mạch và cơ bắp săn chắc tràn đầy hương vị đàn ông.

Diệp Tân xem mà muốn chạy lại liếm màn hình, không chỉ mình cậu mà có khi tất cả những người hâm mộ của Lăng Phong đều có suy nghĩ này.

Chỉ đến khi một hàng xe đằng sau bóp còi thúc giục mới giúp hồn Diệp Tân quay về với xác. Cậu vội lái xe rời đi, bắt đầu một ngày mới với hình ảnh nam thần bán khoả thân.

Tiệm thú cưng “Yêu Ngọc Long” nằm ở một khu náo nhiệt trong thành phố, mặt tiền rộng lớn với chủng loại thú cưng phong phú với đầy đủ các trang thiết bị dùng cho thú cưng.

Nếu bạn thắc mắc tại sao một tiệm thú cưng lại lấy cái tên “Yêu Ngọc Long” vốn chả liên quan gì thì đáp án chính là đây: Ba của Diệp Tân tên là Diệp Ngọc Long, mà tên cửa tiệm này là do mẹ cậu đặt.

Đó, ý nghĩa của nó chính là mẹ cậu rất yêu ba cậu.

“Chào buổi sáng nha ông chủ!” Nữ nhân viên một tay cầm chìa khóa mở cửa hàng, một tay cầm sữa đậu nành, trong miệng còn ngậm bánh bao nhỏ. Ấy vậy mà cô nàng vẫn còn có thể phân tâm chào hỏi Diệp Tân.

“Buổi sáng tốt lành nha Tiểu Nhã.” Diệp Tân đi qua giúp cô nàng cầm sữa đậu nành, chờ cô mở cửa.

Cửa vừa mở, Diệp Tân đã nghe thấy được đủ loại giọng nói trong tiệm thú cưng, tuy mỗi giọng đều khác nhau nhưng nội dung lại tương tự.

“Đói quá đói quá…Tại sao ông chủ sen còn chưa tới bón cho Trẫm ăn!”

“Sắp chết đói tới nơi rồi, có thể ăn em trai để đỡ đói bụng không?”

“Thôi xong, đống phân ị ra làm bộ lông của tui bị bẩn rồi…”

“Ừng ực… rột rột…”

Diệp Tân trả sữa đậu nành lại cho Tiểu Nhã, vội vàng đi bón mấy con thú cưng ăn, sau đó tắm rửa cho bọn nó.

Đúng 8 giờ 30, hai nhân viên khác cũng đến.

Sau khi các thú cưng bảo bối trong tiệm được thoả mãn, nắng xuân như bừng tỉnh, xuyên qua tầng mây chiếu vào cửa kính của tiệm thú cưng. Mấy chú mèo ăn uống no nê thấy mặt trời ấm áp bèn lười biếng chìm vào giấc ngủ.

Kinh doanh cửa tiệm thú cưng này chính là công việc của Diệp Tân.

Cậu vừa tốt nghiệp đại học không lâu, ba mẹ đã sang Mỹ hưởng thụ thế giới hai người, chị gái cậu là một cô gái cực kỳ lãng tử, nghe nói gần đây đang quen bạn trai nên không định quay về. Bây giờ cả nhà họ chỉ còn mỗi cậu là sống ở Hoa Đô.

Ở lại nơi này, chờ một người.

Buổi sáng không có khách, Diệp Cẩn nằm ghé trên bàn lướt Weibo. Cậu click mở danh sách theo dõi, ảnh đại diện Weibo người nọ nhắc nhở có cập nhật mới.

Lăng Phong: “Anh đã quay về, em có còn ở đó không?” Kèm theo là ảnh khuôn mặt đẹp trai của Lăng Phong tắm nắng dưới ánh mặt trời.

Thời gian đăng bài là 9 giờ sáng.

Diệp Tân ngồi thẳng dậy, trái tim đập thình thịch không ngừng. Câu này của Lăng Phong, là nói với cậu có đúng không?

Cậu trực tiếp lơ đi dưới phần bình luận Weibo vô số người hâm mộ hú hét: “A a a… Em ở đây em ở đây! Nam thần ơi em vẫn luôn ở đây!” Xem như đây là Lăng Phong đang nói với mình, cậu ôm điện thoại tựa trán lên mặt bàn, cắn môi liều mạng nhịn cười, ngốc nghếch xoay qua xoay lại.

Sau đó cậu lại lén lút nhấn trên màn hình điện thoại, cẩn thận nhìn kỹ tấm ảnh.

Ánh nắng ban mai dịu dàng tô điểm cho đường nét cứng rắn của người đàn ông trên bức ảnh, đôi môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt như ẩn như hiện cả dải ngân hà rực rỡ sáng ngời đầy mê người. Đây là Lăng Phong, là người đàn ông Diệp Tân yêu suốt mười mấy năm, không phải yêu kiểu yêu thần tượng, mà là, yêu của yêu đương.

Diệp Tân có hai bí mật, thứ nhất là từ lúc bảy tuổi cậu đã bắt đầu yêu thầm Lăng Phong; thứ hai là cậu có thể trò chuyện với các loài động vật.

“Úi ui, Tiểu Tân lại đang xem hình của người đàn ông kia kìa.”

“Mẹ nó, ngọt muốn rụng răng.”

“Rùa đen chết tiệt, không phải răng của mi đã rụng hết từ lâu rồi à?”

“Có giỏi thì mi xuống đây thử xem, xem răng của ông đây rốt cuộc có rụng hay không? Cắn trụi lông mi bây giờ!”

“Im đi! Đừng có mà mơ tưởng lông chim xin đẹp của tui!”

Đang cãi nhau là hai con thú cưng trong tiệm của Diệp Tân, một con vẹt trắng và một con rùa đen đã nuôi được hơn hai năm. Vẹt trắng không thèm cãi nhau chuyện răng lợi với rùa đen, nó ngẩng cao cái đầu kiêu hãnh, mở cánh ra bay đậu lên vai Diệp Tân.

“Tiểu Tân ơi, mau nhìn lông của tui đi, có bị rụng cọng nào không?” Mỏ vẹt trắng gõ gõ vào đầu Diệp Tân còn đang ghé trên bàn xem ảnh.

Diệp Tân vội vàng cất điện thoại, sau khi thấy là vẹt trắng mới thở phào một hơi, tâng bốc nó: “Không rụng không rụng, một cọng cũng chưa rụng. Mi là đẹp nhất.”

Vẹt trắng đắc ý giương cánh, sau khi đã bay một vòng quanh tiệm thú cưng mới quay lại địa bàn của mình.

“Ha ha ha, ông chủ lại khen Hoa Hướng Dương nhỏ.” Ba nhân viên bên kia vây quanh cười cậu: “Xem Hoa Hướng Dương nhỏ được dỗ ngọt vui chưa kìa.”

Giống vẹt này là loài vẹt cockatoo[1], tuy nó đẹp nhưng tính nết rất xấu lại còn hôi, không phải khách đến chọn nó mà là nó chọn khách nên ở đã trong tiệm ba năm rồi còn chưa bán đi.

 Vẹt Cockatoo

Vet-Sulfur-Cockatoo-2

Diệp Tân sẽ không nảy sinh tình cảm sâu đậm với các con vật trong tiệm bởi cậu sợ bản thân thấy động vật bị người ta mua đi sẽ không bỏ được, cũng sợ vì ở chung lâu ngày mà các con vật sẽ không thể rời khỏi cậu. Hoa Hướng Dương nhỏ với con rùa đen này cũng được xem như là thú cưng ở trong tiệm lâu nhất.

Trong nhà cậu cũng có một đàn thú cưng đáng yêu, vì thế dù bây giờ ở nhà chỉ còn mỗi mình nhưng cậu không hề thấy cô đơn chút nào.

8 giờ tối, Diệp Tân đã chuẩn bị đủ thức ăn cho mấy con vật, sau khi kiểm tra xong lồng sắt và bể cá, tiệm thú cưng đóng cửa.

Vào giờ này tình hình giao thông rất tốt, Diệp Tân không mất quá nhiều thời gian đã trở về Linh Phương Uyển.

Đậu xe xong, Diệp Tân vô tình ngẩng đầu lên, bỗng nhiên hai mắt cậu trừng to.

Tầng 17, bên cạnh nhà cậu có ánh đèn!

Là Lăng Phong đúng không? Anh ấy thật sự đã trở lại sao? Diệp Tân không kịp suy nghĩ nhiều chạy thẳng vào thang máy, may mắn thay một trong hai thang máy đúng lúc ở tầng một.

“Nhanh lên đi! Nhanh một chút!” Diệp Tân lẩm bẩm nhấn nút lên tầng 17. Sau khi thang máy đóng lại, trong khoang máy kín mít, cậu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng trong lồng ngực mình.

Cũng may lúc này không có ai, thang máy không dừng lại tầng nào, rõ ràng thời gian rất ngắn mà Diệp Tân lại cảm thấy như cực kỳ lâu.

Thang máy ngừng, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua số tầng, tới rồi!

Diệp Tân lập tức lao ra khỏi thang máy, chạy đến cửa nhà số 1703, đang định ấn chuông cửa, lại đột nhiên dừng tay.

Khoan đã, bây giờ trông mình thế nào? Nhìn có tinh thần hay không? Tóc thì sao? Chạy có bị rối không? Còn quần áo, có nếp nhăn không? Nếu như Lăng Phong thấy mình thì có cảm thấy mình tàn tạ lắm không? Nếu như anh ấy… Đã quên mình thì sao?

Trong lòng Diệp Tân lo lắng thấp thỏm, do dự mãi vẫn quyết định về nhà mình trước.

Vừa mở cửa Diệp Tân đã bị con Husky nhà mình đẩy ngã.

“Ngoan, A Lang đừng quậy, hôm nay anh hơi buồn.” Diệp Tân sờ đầu Husky, để nó qua một bên tự chơi.

A Lang đợi suốt một ngày mới chờ được chủ nhân về, tuy rằng móng vuốt buông tha cho chủ nhân, nhưng nó vẫn quấn lấy cậu không muốn chơi một mình.

“Tiểu Tân làm sao vậy?” Đây là diều hâu nhà cậu, tên Anh Hùng.

Diệp Tân nhìn Anh Hùng, cặp mắt sáng ngời, lập tức nói: “Anh Hùng, em đi nhìn thử xem cách vách có phải Lăng Phong đã trở lại không, à, chính là người này.”

Diệp Tân chỉ tấm poster trên tường cho Anh Hùng xem.

Anh Hùng bỏ lại một câu “Nhớ phải thêm thức ăn”, rồi dang rộng đôi cánh chim bay ra ngoài cửa sổ.

“Được được được, không thành vấn đề!” Diệp Tân lớn tiếng hứa hẹn.

Không đến một phút sau Anh Hùng đã trở lại, cũng bảo trong phòng có ba người, một trong số đó là người đàn ông nằm trên tường.

Diệp Tân vui mừng sắp điên luôn rồi! Cậu lập tức quay về phòng ngủ, tắm rửa gội đầu, thay quần áo, muốn nghênh đón nam thần trở về bằng dáng vẻ hoàn hảo nhất.

Trong phòng tắm, cậu vui vẻ ca hát, trên khuôn mặt tràn ngập vui sướng, bên môi nổi lên ý cười dù thế nào cũng không kìm lại được. Sau khi ra khỏi phòng, cậu chọn một bộ quần áo giản dị, sơ mi trắng quần jean, sạch sẽ lại thoải mái tươi sáng.

Mang theo mùi hương sữa tắm do Lăng Phong làm đại ngôn, một lần nữa Diệp Tân đứng trước cửa nhà 1703.

Cậu hít sâu mấy cái, tay ấn chuông cửa khẩn trương đến phát run.

“Ding dong… ding dong…” Sau khi chuông cửa vang lên vài tiếng thì cửa mở. Là một người đàn ông xa lạ, anh ta có vẻ hơi bực bội nhưng vẫn lịch sự, bình tĩnh hỏi: “Cậu tìm ai? Có chuyện gì không?”

“Tôi… Tôi… Tôi ở nhà 1702 cách vách đấy.” Diệp Tân duỗi duỗi nhìn phòng: “Xin hỏi chủ nhân căn nhà này đã trở lại sao?”

Cũng không biết người đàn ông kia bị làm sao, nghe thấy lời này càng bực bội hơn, hơi quay người sang bên, mở cửa rộng ra một chút, ý muốn Diệp Tân nhìn vào trong.

“Đây, trong nhà chỉ có mỗi mình tôi, còn chuyện gì nữa không?”

Diệp Tân nhìn lướt qua, trong nhà hình như đang được quét dọn, quả nhiên không có bóng dáng của người thứ hai, cậu cố mỉm cười đáp: “Không có gì, rất xin lỗi vì đã làm phiền anh.”

“Ừ” Người đàn ông không kiên nhẫn đáp lời rồi đóng cửa lại.

Diệp Tân đứng trước cửa nhà 1703 thật lâu không nhúc nhích. Lại một lần nữa, không phải Lăng Phong.

Câu đã ấp ủ câu “Xin chào, em là Diệp Tân, là hàng xóm của anh.” suốt mười mấy năm qua, lại mất thêm một cơ hội nói ra rồi.

Thất vọng luôn đến không báo trước. Nhưng mà cũng không sao, Diệp Tân hít hít mũi, xoay người đi về nhà.

Đã chờ lâu như vậy rồi, lại chờ thêm một chút nữa, cũng có mất mát gì đâu?

Hết chương 01.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi