THƯ TÌNH CỦA ĐỘNG VẬT

Trước ống kính, mỗi khi được hỏi về gia đình thì Lăng Phong đều im lặng, bản thân anh cũng ít khi đề cập đến, cho dù nhận được nhiều giải thưởng thì anh cũng không bày tỏ biết ơn đến cha mẹ như các ngôi sao khác.Người hâm mộ chỉ biết mẹ của anh đã qua đời, còn về cha anh thì chẳng có thông tin gì ngoại trừ một cái tên.

Diệp Tân chưa từng nghĩ tới mẹ của anh đã qua đời như thế. Nhưng đó là một tai nạn mà chẳng ai mong muốn cả.

“Đây không phải là lỗi của anh.” Diệp Tân tự cảm thấy bản thân thật vô dụng, mấy năm nay Lăng Phong có phải là đã chịu đựng rất nhiều không.

“Anh biết là điều gì đó khi đã xảy ra rồi thì sẽ không thể quay lại được nữa.” Lăng Phong trái lại rất bình tĩnh, dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy, anh gần như là đã buông xuống rồi: “Khi biết được chân tướng, anh chỉ hận không thể lập tức đi giết chết Thành Thiên Khê, nhưng sau này ngẫm lại, là anh chủ động trêu chọc cậu ta trước.”

“Vậy Thành Thiên Khê có biết việc này không?”

“Anh không nói với anh ta, và ngay lúc đó thì anh đã đơn phương tuyệt giao với cậu ta rồi.” Lăng Phong lắc đầu: “Sau khi anh đưa anh ta đến nhà thì ba mẹ anh ta cũng vừa vặn trở về, họ còn đang cãi nhau nữa. Ngày hôm sau anh nghe nói ba mẹ anh ta đòi li hôn, anh ta trực tiếp bị mẹ dẫn đi, qua hết nửa kì nghỉ hè mới trở về. Về sau anh ta sợ anh buồn nên cũng không hỏi nhiều, anh nghĩ là bây giờ hẳn anh ta vẫn chưa biết, chứ nếu biết thì anh ta chắc chắn không thể nào có thể yên tâm mà xuất hiện trước mặt anh được. Sau mọi chuyện, anh thật sự ghét anh ta đến tận xương tủy, thậm chí là có chút hận.”

“Hai người các anh…” Diệp Tân nghẹn nửa ngày, nói: “Thật là ngược luyến tàn tâm…”

Lăng Phong thoáng cái lại nở nụ cười, tâm tình đang u ám cũng vơi bớt đi không ít.

“Nếu lỡ như có người tống tiền anh ta thật thì sao?” Đi hết một vòng, Diệp Tân lại hỏi câu hỏi ban đầu.

“Bây giờ anh ta cũng đâu phải là cậu học sinh trung học bất lực, không có khả năng phản kháng như lúc trước. Anh ta đã là người trưởng thành, cũng đã lăn lộn trong cái giới này nhiều năm như vậy rồi, nên anh ta làm cái gì thì cũng phải tự chịu trách nhiệm. Mỗi người đều việc phải tự đối mặt, có con đường bản thân muốn đi và không phải lúc nào cũng có giúp đỡ anh ta cũng tự biết điều này.”

Diệp Tân gật gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Cậu đột nhiên nói: “Em vẫn luôn cảm thấy, nếu so với anh thì em đã sống thật sự rất thoải mái. Lúc đi học thì cũng không bị bắt nạt, ba mẹ và chị gái đều đối xử với em rất tốt, vừa tốt nghiệp thì mở tiệm thú cưng… Còn bây giờ thì anh đã quay về với em.”

Lăng Phong dịu dàng cười cười, mắng cậu “Ngốc”, xoa xoa đầu cậu rồi nói: “Không lẽ em còn hi vọng là bản thân sẽ sống không tốt à? Em sống vui vẻ như thế thì anh mới cảm thấy thật hạnh phúc.”

Diệp Tân suy nghĩ một chút thì cảm thấy cũng đúng, chỉ là cậu cảm thấy cuộc đời của bản thân ngoại trừ mười ba năm chờ đợi Lăng Phong đầy chua xót thì tất cả đều vô cùng thuận lợi. Thuận lợi đến mức khiến người ta cảm thấy không chân thật, rất sợ một ngày nào đó ông trời sẽ hạ một kiếp nạn xuống đầu cậu.”

Diệp Tân giật mình, mẹ nó! Cậu không phải là đang tự thiết lập flag* cho mình đó chứ?!

*Flag hay lập flag: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như “nói trước bước không qua.”(tham khảo trong dembuon.vn)

Sự thật đã chứng minh, Diệp Tân quả thật là đã tự dựng một cái flag cho mình.

《Cố Mộ》đã quay gần xong, hôm nay đoàn phim kết thúc công việc sớm, sáng ngày hôm sau cũng rất hiếm gặp ngày nào mà không có cảnh diễn của Lăng Phong.

Diệp Tân vẫn không quên cái thời gian “thích hợp” mà Lăng Phong nói, và nó hình như đã tới rồi.

Bởi vì buổi tối Lăng Phong có một bữa tiệc xã giao, nhưng anh lại bảo Diệp Tân lùi lịch đi, đồng thời cũng nói cậu tối nay phải ở bên cạnh anh.

Hãy ở lại với… ở lại như thế nào…

Lúc Lăng Phong nói những lời này với cậu thì cả hai người họ vẫn còn ở trong đoàn phim, Lăng Phong bảo Diệp Tân cúi người, dáng vẻ như là đang phân phó cậu làm việc mà cúi xuống bên tai cậu thầm thì.

Tuy nói hiện tại anh và cậu mỗi ngày đều dính lấy nhau nên cũng có chút miễn dịch rồi, nhưng mà cái phản ứng đỏ mặt tim đập này thì cậu vẫn không thể khống chế được. Vậy nên trên đường trở về, trên xe chỉ có hai người là cậu và Lăng Phong, cậu ngại đến mức không dám nhìn Lăng Phong.

Lăng Phong cũng rất ăn ý mà không nói chuyện nhiều với Diệp Tân, lúc tầm mắt của hai người thỉnh thoảng vô tình chạm vào nhau thì đều nhanh chóng dời đi. Cả hai đã không còn là mấy nhóc học sinh nam, mấy chuyện thân mật thì cũng không phải chưa từng làm qua, nhưng bây giờ cả hai vẫn không hẹn mà cùng ngại ngùng.

Lăng Phong thấy bản thân mình là đấng công, lại còn lớn hơn Diệp Tân mấy tuổi, nên là biểu hiện của anh phải trấn tĩnh hơn mới đúng.

Vì thế nên lúc về nhà, biểu hiện của Lăng Phong trở nên tự nhiên hơn nhiều. Anh nói với Diệp Tân buổi tối anh mới nấu cơm, nhưng mà bây giờ phải đi mua thức ăn trước.

Đã có kinh nghiệm bị truy đuổi khi đi siêu thị lần trước. Bây giờ còn không phải là buổi tối nữa nên Diệp Tân không dám để Lăng Phong đi. Do đó, nhiệm vụ mua thức ăn liền rơi lên đầu Diệp Tân.

Lăng Phong thừa dịp lúc Diệp Tân ra cửa, sắp xếp phòng ăn và phòng ngủ một phen. Những thứ lát nữa cần dùng thì đều đặt ở trong tủ đầu giường, chỉ chờ đến buổi tối Diệp Tân sẽ nằm trên chiếc giường này của anh.

Diệp Tân mua thức ăn xong trở về, vừa mở cửa thì Lăng Phong liền nhận thức ăn trong tay cậu. Hôn cậu một cái, bảo cậu về nhà trước đi lát nữa rồi qua nhà anh.

Diệp Tân bị người ta hôn mà muốn ngốc luôn rồi, mềm nhũn bước đi về nhà.

Đám nhóc cưng ở nhà vẫn líu ríu không ngừng. Diệp Tân lại như không nghe thấy, ngồi ngây ra trong phòng khách một hồi lâu mới chạy vào phòng ngủ chọn quần áo.

Lúc này cậu mới phát giác ra, bữa tối này là một buổi hẹn hò. Tuy rằng địa điểm vẫn là ở trong nhà nhưng mà cái loại cảm giác chờ mong này, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn sẽ là một buổi hẹn lãng mạn.

Diệp Tân tắm rửa xong sửa soạn một phen. Bình thường đều bận rộn trong đoàn phim nên hầu như là ăn mặc tùy ý rồi gặp mặt Lăng Phong, cậu cũng đã không nghiêm túc sửa soạn cho bản thân một khoảng thời gian khá lâu rồi.

Cậu chọn một chiếc áo sơ mi màu đen giản dị, góc áo được sơ vin vào trong quần dài, cả người nhìn qua rất có sức sống. Khác với phong cách thanh thuần như bình thường, lần này có chút chút gợi cảm.

Diệp Tân soi gương chỉnh lại tóc, lại nhìn trái nhìn phải mấy lần mới coi như là hài lòng.

Cậu chờ ở trong nhà thêm một lát, sau khi Lăng Phong gửi WeChat tới thì cậu mang theo một hộp socola đến trước của phòng 1703 gõ cửa.

Lăng Phong mở cửa, nhìn Diệp Tân ở ngoài cửa, trong mắt đều là tình yêu nồng đậm. Cậu bé của anh, đẹp trai thế.

“Nè bạn trai, tặng anh đó.” Tim Diệp Tân đập nhanh dữ dội, Lăng Phong quả nhiên cũng thay quần áo. Có lẽ là do tâm linh tương thông mà anh cũng mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, thoạt nhìn cũng có chút giống đồ đôi.

Lăng Phong đóng cửa lại, một tay nhận socola, một tay áp Diệp Tân lên cửa. Sau khi hôn người ta đến mềm nhũn, mới khàn giọng nói: “Bạn trai nhỏ, mừng em đến với ngôi nhà nhỏ của anh.”

Trên người Lăng Phong thoảng mùi nước hoa nam, Diệp Tân chưa dùng nước hoa bao giờ. Có vài nhóc thú cưng có khứu giác nhạy cảm nên không thích, nhưng cậu thì không chán ghét.

Mùi hương này tuy nhạt cũng không rõ ràng, giống như rượu nhìn thì trong trẻo, kỳ thực lại làm say lòng người. Hơn nữa, Lăng Phong vừa đến gần, mùi hương này liền theo nụ hôn kia kích thích đại não cậu, khiến cho cả người cậu trong lúc nhất thời có chút lâng lâng.

Lăng Phong cũng đã bày biện bàn ăn một phen. Ánh đèn dịu dàng, có tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương, lúc dùng cơm cả hai đều vô cùng vui vẻ.

Sau khi ăn xong, hai người lại cùng nhau xem phim một chút đây là một bộ phim tình cảm dịu dàng. Xem một hồi thì hai người cũng hôn nhau say đắm như cặp nam nữ chính trong phim.

Hôn một hồi thì cả hai đi vào phòng ngủ.

Diệp Tân nằm trên giường, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, tuy rằng khó nén ngượng ngùng nhưng vẫn gật gật đầu với Lăng Phong. Lăng Phong đương nhiên hiểu ý của cậu, anh nhìn Diệp Tân rồi xúc động cúi người xuống hôn cậu.

Ngay khi quần của cả hai đều cởi ra một nửa thì điện thoại của Diệp Tân vang lên.

Hai người đều không để ý cuộc điện thoại này lắm, định chờ Diệp Tân nhận cuộc gọi xong liền tiếp tục.

Tuy nhiên…

“Mẹ, tuần sau hai người sẽ trở về à?” Diệp Tân tựa vào lồng ngực Lăng Phong, ấn nút tạm dừng động tác của hai người.

Sắc mặt của Lăng Phong cũng thay đổi, cha mẹ vợ sắp về nước?

“Hả? Ba mẹ muốn nhìn thử bạn trai của chị gái…” Diệp Tân nhìn Lăng Phong, nuốt nước miếng.

Biểu tình trên mặt Lăng Phong có chút khó coi, vị con rể này đang chuẩn bị phát sinh quan hệ với em trai của bạn gái…

“Con? Con còn…” Diệp Tân ngồi dậy nhìn Lăng Phong, miệng hỏi anh: “Làm sao bây giờ.”

Nhất thời Lăng Phong không nghĩ ra cách giải quyết, đôi mày kiếm nhíu lại không trả lời.

Đầu dây bên kia không biết lại nói cái gì mà Diệp Tân đột nhiên kích động: “Mẹ đừng có giới thiệu bạn gái cho con nữa, còn nữa, con sẽ không xuất ngoại đâu…”

Sắc mặt Lăng Phong càng thêm vi diệu.

“Video? Chờ đã… Con… Lát nữa con sẽ trả lời mẹ sau… Con vẫn đang trong nhà vệ sinh.” Diệp Tân cúp điện thoại, cùng Lăng Phong bốn mắt nhìn nhau.

Hai người trầm mặc một lát, Lăng Phong nghiêm túc nói: “Nhà vệ sinh của nhà anh kì lạ quá, còn đặt hẳn một cái giường.”

“…” Diệp Tân không nói gì, chỉ cười cười, cười xong lại có chút khổ não: “Anh Lăng Phong, giờ phải làm sao bây giờ? Mẹ em sẽ về nước.”

“Một là ngả bài luôn, còn không thì tiếp tục lừa gạt ba mẹ như vậy.” Lăng Phong nhìn Diệp Tân: “Come out không phải là việc dễ dàng em cứ suy nghĩ đi, dù em có lựa chọn như thế nào thì anh cũng đều sẽ ủng hộ.”

Sau khi tiễn Diệp Tân đi, Lăng Phong ra ngoài ban công hút thuốc.

Nếu phải nói ra thì anh đương nhiên ích kỉ muốn cùng Diệp Tân come out với cha mẹ luôn. Tuy nhiên, đã có quá nhiều trường hợp trước đó là dù cho xã hội đã tiến bộ hơn nhiều, nhưng số lượng cha mẹ có thể chấp nhận con trai mình là đồng tính luyến ái thì có bao nhiêu đâu?

Hầu hết khi come out với gia đình thì cả nhà đều không thoải mái, có người tức giận ra khỏi nhà, có người cắt đứt quan hệ, cũng có những người bị buộc phải chia tay. Một số gia đình tàn nhẫn thậm chí có thể dùng đến bạo lực.

Ấn tượng của Lăng Phong với cha mẹ Diệp đều không tệ, cha mẹ cậu thành thục ổn trọng, tính cách của người mẹ sáng sủa nhiệt tình. Nếu Diệp Tân thẳng thắn ngả bài với họ thì có lẽ là sẽ có cãi nhau, nhưng hẳn là sẽ không đến mức động tay động chân.

Nhưng lỡ như họ không cấp nhận bản thân anh thì sao, điều gì sẽ xảy ra? Còn Diệp Tân nữa? Nếu Diệp Tân bị buộc phải lựa chọn thì sao?

Lăng Phong nghiêng đầu, hút xong một điếu thuốc lại châm thêm một điếu, yên lặng nhìn sang ban công cách vách.

Diệp Tân về nhà, gọi video cho cha mẹ xem đám nhóc cưng trong nhà, nhưng lúc nói chuyện với họ lại luôn có chút mất tập trung.

Cha Diệp nhận ra được, không nói thêm bao lâu thì cúp máy.

Diệp Tân ngồi trên ghế salon trong phòng khách, nhìn bầu trời đầy sao ngoài ban công.

Trong phòng rất yên tĩnh, màn đêm cũng rất yên tĩnh, trên người cậu vẫn còn lưu lại mùi nước hoa nhàn nhạt của Lăng Phong. Cậu hít sâu một hơi, quyến luyến vô cùng.

Mười ba năm, đã có rất nhiều đêm mà cậu cũng nhìn lên bầu trời như vậy rồi nghĩ đến Lăng Phong. Cậu nghĩ là sẽ chờ Lăng Phong trở về, xong cậu sẽ nói cho anh biết là cậu thích anh. Nếu như Lăng Phong cũng đã thích cậu thì cậu sẽ không còn sợ thứ gì trên đời này nữa.

Đúng thế! Không sợ gì cả!

Mê mang trong đôi mắt Diệp Tân thoáng cái tan đi hết, đúng vậy, có cái gì đâu mà phải sợ. Đó là anh Lăng Phong của cậu, đó là cha mẹ của cậu, họ đều là những người cậu yêu thương, cũng đều là những người luôn yêu thương cậu. Thẳng thắn với nhau là điều nên làm nhất, cho nên là có gì phải sợ chứ?

Cậu sẽ nói cho cha mẹ biết rằng cậu thật sự yêu Lăng Phong, cậu và Lăng Phong khi ở cùng nhau đều cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ. Chính cha mẹ cũng yêu nhau như vậy, chắc chắn sẽ hiểu cho hai người bọn họ.

Ngay lúc Lăng Phong hút đến điếu thuốc thứ tư thì ban công cách vách có chút động tĩnh — Anh Hùng mang theo một tấm thiệp bay về phía anh.

Nhóc con này… Lăng Phong bất đắc dĩ cười cười, đứng đợi Anh Hùng ném thư cho mình.

Tấm thiệp sạch sẽ, vẫn còn thoang thoảng mùi mực, chỉ ít ỏi vài chữ nhưng lại tràn ngập tình ý.

“Em đã nói với cha là chị gái không có bạn trai, nhưng người có bạn trai là em.”

Lăng Phong hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra gọi cho Diệp tân, đầu bên kia bắt máy rất nhanh.

Lăng Phong vừa nói vừa đi về phía cửa: “Anh đến chỗ em, có một việc hai chúng ta vẫn chưa làm xong.”

Việc đó là gì thì không cần nói cũng biết.

Hết chương 36.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi