THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

Chương 871

Cô nhìn vào bản báo cáo phân tích độc †ố do Phó Kình Hiên ném xuống đất với ánh mắt hoang mang.

Bản báo cáo đã bị Phó Kình Hiên vò thành những quả bóng giấy, cho thấy sự †ức giận của Phó Kình Hiên vào thời điểm đó kinh khủng như nào.

Bạch Dương xoa xoa thái dương: “Tôi không biết. Tôi bảo vệ Tiểu Triết như thế này là đúng hay sai?”

Đến ngày mai, cô phải thuyết phục Tiểu Triết đi điều trị mới được.

Có thể sau khi vấn đề tâm lý của Tiểu Triết được chữa khỏi, cô mới chắc chắn được liệu hành đông của mình hôm nay có đúng hay không.

Bên kia, sau khi Phó Kình Hiên bước ra khỏi khoa nội trú, lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý Trương: “Đến bệnh viện đón Ai tôi Trợ lý Trương đang cùng bạn bè ăn thịt nướng ở chợ đêm, vừa mở một chai bia, còn chưa kịp uống cạn thì đã nghe thấy câu này, tâm trạng vốn dĩ tươi sáng bỗng trở nên ảm đạm, u ám.

“Nhưng tổng giám đốc Phó à, không phải anh đang định qua đêm trong bệnh Bạch Dương 9/12 viện sao?” Trong lòng trợ lý Trương gào thét mắng mỏ, nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười.

Phó Kình Hiên đi đến băng ghế trong vườn, ngồi xuống: “Không qua đêm nữa, mau tới đây”

“Được” Trợ lý Trương gật đầu.

Một giây tiếp theo, sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt thay đổi, tức giận đứng lên: “Được rồi, bữa tiệc thịt nướng tối nay không thể tiếp tục nữa”

“Có chuyện gì vậy?” Người bạn đang ăn thịt cừu xiên hỏi anh ta.

Trợ lý Trương cầm áo khoác lên mặc vào: “Ông chủ xấu xa tính nết thất thường của tôi bảo tôi tới đón, chẳng cần đoán, nhất định là mắc phải cục tức gì đấy ở chỗ người mình thích rồi, được rồi, tôi đi nhé, lần sau gặp lại”

Thở dài một tiếng, trợ lý Trương đi về phía chiếc xe bên đường.

Nửa giờ sau, trợ lý Trương đến đón Phó Kình Hiên.

Sau khi Phó Kình Hiên lên xe, trợ lý Trương không khỏi tò mò, quay sang nhìn Phó Kình Hiên hỏi: “Tổng giám đốc Phó, ngài và cô Bạch…”

“Lái xe!” Phó Kình Hiên mặt tối sầm lại.

Trợ lý Trương biết mình không có được câu trả lời, nhún vai tiếc nuối, quay đầu lại, khởi động xe.

Phó Kình Hiên chống tay lên cửa xe, hai tay ôm má, cả người đều bị che khuất trong bóng tối, không thể nhìn rõ vẻ mặt.

Lần này, anh tha cho Lương Triết đi là vì anh không muốn làm Bạch Dương buồn, vả lại anh không muốn mình bị Bạch Dương ghét hơn nữa.

Nhưng sau lần này, anh quyết ghi hận, sẽ sai người nhìn chằm chằm Lương Triết, chỉ cần bắt được sơ sót của cậu ta, chắc chắn lần này anh sẽ quyết không tha!

Anh thừa nhận mình không phải là một người cha đủ tư cách, nhưng quyết định bỏ đứa trẻ hay không nên do anh và Bạch Dương quyết định chứ không phải người ngoài.

Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại reo.

Phó Kình Hiên nhìn thấy, trả lời: “Có chuyện gì vậy?”

“Anh à, anh ở đâu, mau về đi, Cố Việt Bân đến nhà, gào thét gọi muốn giải quyết với anh” Giọng nói của Phó Kình Duy oang oang từ trong điện thoại vang ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi