THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

CHƯƠNG 734

Bạch Dương còn chưa trả lời, ánh mắt Phó Kình Hiên nhìn vào tay Lương Triết, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: “Buông cô ấy rai”

“Muốn buông cũng là anh phải buông, anh mới là người không có tư cách chạm vào chị của tôi nhất!” Lương Triết vẫn không buông tay, ngược lại còn siết chặt lực trên tay, nhìn thẳng Phó Kình Hiên nói.

Phó Kình Hiên bị lời này chọc giận, sắc mặt trầm xuống, không khí quanh người lạnh đến mức làm cho người ta phát run.

Mà Lương Triết cũng không hề nhượng bộ.

Hai người đàn ông cứ nhìn nhau như vậy, ánh mắt đều vô cùng đáng sợ.

Nhưng không bao lâu sau, khí thế của Lương Triết dần dần bị Phó Kình Hiên đè xuống.

Dù sao cậu ta cũng không giống với Phó Kình Hiên, quanh năm chém giết ở †rên thương trường, luyện nên khí thế vô cùng áp chế và hơi thở của cấp trên.

Bởi vậy rất nhanh Lương Triết đã bị bại trận.

Lương Triết bại trận, sắc mặt vô cùng khó coi, trong lòng cuộn trào đợt sóng muốn hủy diệt tất cả mọi thứ, đến nỗi cậu †a nắm lấy cánh tay Bạch Dương cũng càng ngày càng chặt, chặt đến nỗi giống như muốn bóp nát cánh tay Dung Xu vậy.

“Ấy… Đau quái” Bạch Dương bỗng nhiên nhíu mày kêu đau, cúi đầu nhìn tay Lương Triết, vội vàng nói: “Tiểu Triết, cậu buông tôi ra, cậu bóp tay tôi đau quá!”

Nghe nói như vậy, Lương Triết đang trên bờ vực điên cuồng lập tức tỉnh táo lại, lúc này mới chú ý đến bản thân mình làm cái gì, con ngươi co rút lại, vội vàng nói xin lỗi: “Chị, xin lỗi chị!”

Cậu ta vừa định buông tay ra, tay đã bị Phó Kình Hiên dùng sức kéo ra khỏi cánh tay Bạch Dương.

“Không sao chứ?” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, sắc mặt căng thẳng hỏi.

Bạch Dương nhìn thấy căng thẳng trong mắt anh, dời ánh mắt nhìn sang một bên: “Không có việc gì.”

“Để tôi xem một chút.” Phó Kình Hiên vẫn có chút lo lắng, muốn xắn tay áo của cô lên.

“Không cần!” Bạch Dương nhíu mày, lập †ức đưa tay ra sau lưng, từ chối vô cùng dứt khoát.

Tay Phó Kình Hiên cứng đờ giữa không trung, một hồi lâu sau mới nắm chặt thành nắm đấm tút về, trong lòng có chút mất mát.

“Chị, em xin lỗi… Lương Triết cúi đầu, một lần nữa nói lời xin lỗi, biểu cảm vô cùng tự trách và hổ thẹn.

Cậu ta thực sự không cố ý làm tổn thương cô.

Chỉ là cậu ta không kìm nén được dòng chảy luẩn quẩn trong lòng mình, cho nên lập tức ra tay theo bản năng.

Bạch Dương nhìn cậu thanh niên từ trước đến giờ vẫn luôn điềm đạm, vào lúc này tựa như một chú chó lớn phạm phải sai lầm, trong lòng thoáng chốc mềm nhũn.

Cô đưa tay sờ tóc cậu ta, dịu dàng cười: “Được rồi, tôi không trách cậu.”

“Thật sao ạ?” Lương Triết ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.

Bạch Dương ừm một tiếng: “Thật mà!”

Lúc này Lương Triết mới vứt bỏ lo lắng không yên trong lòng, bắt đầu nở nụ cười lần nữa.

Phó Kình Hiên ở một bên nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy chói mắt.

Đương nhiên, điều anh để ý hơn vẫn là Lương Triết này.

Người đàn ông này, trực giác nói cho anh biết, cậu ta rất nguy hiểm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi