THỰC HÀNH YÊU ĐƯƠNG

Ôn Hành nằm mơ.

Hắn mơ thấy lần đầu tiên đi hẹn hò, Trầm Du Nhất cứ nhìn mãi con gấu bông cá voi sát thủ màu đen và trắng được trưng trong tủ kính. Ôn Hành hỏi cậu có thích không để hắn mua. Thế nhưng Trầm Du Nhất lại lắc đầu, hỏi hắn có biết là cá voi sát thủ ăn thịt chim cánh cụt không.

Ôn Hành không biết, cũng không có hứng thú.

Hắn hỏi lại lần nữa, bảo rằng nếu cậu rất thích hắn sẽ mua cho.

Trầm Du Nhất nhìn hắn một lát rồi chỉ cúi đầu bảo, cũng không phải rất thích hay gì cả, thôi bỏ đi.

Khuôn mặt của Trầm Du Nhất rất ưa nhìn, là kiểu dễ thương ngoan ngoãn ít thấy ở đám con trai. Da cậu rất trắng, đôi mắt to tròn, khi cụp mắt xuống trông có cảm giác như đang nhẫn nhịn, nhưng khi ngước lên nhìn lại rất chân thành. Cho dù yêu cầu mà cậu đưa ra là gì đi nữa, Ôn Hành cảm thấy bản thân sẽ chẳng có cách nào từ chối được.

Hắn vẫn chẳng hiểu vì sao Trầm Du Nhất lại đồng ý lời đề nghị hẹn hò của mình. Lời đó chẳng qua chỉ là trong lúc thấy cậu hoảng hốt thì hắn muốn ra vẻ có trách nhiệm vậy thôi chứ chẳng phải nói nghiêm túc. Nhưng Trầm Du Nhất đồng ý rồi, hắn cũng ngại đổi ý.

Bọn họ chắc là đôi tình nhân khó hiểu nhất trần đời, xác nhận mối quan hệ hẹn hò xong mới biết tên họ của nhau.

Ôn Hành đưa cho Trầm Du Nhất một tấm danh thiếp. Cậu cầm lấy nó xong, do dự một lát mới nói, tôi tên là Trầm Du Nhất.

Lần đầu tiên hẹn hò là một tháng sau lần đầu lên giường với nhau. Hai người họ không liên lạc gì với nhau cả, ngoài một tin nhắn Ôn Hành gửi cho Trầm Du Nhất bảo “Dây chuyền của em rơi ở chỗ anh” thì còn lại đều giống như đá chìm xuống biển, bặt vô âm tín.

Hôm đó Trầm Du Nhất gọi cho hắn. Khi ấy, hắn còn đang làm việc. Một hợp đồng có đơn đặt hàng khá lớn gặp trục trặc, các bộ phận cũng đang loạn hết cả lên. Giữa cảnh tượng ‘binh hoang mã loạn’ đó, hắn nhận cuộc gọi của Trầm Du Nhất.

“Alo?”

Hồi lâu chỉ nghe được tiếng hít thở đều đều.

Ôn Hành bỏ điện thoại ra xa khỏi tai để nhìn lại màn hình một chút rồi lại áp lên, hơi mất kiên nhẫn.

“Trầm Du Nhất?”

“Ừ.”

Cuối cùng cũng đáp lại. Chẳng hiểu nghĩ thế nào mà Ôn Hành lại thèm một điếu thuốc, bèn rút một cây ra, châm lửa. 

“Có chuyện gì không?”

“Em vừa mới thấy tin nhắn của anh.”

Giọng của Trầm Du Nhất nhỏ quá, giữa khung cảnh huyên náo hắn nghe không rõ. Ôn Hành rít một hơi thuốc rồi quát.

“Ồn thế.”

Đầu dây bên kia thoáng chốc im bặt. Ôn Hành nhíu mày, “Không phải nói em. Nói đi.”

“À,” Trầm Du Nhất lúng ta lúng túng, “Anh bảo dây chuyền của em ở chỗ anh à?”

Ôn Hành lại rít một hơi thuốc lá, đáp một tiếng ‘Ừ’.

“Điện thoại của em bị rơi xuống nước, giờ mới sửa xong, nên là… Anh khi nào thì có thời gian rảnh, để em tiện qua—— “

Trái ngược với câu nói rất dài của cậu, Ôn Hành gạt tàn thuốc rồi ngắt lời cậu, “Chiều nay, anh sẽ nhắn địa chỉ cho em.”

Nói xong cúp máy.

Hắn nghĩ tới những người bạn gái mình từng hẹn hò qua lại và lên giường trước đây, lại nghĩ tới em gái vừa khóc vừa nói “Em là cmn lesbian, không thể hẹn hò với anh ta”, nghĩ tới gương mặt của Trầm Du Nhất.

Hắn kết luận rằng quyết định của bản thân rất ngu ngốc, nhưng tạm thời hắn không muốn cải tà quy chính gì hết.

Rõ ràng chỉ là trả lại sợi dây chuyền mà thôi, lúc thấy bóng Trầm Du Nhất đi tới đây hắn đã thò tay vào túi áo sờ thấy sợi dây rồi, tính là sẽ trả lại cho cậu ngay.

“Ôn Hành, ” Giọng của Trầm Du Nhất rất khác so với trong điện thoại, mềm mại không hề khàn đục, “Chào anh.”

Hắn cảm thấy cách chào hỏi của Trầm Du Nhất thật khó hiểu, theo nhiều ý nghĩa khác nhau. Nắm sợi dây chuyền trong tay, hắn gật đầu với cậu, ngừng một chút cũng đáp lại, “Chào em.”

Dưới ánh nhìn của Trầm Du Nhất, hắn lấy sợi dây chuyền ra.

Trông cậu có vẻ uể oải, đôi mắt mở tròn, chăm chú nhìn Ôn Hành, chỉ chờ hắn trả lại sợi dây để còn quay về.

Đột nhiên Ôn Hành nảy ra ý xấu.

Hắn tiến lại gần Trầm Du Nhất, dừng lại phía sau lưng cậu.

“Ôn Hành…” Trầm Du Nhất hơi hoảng, định tránh về phía trước nhưng vai bị Ôn Hành kéo lại ngay.

“Đứng yên.”

Hơi thở ấm áp phả lên tai Trầm Du Nhất.

Ôn Hành làm như vậy là có chủ đích cả. Hắn bắt nạt một đứa nhóc còn đang học đại học mà chẳng chút tội lỗi nào. Lúc nói chuyện còn cố ý nói thật nhỏ thật trầm, khiến cho vành tai Trầm Du Nhất đỏ bừng cả lên, ngoan ngoãn đứng yên thật.

Hắn cầm sợi dây chuyền, vòng nó quá trước mặt Trầm Du Nhất rồi móc cái chốt ở vị trí xương cổ phía sau hơi nhô lên của cậu. Trầm Du Nhất cúi đầu để Ôn Hành đeo dây chuyền lên cho mình.

“Xong rồi,” Ôn Hành chẳng biết tại sao lại thấy hơi kích động, “Có tiện đi hẹn hò chút không?”

Và Trầm Du Nhất cũng hệt như lần trước, là sự trả giá cho kích động của hắn, nhận lời.

Cá voi sát thủ có ăn thịt chim cánh cụt hay không, Ôn Hành chẳng để tâm lắm. Cuối cùng hắn mua cho Trầm Du Nhất một cây kem. Trời đã chẳng còn nóng, hắn cũng chẳng tính đến chuyện Trầm Du Nhất mặc đồ rất mỏng, ăn kem có thể sẽ bị lạnh.

Nhưng vì là hắn mua cho nên Trầm Du Nhất cũng chậm rãi ăn hết.

“Gặp sau.” Buổi hẹn hò kết thúc, Trầm Du Nhất vẫy tay chào Ôn Hành. Bóng lưng của cậu trong giấc mơ càng lúc càng trở nên mờ ảo ở ngã rẽ, gần như là biến mất chẳng còn thấy đâu nữa.

Không.

Ôn Hành bối rối, không được.

Nhưng hắn giãy giụa nữa, giãy giụa mãi, Trầm Du Nhất vẫn đi mất rồi. Ôn Hành sốt ruột, mồ hôi ướt trán, không được, Trầm Du Nhất ——

Ôn Hành mở mắt ra.

Nỗi hoảng loạn trong mơ vẫn chưa tan hết, nhưng hắn thấy đôi mắt ngái ngủ của Trầm Du Nhất đang nhìn mình dưới ánh đèn vàng ấm áp.

“Anh sao thế?” Tay Trầm Du Nhất vẫn còn đặt trên công tắc đèn đầu giường, bởi vì buồn ngủ nên giọng cũng có vẻ hơi dinh dính, “Gặp ác mộng à?”

Ôn Hành chợt ôm lấy Trầm Du Nhất.

Trầm Du Nhất bị bất ngờ, cứ thế bị kéo ngã vào lồng ngực của Ôn Hành.

“Ngủ đi.” Giọng của Trầm Du Nhất giống như lại sắp chìm vào giấc ngủ, “Buồn ngủ…”

Nhịp tim đập như sấm của Ôn Hành dần bình ổn lại, lát sau hắn với tay tắt đèn đầu giường đi.

Nhưng thật lâu sau hắn vẫn không ngủ. Nhớ lại dáng vẻ của Trầm Du Nhất trong cơn mưa lớn hất tay hắn nói buông ra, hắn lại càng vội vã ôm chặt lấy người mềm mại trong lòng.

Là của mình. Hắn nghĩ, của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi