THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

CHƯƠNG 677

“Mười mấy năm? Không phải cháu mới quen Dương Dương từ sáu năm trước à?

Lấy đâu ra mười mấy năm?” Bà cụ Cố chẳng hiểu ra làm sao.

Phó Kình Hiên siết chặt tay, nhìn bà: “Bà nội, Bạch Dương mới chính là người bạn qua thư của cháu.”

“Cái gì?” Bà cụ Cố hoảng hốt: “Dương Dương là người bạn qua thư của cháu, vậy thì Cố Tử Yên là giả ư?”

“Vâng!” Nhắc đến Cố Tử Yên, ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên vẻ giận dữ uất hận, cắn răng trả lời: “Cô ta giả dạng Bạch Dương!”

Qua một lúc lâu, bà cụ Cố mới lấy lại được bình tĩnh, bà vỗ vỗ ngực, nói: “Bảo sao Cố Tử Yên còn chẳng biết loài hoa mà cháu thích, hóa ra là hàng giả, cháu cũng thật là, ngay cả bạn qua thư thật hay giả mà cũng không phân biệt nổi, vậy mà cũng quản lý được một cái tập đoàn lớn như vậy!”

Bà cụ Cố tức giận lườm Phó Kình Hiên một cái sắc lẻm.

Đúng là tạo nghiệp, người phụ nữ Cố Tử Yên kia, ngay cả chuyện không biết xấu hổ như tu hú chiếm tổ chim khách mà cũng làm được.

Kình Hiên cũng là đứa dại đột, không phân biệt được thật giả, nếu Kình Hiên nhận ra Dương Dương mới là hàng thật sớm hơn một chút, có lẽ con của Kình Hiên và Dương Dương đã chạy lon ton được rồi.

Bà cụ càng nghĩ càng hận.

Quả nhiên là nhà họ Cố chẳng có ai là tốt đẹp cả.

Phó Kình Hiên nhắm mắt, che đi thần sắc của mình: “Là do cháu sai, cháu không nhận ra.”

Anh không định nói cho bà biết chuyện anh bị thôi miên.

Bà lớn tuổi thế rồi, biết chuyện thì sẽ xảy ra chuyện mất.

“Hầy..” Bà cụ thở dài, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Phó Kình Hiên : “Vậy giờ cháu khẳng định phải giành Dương Dương về đúng không?”

“Vâng!” Phó Kình Hiên hơi hé mắt, gật đầu nói: “Cháu yêu cô ấy bao nhiêu năm như thế sao có thể can tâm buông tay cho được. Cô ấy chỉ có thể là của cháu!”

Ba chữ “chỉ có thể” anh nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Đồng thời cũng cho thấy anh nhất đinh phải làm được.

Bà cụ im lặng trong giây lát, cuối cùng vẫn đứng về phía Phó Kình Hiên .

Dù sao cũng là cháu trai ruột của mình mà.

Tất nhiên là bà ta hy vọng cháu mình có thể sống tốt.

“Nếu cháu đã quyết định như thế thì hãy lấy ra tất thảy thành ý và thật lòng của mình mà lay động Dương Dương để Dương Dương tha thứ cho cháu. Tất nhiên, cháu không được bắt ép con bé. Nếu không thì bà đây cũng không nhớ cháu là cháu mình đâu!” Vẻ mặt bà cụ nghiêm túc nhìn Phó Cảnh.

Ánh mắt Phó Kình Hiên nghiêm túc đối mặt với bà: “Dại”

“Vậy cháu nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Bà về trước đây.” Bà cụ chống gậy đứng dậy.

Má Phùng vội vàng đỡ bà cụ đứng dậy Hai người già cả đi ra khỏi phòng dưới ánh mắt của Phó Kình Hiên.

Ở ngoài phòng bệnh, bà cụ bảo má Phùng đi trước rồi lấy di dộng ra bấm số của Bạch Dương.

Con cháu đều là nợ…

Chỉ chốc lát sau đầu dây bên kia đã tiếp điện thoại, giọng Bạch Dương vang lên ở đầu dây bên kia: “Bà ạ, đã muộn thế này rồi mà bà còn gọi thế này có chuyện gì không ạ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi