THÚ Y - LẠC TÂN

Mấy người Tiếu lão hán lúc này mới nhìn thấy Triệu Thanh Hà đang ở đây, ngày trước ấn tượng của hắn với cả nhà bọn họ vốn không hay ho gì. Nhưng vì hai vợ chồng Triệu lão hán nên mặc kệ Triệu Thanh Hà chế nhạo khinh thường, bọn họ chỉ cần kính nhi viễn chi là được, không tỏ thái độ. Những năm nay Triệu lão hán giúp đỡ bọn họ rất nhiều ở thời điểm khó khăn thì lưng không tránh khỏi có chút không thẳng. Nhưng hiện tại thì không như vậy nữa, Triệu Thanh Hà từ lúc gặp chuyện trên huyện thiếu chút nữa mạng cũng muốn mất, về sau cả người như thay đổi, ai cũng nhận ra được điều này. Mọi người cứ ngỡ Triệu Thanh Hà vượt qua một lần quỷ môn quan nên đã triệt để thức tỉnh, có câu lãng tử hồi đầu kim bất hoán, ai nấy cũng đều vui vẻ.

Lưu Thuỷ Sinh đã nghe nói việc Triệu Thanh Hà chữa trị cho trâu, mấy đứa nhỏ trở về sôi nổi kể chuyện, người trong thôn nơi nơi đều nói về việc này, đáy lòng dấy lên hy vọng.

” Thanh Hà, ngươi còn có thể trị gà?”

Triệu Thanh Hà thản nhiên nói: ” Có nhìn qua trong sách, bất quá có thể trị được không còn phải kiểm tra trước đã.”

Lưu Thuỷ Sinh trong lòng không khỏi kích động, hai con gà trong tay không biết cầm như thế nào đưa lên, Triệu Thanh Hà chỉ vào con gà còn sống: ” Đưa con gà này cho ta đi, gà bệnh đa số trưởng thành hay là gà con?”

Lưu Thuỷ Sinh vội vàng nói: ” Đa số gà trưởng thành, gà con với gà trưởng thành chia ra hai nơi nuôi. Gà con không có dấu hiệu khác thường.”

Con gà này đã muốn hấp hối, ném xuống đất cũng chẳng giãy dụa, tinh thần uể oải không phấn chấn. Triệu Thanh Hà dùng cây gậy lật qua lại chỉ thấy nó cố hô hấp, lỗ mũi chảy ra nước hôi hám tanh tưởi. Mào gà, thịt thuỳ [ hai bên tai gà ] tái nhợt, mặt có vẻ sưng, vành mắt sưng đều chảy nước.

Bệnh này xem qua không phải là bị cúm, Triệu Thanh Hà cũng thở ra một cái. Nếu gà cúm, ngay cả kiếp trước cũng không cách nào xử lý được. Trước mắt Triệu Thanh Hà đánh giá có khả năng gà bệnh ôn dịch, truyền nhiễm thâm nhập vào đường phế quản với truyền nhiễm viêm thanh khí quản giống người [ lây lan theo không khí vào khí quản mà phát sinh man tính truyền nhiễm – ai có cách giải thích phù hợp hơn thì cmt nhé ^^]

Nếu như trường hợp đầu thì sẽ phiền toái, gà cúm cùng dịch bệnh đều được gọi là gà ôn dịch. Mặc kệ hắn suy đoán loại nào thì đều mang tính truyền nhiễm, nếu cứu trị trễ tỉ lệ tử vong phi thường cao. Triệu Thanh Hà không dám trì hoãn liền vội vàng hỏi: ” Các ngươi đem gà bệnh cùng gà khác phân ra sao?”

Tiếu Diệu Tổ gật đầu nói: ” Lúc chúng ta phát hiện bất thường đã phân ra, ba ngày trước nhìn thấy gà tinh thần bất ổn thức ăn ăn ít đi. Chúng ta trước kia từng làm ở nông trang dưỡng gà của nhà giàu, theo quy củ cứ thấy gà không bình thường thì mang chúng cách ly tránh gà bị lây nhiễm ngày càng nhiều. Hôm nay thế nhưng phát hiện một con chết, con này cũng mau chóng hết khí. Thanh Hà a, ngươi nói thật với ca, đây có phải là gà ôn dịch không?”

Tiếu Diệu Tổ sắc mặt rất khó xem, cả người đều già nua không ít. Những người khác cũng đồng dạng như thế, Tiếu Hà đã bắt đầu lau nước mắt. Bọn họ cũng đã từng làm ở thôn trang kia nhiều năm, từng gặp qua việc này, hiện giờ đem phương pháp nuôi rập khuôn thậm chí chăm sóc càng thêm tỉ mỉ, nhưng mới năm đầu đã nhiễm bệnh, bọn họ phải biết làm sao a. Gà chỉ mới vừa đến thời điểm đẻ trứng nghĩ đã có thể kiếm tiền, bây giờ như vậy thật ông trời muốn triệt đường sống của họ.

” Cha, không cần khổ sở, cữu cữu rất lợi hại. Cữu cữu có thể chữa khỏi cho gà nhà chúng ta.” Tiếu Hoa ôm đùi Tiếu Diệu Tổ an ủi, còn không quên hướng Triệu Thanh Hà chứng thực, ” Đúng không cữu cữu, gà nhà chúng ta không có việc gì.”

Triệu Thanh Hà sờ sờ đầu Tiếu Hoa, ” Có cữu cữu ở đây sẽ không có việc gì, biểu ca, trước đừng có gấp, còn chưa đến giai đoạn khó khăn đâu. Chúng ta đi tràng gà nhìn trước một cái, ta bố trí một chút để không làm chuyện này chuyển biến xấu…”

Tiếu Triệu thị vội vàng nói: ” Thanh Hà, đây có phải gà ôn dịch không?”

Triệu Thanh Hà thận trọng nói: ” Ta cảm thấy không giống, phải đi tràng gà nhìn trước. Chờ ta xác định bệnh trạng, mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.”

Nói xong không dám trì hoãn, chạy nhanh đến tràng nuôi gà. Tràng nuôi gà của Tiếu gia ở phía sau núi, không cần đi ở ngoài đường. Sau núi có vô số tảng đá bằng, chỉ có vài khối đất nên gieo trồng thực vật là không thể, nhưng khoanh vùng nuôi gà thì rất tốt. Quan trọng là nơi này rất rẻ, cả toà sườn núi chỉ mua bằng hai lượng bạc.

Triệu Thanh Hà đi đến tràng nuôi gà phát hiện Tiếu gia đã xử lý rất tốt. Chuồng gà quét tước thập phần sạch sẽ, thông gió có kỹ thuật, hơn nữa còn phân ra nhiều khu dưỡng có thể phòng ngừa lây bệnh. Với lại bình thường là nuôi thả không có chật chội chung lại một đám. Tiếu gia dám vung bút tích lớn như vậy không phải là do nhất thời não nóng lên mà làm.

Triệu Thanh Hà dạo một vòng, trong lòng có kế hoạch, tràng nuôi gà đại khái bố trí có chút khoa học nhưng vẫn cần chú ý một chút, mấy ngày sau nói cũng không muộn. Hơn một ngàn con gà ước chừng có một nữa héo héo nhưng cũng may tình huống chưa nghiêm trọng, xuất hiện há mồm hút khí, thân đầu hô hấp, có hiện tượng khụ ra nước bọt mang huyết.

Triệu Thanh Hà bảo Tiếu Diệu Tổ mang mấy con này phóng ra chổ riêng rời xa mấy con gà khác. Lại nói bọn họ đem lông gà, phán gà, đ**m thảo cùng với thức ăn gia súc sót lại thu thập tiến hành thiêu đốt rồi đi chôn sâu.

Bố trí tốt công tác tràng gà rồi rời đi, lưu lại Tiếu Diệu Tổ với vài người làm tiếp. Tiếu Hoa nhìn thấy Triệu Thanh Hà trở về thì hấp tấp chạy đến, ” Cữu cữu, gà bị bệnh gì a?”

Triệu Thanh Hà trong lòng đã có kế hoạch, nhưng còn cần nghiêm cẩn tiến hành phân tích xem xét, ” Cữu cữu còn không có xác định, một hồi sẽ nói cho ngươi biết.”

Lưu Xuyến Tử cũng vội chạy tới, ” Gà nhà chúng ta có thể trị sao?”

Triệu Thanh Hà nói chắc chắn: ” Có thể.”

Nói xong, một đám đứa nhỏ hoan hô. Quách thị cùng Dương thị sớm đã chờ lâu cũng thở dài nhẹ nhõm.

Triệu Thanh Hà bắt đầu tiến hành phẩu thuật gà kiểm tra, dùng đao mà ngày đó nam nhân kia lưu lại. Mở ra thấy cổ họng xuất huyết, sung huyết, sưng, giữa yết hầu có nhiều dịch dính, nguyên nhân tử vong là do đàm huyết tắt nghẽn yết hầu khiến hít thở không thông là chính, có thể xác định gà do truyền nhiễm viêm khí quản.

Một đám người vây quanh Triệu Thanh Hà trên mặt đều là khẩn trương hề hề, nín thở không dám quấy rầy. Thấy Triệu Thanh Hà kiểm tra xong, dùng rượu trắng rửa tay. Tiếu Triệu thị lúc này mới hỏi: ” Đã biết gà bệnh gì?”

” Gà truyền nhiễm viêm thanh khí quản?”

” Gì?” Mọi người trợn tròn mắt, nghe không rõ. Triệu Thanh Hà nghẹn nữa ngày mới nhớ tới trung thú y giải thích như thế nào, ” Chính là nhiệt phong lây bệnh, hít phải khí độc vào cơ thể, không phải gà ôn dịch. “ [ Ex: chém bậy ạ -.- nguyên văn: phong nhiệt rống tý, cảm thụ tà sở trí]

Bốn chữ cuối cùng làm cho mọi người thở phào một cái, nhưng Tiếu Triệu thị mẫn tuệ nghe được hai chữ ‘ lây bệnh’, ” Bệnh này cũng lây bệnh?”

Triệu Thanh Hà gật đầu, ” Đúng vậy, cho nên phải cách ly tốt. Bệnh này chữa không tốt sẽ làm chết rất nhiều, A Phúc, ta viết cái phương thuốc, ngươi chạy nhanh đi lấy thuốc, bệnh không thể trì hoãn.”

Tiếu Phúc liên tục gật đầu, ” Giờ này còn có thuyền đi thị trấn, ta sẽ mau chóng trở về nhanh.”

Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ, ” Gà nhà các ngươi nhiều, tuy là một nữa chưa phát bệnh nhưng cần phòng ngừa. Tính ra sẽ không ít, ngươi nên tìm thêm người đi cùng.”

Tiếu Quý giơ tay báo danh, ” Ta đi cùng ca.”

Mấy đứa nhóc khác cũng rục rịch bị Quách thị ngăn cản lại, ” Để A Phúc cùng A Quý đi, bọn các ngươi cũng không rỗi được, tràng gà còn cần có người thu thập kìa.”

Không thể đi nhưng bọn nhóc cũng không âm ĩ, đều thận trọng gật đầu, ai cũng muốn góp một phần sức lực.

Dương thị có chút ngượng ngùng nói: ” Nhà chúng ta không có bút…”

Bình thường bọn Tiếu Phúc luyện chữ chỉ dùng nhánh cây viết trên bàn cát bởi vậy không có mấy thứ này.

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Không có việc gì, ta có, dù sao đi độ khẩu cũng phải đi ngang nhà ta.”

” Nhìn việc này… A Phúc, ngươi lát nữa đến huyện thì mua chút giấy bút trở về.” Tiếu Triệu thị nghe vậy cũng thấy xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ phải chuẩn bị mấy thứ này, chớ để lần sau xuất hiện khó xử như vậy.

Triệu Thanh Hà vội vàng ngăn cản, ” Đừng, hiện tại gà quan trọng hơn. A Phúc ngươi đi mua thuốc mau chóng trở về, chớ chậm trễ canh giờ. Ta nhìn có mấy cái không tốt lắm, việc này càng thêm nhanh chóng.”

Dương thị trộm đưa Tiếu Triệu thị túi tiền, ở bên tai nàng thấp giọng nói: ” Nương, tiền bạc sợ không đủ.”

Sờ sờ túi tiền, Tiếu Triệu thị nhíu mày. Tuy nói không biết phương thuốc nhưng biết chừng này đến dược phô bốc thuốc sẽ không đủ, nhưng cần phải mua nhiều với chút tiền khẳng định không xong.

Tiền dành dụm lúc trước đều quăng vào tràng nuôi gà không còn bao nhiêu. Tiếu Triệu thị cắn chặt răng đi vào trong phòng, đem chiếc vòng bạc trong tủ mà lúc nàng năm mươi tuổi được lão gia cùng cả nhà tặng cho.

Phía sau Dương thị nhìn thấy, lập tức hiểu ý nàng, ” Nương, vòng tay này không thể lấy ra a.”

Tiếu Triệu thị tuy đau lòng, lại nói: ” Gà khỏi bệnh, ta còn lo không có lại vòng hay sao? Đến lúc đó các ngươi làm cho ta bằng vàng a.”

Dương thị không nói nữa, mặc dù không đành lòng nhưng lúc này chỉ có thể như thế. Nhưng nàng sợ khi đương gia biết sẽ có ít nhiều khó chịu. Bọn hắn nhiều năm như vậy mới dám mua lễ vật quý giá như vậy tặng nương, kết quả còn chưa mua bao lâu lại phải xuất ra bán lấy tiền.

Tiếu Triệu thị từ trong túi lấy ra mấy đồng tiền lớn đưa cho Triệu Thanh Hà, ” Thanh Hà a, ngươi cầm trước số tiền này. Để sau chờ gà tốt lên, chúng ta bán đi rồi sẽ đưa thêm.”

Triệu Thanh Hà vội vàng đẩy trả, ra vẻ giận mà nói: ” Đại cô, ngài xem ta là người ngoài sao. Nếu ngài băn khoăn thì chờ gà hết bệnh rồi, bệnh nặng dù hết cũng phải bán đi. Khi ấy ngươi giết một con gà, ta mang theo cha mẹ lại đây cọ cơm là được.”

Quả thật lúc này không phải là lúc phô bày giàu sang, tiền trong tay còn không biết có đủ mua thuốc hay không, nào có không đồng ý, ” Được, được, đến lúc đó nhà chúng ta đãi tiệc gà.”

Triệu Thanh Hà mang theo Tiếu Phúc, Tiếu Quý lo lắng chạy về nhà, Trương thị nhìn thấy bọn họ liền sốt ruột hỏi: ” Gà này bị bệnh?”

Triệu Thanh Hà không dám trì hoãn trực tiếp vào phòng, một bên mài mựt một bên nói: ” Trước mắt còn tốt, chỉ cần khống chế được liền trở nên không có gì, hiện tại ta viết phương thuốc để Tiếu Phúc đi mua.”

Hắn dừng bút một chút, trong đầu châm chước viết một cái ký hiệu nhận biết trên phương tử. Bệnh này cần thanh nhiệt giải độc, thông lợi cổ họng, phương thuốc có ngư tinh thảo, cam thảo, đình lịch tử…

May mắn lúc trước theo ông ngoại học trung thú y vẫn chưa quên, nếu không có tây dược thì thôi chắc chỉ có trợn mắt luống cuống. Chờ lúc hắn rảnh rỗi vẫn là đi mua chút sách dược nhìn một cái, ôn lại tri thức trung thú y.

Tiếu Phúc cùng Tiếu Quý cầm phương thuốc tìm trong thôn ngưu xe vội hướng độ khẩu chạy. Không đi bao lâu, tiểu nha đầu Tiếu Hoa kích động chạy tới, ” Cữu cữu, ngươi chạy qua nhà ta nhìn xem, có người muốn đốt gà nhà ta.”

—- kể tí kỷ niệm về gà —–

Ex nhớ hồi mấy năm trước mới xuất hiện cúm gà H5N1, lúc ấy nhà Ex với nhà chú nuôi cũng hơn một trăm con gà. Lúc phát hiện dịch bệnh nhưng gà nhà cả hai vẫn chưa bị lây nhiễm nhưng vẫn ứng theo phát động của phường là đem đi thiêu huỷ, mỗi con gà được đền bù 5 nghìn:v.

Chú của Ex xót của, mới lén đem vài con gà trói lại nhét trong bụi tre giấu đi, nhưng sợ gà kêu người ta biết được, nên dùng vải bịt mồm chúng nó. Đợi khi người của phường đi rồi, ông chú lôi mấy con gà ra phát hiện chúng nó cứng đơ rồi. Nguyên nhân tử vong: Ngộp thở chết =]]]]]]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi