THƯỢNG ẨN - PHẦN 2

Edit: phuongchuchoe.

Vì muốn nhanh chóng hết bệnh, Dương Mãnh cũng vào trong quân đội hẹn hò.

Cô gái lần này hơn Dương Mãnh 3 tuổi, đàn chị 30 tuổi xinh đẹp như vậy nhất định là được vô số người ái mộ. Nhưng Dương Mãnh lại không để ý, cậu yêu cầu cô gái có kinh nghiệm tình trường phong phú, chỉ có người như vậy, mới có năng lực đem chứng bệnh oái oăm này chữa lành.

"Nhan sắc của cậu còn đẹp hơn cả tôi." Cô gái quyến rũ như yêu tinh nhìn Dương Mãnh.

Dương Mãnh lúng túng cười cười, "Hình tượng bên ngoài thôi, kỳ thật tôi rất MAN!"

Cô gái cũng cười cười, khoé miệng có nốt ruồi mang vẻ phong tình.

"Cậu có ưu điểm gì? Nói tôi nghe đi." Mỹ nhân hứng thú nhìn Dương Mãnh.

Dương Mãnh cười nhạt, giơ ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa giơ ra, chỉ về phía cô.

"Bảy." Cô gái nhíu lông mày nhỏ nhắn lại," Có ý gì?"

Dương Mãnh kề gương mặt đẹp trai dán vào tai cô gái, nhỏ giọng nói,"Một đêm tôi có thể làm bảy lần."

Từ lúc Dương Mãnh núp trong nhà Bạch Lạc Nhân một đêm, cậu mới hoàn toàn thấu hiểu một đạo lý, khó có thể giải quyết một người, chỉ cần một đêm có bản lĩnh làm "N lần", chắc chắn sẽ ngoan ngoãn thuần phục dưới gối của cậu.

Cô gái từng hẹn hò rất nhiều, nhưng lần đầu tiên có người tự giới thiệu mình như thế, lập tức kinh sợ. Gương mặt hồng hồng kiều diễm, xấu hổ cười nhìn Dương Mãnh, môi mỏng khẽ mở, một luồng hơi phong tao* lưới nhẹ qua má.

(*tao nhã, gợi cảm)

"Anh thật đáng ghét!"

Dương Mãnh xấu xa nở nụ cười, còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên bị bóng người ngoài cửa làm cho sợ vỡ mật.

"Cậu cũng ở đây à?"

Dương Mãnh đổ mồ hôi, gật gật đầu.

Cô gái nhìn Dương Mãnh. "Ai vậy?"

Dương Mãnh không dám nói đó là đại phu chữa bệnh liệt dương cho tôi.

"A, là bạn tôi." Dương Mãnh ngượng ngùng trả lời.

Đại phu cười haha, vỗ vai Dương Mãnh, "Đúng, là bạn bè."

Dương Mãnh thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng rồi, căn bệnh liệt dương của cậu đã hết chưa?" Đại phu thân thiết hỏi.

Ngũ quan của Dương Mãnh trong tức khắc đông cứng, biểu cảm gì đó cũng mất tích.

Cô gái lập tức thay đổi sắc mặt, cầm lấy giỏ xách oán hận đập lên người Dương Mãnh hai cái, tức giận nói,"Đùa tôi đó hả? Còn nói một đêm bảy lần, bảy lần cậu đi tiểu hả!!?""...."

Bận rộn cả buổi trưa không gặp Dương Mãnh, đến tối về nhà, Vưu Kỳ mới vừa thay đồ xong, nhìn thấy người nào đó như oan hồn bước vào. Ngơ ngác lướt qua người Vưu Kỳ, sau đó uể oải bước vào phòng ngủ, ngồi trên giường không nói một lời.

Vưu Kỳ đi vào, ngồi xổm bên giường, nhìn mặt mày ủ dột của Dương Mãnh.

"Sao vậy? Thấy trong người không khoẻ?"

"Đúng rồi." Dương Mãnh chậm chạp nói,"Người ta không chịu tôi."

"Đó là bọn họ không biết nhìn." Vưu Kỳ thay đổi gương mặt lãnh khốc thường trực, vô cùng ôn nhu nắm tay Dương Mãnh nói,"Việc này không gấp được, cho dù người ta có chọn trúng cậu, cũng không thể lập tức lên giường với cậu được! Cậu không thể cứ ôm tâm lý như vậy, lại đem thân thể thuần khiết giao cho một người không sạch sẽ."

Vưu Kỳ nói trúng tâm lý của Dương Mãnh, Dương Mãnh nắm lấy tay Vưu Kỳ, nghiêm túc nói,"Hoạn nạn mới thấy chân tình, chỉ khi trải qua khó khăn, mới biết ai tốt với mình nhất."

Vưu Kỳ bên ngoài cười cười, nhưng trong lòng lại tức giận, khi tôi thật lòng giúp cậu, cậu mắng tôi lừa đảo, đến khi tôi lừa cậu, cậu lại nói tôi tốt bụng... Kẻ ngốc như cậu, sao tôi có thể yên tâm giao cậu cho người khác đây?

"Tối nay hai ta ngủ chung đi!" Dương Mãnh đột nhiên yêu cầu.

Vưu Kỳ điển hình là thiếu ngược, minh tinh xinh đẹp mơ tưởng lên giường hắn, hắn lại lạnh nhạt. Vậy mà một tên ngốc nghếch muốn ngủ cùng, hắn liền cảm thấy thế giới lại đẹp đến dường này, liền nhanh chóng đi trải chăn.

Buổi tối, trước khi ngủ Dương Mãnh còn nói,"Chỉ có ngủ cùng cậu, trong lòng tôi mới tốt hơn một chút."

Vưu Kỳ cảm thấy, tù binh ngốc nghếch kia đã bị cậu bắt trong lòng bàn tay.

Ngày hôm sau, Vưu Kỳ và Dương Mãnh đến trường quay, đi trên đường cười cười nói nói. Sau đó Vưu Kỳ bắt đầu diễn, Dương Mãnh ngồi bên cạnh nhìn, mỗi lần đạo diễn hô "Action", Dương Mãnh bên cạnh vô tư cười , cười đến tâm Vưu Kỳ cũng trở nên ấm áp, hiếm khi mặt than kia lại đúng ý đạo diễn.

Kết quả, khi trời tối, lại không thấy Dương Mãnh đâu.

Buổi tối Vưu Kỳ cũng có cảnh quay, lúc này mọi người đang ăn cơm, Vưu Kỳ cũng lấy một phần cho Dương Mãnh, kết quả tìm tới tìm lui cũng không thấy người đâu, hỏi ai cũng nói là không nhìn thấy.

Gọi điện thoại cho Dương Mãnh, lại không bắt máy.

"Cậu đi đâu vậy?" Đạo diễn chạy tới hỏi.

Vưu Kỳ không quay đầu lại, nói "Có chuyện gấp."

"Bao nhiêu chuyện gấp cũng để sau được không? Cậu để nhiều người như vậy chờ mỗi mình cậu hả? Này, trở lại cho tôi! Có chuyện gì thì cậu..."

Vưu Kỳ trước khi lên xe để lại một câu,"Tôi sẽ gánh chịu tổn thất."

Lái xe được nửa đường, Vưu Kỳ nhận được điện thoại của đại phu.

"Vưu Kỳ, tôi nghĩ người anh em của cậu có thể là đi chơi gái."

Sắc mặt Vưu Kỳ chợt thay đổi,"Làm sao ông biết?"

"Cậu ta không biết lấy điện thoại của ai mà gửi một tin nhắn cho tôi, nói vào giờ phút này, chỉ có tình một đêm mới có thể cứu hắn."

"Mau lên, đọc số điện thoại kia cho tôi."

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Vưu Kỳ một chút cũng chưa chuẩn bị tâm lý, làm sao đêm qua đã nói là thông suốt rồi, vậy mà hôm nay lại đi chơi gái? Mới vừa rồi còn thoải mái cười với hắn, mà lúc này lại đi mà không nói một lời?

Điện thoại liên lạc được, giọng con gái.

"Cô cầm điện thoại đưa cho Dương Mãnh, tôi có lời muốn nói với cậu ta."

Dương Mãnh nghe điện thoại, âm thanh truyền tới rất có tinh thần.

"Cậu bị điên gì vậy?" Vưu Kỳ vừa mở miệng đã mắng.

Dương Mãnh kiên nhẫn giải thích, "Vưu Kỳ, trước đây tôi không tin tưởng cậu, vẫn cảm thấy đại phu cậu tìm có vấn đề, mới chậm chạp không dám chữa trị. Hai ngày nay tôi hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi, nếu lựa chon người bạn này, tôi sẽ một trăm phầm trăm tin tưởng."

"Bạn bè..." Vưu Kỳ tốn sức nói,"Vậy ngày hôm qua cậu chủ động ngủ cùng tôi là có ý gì?"

"Chỉ có ngủ cùng cậu, tôi mới không xúc động mà quay tay"

Vưu Kỳ tức giận đến tăng huyết áp, "Cái cậu gọi là trong lòng dễ chịu một chút là sao hả?"

"Là thế này, chỉ có không quay tay, tôi mới không nhìn thấy cái kia không đứng lên được, cho nên mới cảm thấy dễ chịu một chút!"

"..."

Không được tức giận, không được tức giận.... Vưu Kỳ không ngừng an ủi mình, hắn cũng không đứng lên được, trước đó cái kia bị giày xéo, đành mặc hắn dằn vặt đi... Vì vậy thu lại tức giận, bình tĩnh nói với Dương Mãnh, "Chúc cậu nhiều may mắn, hy vọng tối nay cậu có thể trọng chấn hùng phong!"

"Ahaha... Chờ tin tốt của tôi đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi