THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

CHƯƠNG 722

“Cô ta và Bạch Dương là bạn cùng phòng thời đại học. Cô ta đã xem bức †hư anh viết cho Bạch Dương, và dựa vào thông tin trong thư, đoán được thân phận của anh, vì vậy cô ta mới giả làm Bạch Dương.”

Kình Hiên mặt lạnh nói, trong giọng nói của anh là tất cả sự ghê tởm đối với Cố Tử Yên.

“Thì ra là vậy, cô ta đọc trộm thư của chị Bạch Dương… chờ đã, thư sao?”

Nói đến đây, Phó Kình Duy lập tức nâng cao giọng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cậu †a trợn to hai mắt.

Ba tháng trước, cậu ta nhìn thấy rất nhiều thư từ chị Bạch Dương, phong thư đều chuyển sang màu vàng, nhìn như đã có từ lâu rồi vậy.

Những bức thư đó …

Sau khi khẽ nuốt nước bọt, Phó Kình Duy nắm chặt điện thoại trong hai tay, ngập ngừng hỏi: “Anh à, bút danh của anh và chị Bạch Dương là gì?”

“Sao em lại hỏi cái này?” Phó Kình Hiên nhíu mày.

Phó Kình Duy giậm chân: “Anh, trả lời em trước đi, rất cần thiét đấy!”

Phó Kình Hiên nghe thấy giọng điệu thúc giục của cậu ta, môi mỏng khẽ mím lại, sau đó chậm rãi nói ra hai cái tên: “Tiểu Trung, Phong Diệp!”

“Ha …. Phó Kình Duy ngẩng đầu hít một hơi: “Quả nhiên là Tiểu Trung!”

“Ý của em là?” Phó Kình Hiên nheo lại mắt: “Em biết cái gì à?”

Phó Kình Duy cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy, ba tháng trước, em được chị Bạch Dương giúp, cho nên em đi theo đến nhà của chị ấy, sau đó em nhìn thấy rất nhiều thư ở đó, em chỉ lấy một cái thôi.

Em nhìn vào lá thư, chữ ký trên đó là Tiểu Trung, và em đã mang lá thư về nhà, anh à, em đã xem rồi.”

Ngay khi cậu ta nói điều này, Phó Kình Hiên lập tức nhớ đến một đêm vào ba tháng trước, anh đã nhìn thấy một bức thư †rong phòng của Phó Kình Duy.

Phong thư giống như lúc trước anh gửi cho Bạch Dương, trong lòng mơ hồ cầm lá thư lên, còn chưa kịp đọc kỹ thì bức thư đã bị Kình Duy giật lại rồi.

Hóa ra lá thư thực sự là do anh viết cho Bạch Dương.

Lúc này Phó Kình Duy cũng hiểu được mình đã làm chuyện xấu, vốn dĩ anh trai và chị Bạch Dương có thể nhận ra nhau sớm hơn, nhưng chính vì cậu ta mà chậm trễ đến bây giờ, cậu ta cảm thấy rất có lỗi.

“Anh trai…”

“Tại sao lúc đó em không cho anh đọc bức thư đó!” Phó Kình Hiên siết chặt điện thoại, lạnh lùng hỏi.

Phó Kình Duy rụt cổ lại vì lương tâm cắn rứt: “Em… Em lấy lại bức thư đó, em rất muốn đưa cho anh xem, em muốn nói với anh rằng chị Bạch Dương thực sự đã yêu một người. Nhưng sau này, em phát hiện ra rằng chị Bạch Dương không đáng ghét như em nghĩ, cho nên, sợ rằng sau khi em nói với anh, anh sẽ giận chị Bạch Dương, nên…

Sau đó, cậu ta không nói gì nữa.

Nhưng anh hiểu ý của Phó Kình Hiên.

Anh siết điện thoại, giống như đang đè nén cái gì đó, mấy giây sau thì trực tiếp cúp điện thoại, rồi đưa tay lên che mắt, hơi thở rất nặng nề.

Thì ra ba tháng trước, anh đã có cơ hội biết Bạch Dương mới chính là Phong Diệp.

Ba tháng trước, anh đã ly hôn với Bạch Dương, nếu như lúc đó anh biết Bạch Dương mới chính là Phong Diệp, thì chắc chắn Cố Tử Yên sẽ không bao giờ có cơ hội ra tay với Bạch Dương, và có lẽ anh cũng đã sớm thu phục được Bạch Dương.

Tuy nhiên, không có nếu như!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi