THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

CHƯƠNG 436

“Có lẽ mục đích thực sự ba cô giao lại dây chuyền cho cô chính là muốn cô tìm được Cố Mạn Tình.” Phó Kình Hiên nghĩ ngợi một lúc rồi nói.

Bạch Dương không thấy ngạc nhiên.

Bởi vì cô cũng loáng thoáng đoán được.

“Có lẽ lúc trước bị ba tôi dìm chết không phải là Cố Mạn Tình mà chỉ là một món đồ chơi, khiến người ta lầm tưởng rằng đó là Cố Mạn Tình, còn Cố Mạn Tình thực sự thì đã bị ba tôi đưa đi nơi khác, bây giờ đã trưởng thành.” Bạch Dương vuốt ve sợi dây chuyền, lẩm bẩm.

Phó Kình Hiên xoa ngón tay, hỏi với chút mong chờ: “Có cần tôi giúp cô điều tra tung tích của cô ta không?”

“Không cần.” Bạch Dương mím môi, lạnh nhạt từ chối: “Đây là chuyện của tôi, không cần anh hỗ trợ, tôi có thể tự xử lý được, hơn nữa anh muốn giúp thì cũng nên đi giúp cô Cố, đó là chị cô ta.”

Hơn nữa, nếu như Cố Mạn Tình còn sống, ba thực sự muốn để cô tìm thấy Cố Mạn Tình.

Vậy thì cô phải làm cho rõ xem tại sao ba lại muốn cô tìm được Cố Mạn Tình, là để trả về cho nhà họ Cố, hay là có ý định khác.

Mặc dù đã biết trước là Bạch Dương sẽ từ chối, nhưng lúc nghe thấy thì trong lòng Phó Kình Hiên vẫn có chút không thoải mái.

Anh rũ mắt xuống: “Nhà họ cố sẽ tự đi tìm, không cần tôi giúp.”

“Vậy anh còn nói giúp tôi?” Bạch Dương thầm trợn mắt.

“,.” Phó Kình Hiên không nói gì được.

Bạch Dương nghe thấy tiếng gõ cửa: “Được rồi Tổng giám đốc Phó, mặc dù không biết anh xuất phát từ mục đích gì để nói cho tôi biết chuyện nhà họ Cố đang †ìm dây chuyền, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh một tiếng, được rồi Tổng giám đốc Phó, tôi còn chút chuyện, cúp máy trước 4y”

Đặt điện thoại xuống, Bạch Dương lại lần nữa ngồi xuống: “Vào đi.”

Đồng Khê mở cửa đi vào: ‘Sếp Bạch, Tổng giám đốc Đoàn đã quay lại rồi ạ”

Nghe vậy, Bạch Dương cong môi mỉm cười: “Quay lại đúng lúc thật, lập tức thông báo cho các quản lý cấp cao tới họp.”

“Vâng.” Đồng Khê biết cuộc họp này có ý nghĩa gì, cho nên vui vẻ gật đầu ngay.

Bên kia, Đoàn Hựu Đình nhận được thông báo họp, lạnh lùng hừ một tiếng: “Xem ra cô ta thật sự không chờ nổi muốn nhận thua nhỉ.”

“Tổng giám đốc Đoàn, sao ông biết là chắc chắn cô ta bị thua, lỡ như cô ta thắng thì sao?” Một vị quản lý cấp cao hơi lo lắng hỏi.

Đoàn Hựu Đình lạnh lùng lườm ông ta, giọng nói đầy vẻ khinh thường: “Cô ta mà cũng thắng được? Trình độ cô ta thế nào tôi lại còn không biết sao, đừng nói là cô †a, ngay cả chúng ta cũng đều chưa từng tiếp xúc với khoản nguồn năng lượng mới này, cũng tự biết mình không thể viết ra một bản kế hoạch tốt, tôi cũng không tin cô ta có thể viết ra, còn lấy được vị trí hợp tác.

“Nhưng cô ta lại tích cực tổ chức cuộc họp như thế, tôi thấy hơi không yên tâm…”

“Được rồi, chả có gì mà không yên tâm cả, chắc chắn là cô ta không lấy được ghế hợp tác, đi thôi, chúng ta tới phòng họp, xem xem rốt cuộc là cô ta muốn nói cái gì.

Nói xong, Đoàn Hựu Đình đi ra khỏi phòng làm việc trước.

Người quản lý cấp cao nhìn theo bóng lưng tự phụ của ông ta, thở dài rồi đi theo.

Người trong phòng họp gần như đã tới đông đủ.

Bạch Dương ngồi ở ghế chủ vị bên trái, nhìn đồng hồ, hỏi: “Còn bao nhiêu người vẫn chưa tới?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi