THUẬT SĨ HÀNG MA


Trương Thái Can nâng gậy gỗ lên, lý ngư tinh không chút lưu tình đáp xuống, cái bụng như mặt dưới của phi thuyền có thể nghiền nát người ta.

Mười người hai mươi con mắt, tưởng như đã bẹp dưới bụng mỡ của nó.

Kết quả chỉ trong một nốt nhạc, lý ngư tinh không thể nào đáp xuống.

Nó khựng lại trên không trung, nhìn qua như có bàn tay thật to lớn chống lên khiến nó không thể đi tiếp.

Một giây trôi qua, lý ngư tinh chếch đầu về hướng mặt nước, nhảy xuống dưới.

Cú nhảy vô cùng thần sầu liền làm cho biển động, mực nước dâng cao.

Sóng to như thế, nhưng khi chạm vào con thuyền cũng hoá không, đến mức nước sông chẳng thể làm ướt tàu.

Nguyên nhân là lớp sương mù xung quanh tàu là màn phòng thủ kiên cố, ngăn trở mọi tác động đến từ bên ngoài.

Lúc này tại bên trong thì mọi người vẫn chưa hay cái gì đang diễn ra.

Trời đông giá rét, mười người phía trên căng thẳng nhìn xuống, một khối đen xì lướt ngang bên dưới con tàu.

Cách lớp nước nhưng vẫn có thể nghe tiếng thở của nó, đúng là quái vật.

Bóng đen vừa qua bên kia tàu.

Mọi người nhìn theo, luôn mang tư thế đề phòng, chẳng qua không ai có thể nhảy xuống bắt nó.

Nghĩ là nó sẽ từ đáy tàu tấn công trở lên hay tìm cách đâm thủng tàu.

Nhưng lý ngư tinh thật có linh trí cao, biết rằng tàu được lão Trương Thái Can dùng cách bảo vệ, không muốn làm việc vô ích, nó chỉ quan tâm đến mấy người thầy pháp.

"Ầm!!!" Lý ngư tinh lại đội nước phóng lên.

Nó sẽ tấn công tất cả thêm lần nữa.

Lần này nó mở miệng, răng hàm sắc nhọn, mỗi một cây răng như thanh kiếm đầy tà khí, độ dài so với chiều cao của người trội nhất trong nhóm vẫn gấp đôi.

Để răng nó ghim vào cơ thể sẽ ra làm sao, đừng nghĩ đến thịt xiên que.

Lão Trương Thái Can hồi hộp đến độ nóng lên, mặt đỏ đến mang tai, quát.

"Mau trói nó lại!"

Nếu có ai từng xem qua những phim Mỹ về cá mập ăn thịt người sẽ hiểu.

Nó cứ ở dưới nước, con người thì trên tàu, theo thời gian sẽ bị nó quần quật đến chết từng người.

Nó chỉ nấp trong góc tối rồi chờ cơ hội tấn công, trong khí đó phía trên vô cùng bị động.

Phải cố định nó ngay tại lúc nhìn thấy nó.

Bất U cũng lười nói nhảm, xoắn hai tay áo, đi tuốt phía trên.

Anh lấy hai bàn tay hợp chữ thập như mọi khi.

Anh nhắm mắt, tiếp tục khai triển Lục Tự Chân Ngôn rất quen thuộc.

Còn một chút nữa là lý ngư tinh chạm đến, miệng mở to kinh hoàng, mười người không đủ nó vừa bụng.

Nhưng chính tại lúc này, trên trời chợt xuất hiện một vòng sáng chiếu xuống.

Ánh sáng toả ra năm màu khác nhau, trở thành cái lồng bao lấy lý ngư tinh.

Mọi người nhận ra lý ngư tinh đã bị trói.

Chính xác là nó đang vùng vẫy trên không trung, rất khó lý giải.

Bất U mượn phật lực khai triển pháp thuật.

Phật lực mang ngũ sắc, đương nhiên là được mời từ Tây Thiên.

Còn lại thì sao?
Đến mười pháp sư.

Nhưng là, kích thước lý ngư tinh quá to, vẫn chưa biết dùng cách gì đánh nó.

Trường hợp này tốt nhất chi bằng gọi một cây hoả tiễn bắn thủng nó.

"Vào trong được không?" Lý An Đăng nói, phá vỡ sự yên lặng.

Lý ngư tinh lực bất tòng tâm, ủ rũ há mồm cắn vẫn không đến nơi, khổ nhất là thân thể kẹt một chỗ thế này.

"Cách này khá nguy hiểm!" Trương Thái Can nói, sau đó bật cười.

"Nhưng tôi thích!"
Tất cả đồng loạt nhìn về lý ngư tinh.

Tiếp theo tất cả lại phóng đến một cách dứt khoát, tinh thần đoàn kết bổ trợ nhau, không ai sợ hãi.

Thực sự là như vậy.

Mười người nhảy xuyên qua ánh sáng ngũ sắc, bay thẳng vào cái miệng lý ngư tinh.

Miệng nó như cánh cửa luân hồi, nhưng khoan đã, nó không cách nào khép miệng được.

Mười người đi thẳng vào trong miệng cá, bên trong quá tối, rốt cuộc chả ai thấy ai.

Dĩ nhiên họ vào tấn công từ bên trong nó, Lý An Đăng nói chính là ý này.

Lý ngư tinh được vẻ ngoài to lớn, dù sao cũng là cá, sợ nhất là mổ bụng.

Mười pháp sư cùng ra tay không chút nào khó khăn, lý ngư tinh chỉ như một sợi lông chín con trâu.

Lý ngư tinh chỉ còn cách thong thả cho từng người chui tọt qua họng, trong đầu không hiểu tại sao.

Làm thế nào mà con mồi đều tự động chui vào miệng?
Mặt sông lại yên ắng không gì sánh bằng.

Một con thuyền, một con cá, gió nhè nhẹ thổi, thật lãng mạn.

"Đến lúc có tác dụng rồi!"
Không gian tối như nhọ nồi.

Ánh lửa nhỏ dần dần sáng lên.


Đỗ Trung đã sử dụng loại đèn dùng trong cổ mộ, vừa đủ nhìn thấy mặt mười người ở đây, gương mặt đều vàng hoe.

Gã cầm đèn đi trước.

Nhưng đường đi trơn trượt, dưới bàn chân còn có lớp keo nhớp nháp, vô cùng khó chịu.

Ai ai cũng biết đây là dịch nhầy của lý ngư tinh, không cần phải nói, đơn giản họ nghe mùi cá tanh là phát ngán rồi.

Trần Đại Long nhìn đông nhìn tây.

"Quỷ thật! Tôi đang ở đâu đây?"
Chung quy mà nói rất tối.

Họ chỉ thấy được một chút hai bên, trên đầu và dưới chân như miếng thịt dày.

"Ta đang trong thực quản cá." Lý An Đăng nói.

Đã chấp nhận nhảy vào đây, đáng lý Trần Đại Long phải biết.

Nhưng cậu không tài nào nghĩ ra nổi có một ngày đi vô chỗ này.

Cậu giơ ngón cái.

"Trâu bò!"
Nếu có phóng viên ở đây cậu sẽ nổi tiếng, xem nào, người thám hiểm trong bụng cá.

"Chúng ta nên đi nhanh!" Dương Hoàng Minh Trung nhắc nhở.

Cả nhóm người vào trong hệ thống tiêu hoá của lý ngư tinh, nơi đây lượng oxy rất ít và càng lúc hạn hẹp dần đi.

Họ cần tranh thủ.

Bất quá Trần Đại Long đã ăn qua viên thuốc như *** của Đỗ Trung ban tặng, gã nói cậu sẽ không bị ngạt thở.

Cứ nghĩ đi trong một cái hầm tối đi, có điều chất liệu rất khác biệt.

Đèn dầu hoả mở đường, đám người lặn lội qua đống lầy lội ghê tởm dưới chân, có phần trơn tuột.

Không gian mở rộng ra, đột nhiên bàn chân gã Đỗ Trung kéo lên khiến gã hốt hoảng, ánh đèn lắc một cái.

Những người phía sau có một phen hết hồn, Đỗ Trung mà cũng bị trượt chân, ngã xuống dốc.

"Hắn là con lừa sao?" Đằng sau, Lương Bình âm dương quái khí nói.

Cũng tại Đỗ Trung tính đi nhanh, cuối cùng sơ sảy một cái.

Lương Binh đi đến.

Thật không dám phủ nhận luật nhân quả không chừa một ai.

Gã té xuống ngay vết xe đổ của người đi trước, lao mình xuống hố.


"A!"
Lại im lặng.

Còn lại tám người không mạo hiểm.

Nhìn xuống xem tột cùng là chuyện gì.

Kết quả có mùi hôi cực độ nghiêm trọng.

Chợt, có mấy vong hồn mờ nhạt bay lên.

Tuy nhiên có đến tám pháp sư, vong hồn không chịu nổi dương khí, phóng đi mất dạng.

Trần Đại Long ngộ ra lí lẽ, muốn ra khỏi đây, hãy làm một vong hồn đi.

Cậu mở to mắt nói.

"Đi một chút đã đến Địa Phủ!"
Lý An Đăng nhìn xuống, lắc đầu.

"Bao tử cá đấy!"
Bao tử có khả năng co thắt, tiết men tiêu hoá, đối với mọi người trong tình trạng là "thức ăn", nó như một cọc tai hoạ.

"Tôi muốn ra ngoài!" Tô Linh nhăn nhó nói.

"Ở đây vừa ngợp, vừa hôi, vừa bẩn."
Võ Chính Lâm cúi xuống hô.

"Hai người đâu rồi?"
Đỗ Trung cố quơ quào lấy đèn dầu đưa lên cao.

Tám người phía trên lặng lẽ nhìn.

Toàn thân Đỗ Trung tắm qua lớp nước xanh xanh vàng vàng, đó là vũng nước gã đang ngồi lên.

Thật tình gã nhặt được ngọn đèn đã rất có năng khiếu.

Vả lại đèn này chống nước, vô cùng tiện lợi.

Nhưng chưa vội quảng cáo, mấy người nhìn vũng nước dịch khẽ sôi ục ục, trôi nổi xương người, nhất định là chưa tiêu hoá xong trong dạ dày lý ngư tinh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi