THƯỢNG CÔNG CHÚA



Mộ Vãn Diêu dùng tất cả bén nhọn và phòng bị mà đối mặt với Ngôn Thượng.

Chàng thương tâm nhìn nàng, ngữ điệu cũng cao hơn, biểu tình cũng giận dữ…… Tất cả những điều này đều khiến Mộ Vãn Diêu càng thêm căng thẳng, cằm càng hếch cao hơn.

“Rất nhiều chuyện ngài không sớm nói với ta” mà chàng nói càng trực tiếp kích thích khiến mắt nàng đỏ ngầu, đồng tử rụt lại.
Mộ Vãn Diêu giận dữ quát: “Sớm nói cho ngươi thì thế nào? Để ngươi sớm bứt ra mà đi, không trộn lẫn với ta ư?!”
Ngôn Thượng lặng người, miễn cưỡng khống chế tâm tình bản thân để đáp: “Ta không có ý đó……”
Mộ Vãn Diêu cười lạnh nói: “Gần lợi tránh hại, quân tử không cúi đầu…… Đây chẳng phải ý của ngươi ư? Ta nói sai chỗ nào? Ngươi chính là kẻ đầu gỗ, ta không chọc ngươi thì ngươi có chịu động đậy không? Là ta vẫn luôn trêu chọc ngươi nhưng chẳng lẽ ngươi trong sạch lắm hả? Không phải ngươi lần lượt cho ta cơ hội sao? Nếu ngươi thật sự kiên trinh bất khuất thì lần đầu tiên ta thấy ngươi ở Lĩnh Nam ngươi nên đâm đầu lấy chết cự tuyệt! Nhưng ngươi không làm thế! Ngươi có hưởng thụ, ngươi có trầm luân…… Là ngươi cho ta cơ hội!”
Ngôn Thượng chẳng thể biện giải, sắc mặt cứ thế trắng bệch.

Chàng quả thật, quả thật …… Mặc kệ xuất phát từ tâm thế gì, mặc kệ chàng muốn xây dựng quan hệ với Mộ Vãn Diêu hay không muốn trở thành kẻ thù của nàng thì ngay từ đầu chàng quả thực……
Chàng lạnh lùng an tĩnh một hồi mới nhẹ giọng hỏi: “Đúng, là ta không trong sạch, ta quả thực có thái độ ái muội với ngài.

Vậy ngài nói muốn làm tình nhân với ta, không cho ta danh phận lại có ý gì hả điện hạ?”
Mộ Vãn Diêu không nói lời nào.

Ngôn Thượng nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Ngài muốn ta nhìn ngài gả cho người khác, cùng họ trở thành phu thê còn ta chỉ có thể cùng ngài ở trong tối yêu đương vụng trộm ư?”
Mộ Vãn Diêu không kiên nhẫn nói: “Ta đã nói sẽ không gả chồng……”
Ngôn Thượng đánh gãy lời nàng: “Chỉ là vì ích lợi còn chưa đủ để ngài động tâm! Một khi ngài xao động thì sẽ đồng ý gả.

Ngài muốn ta trốn trong bóng tối là coi ta thành cái gì? Trai lơ hả? Hay là tình lang không lộ diện của ngài? Tháng đổi năm dời qua đi ngài sẽ cùng người khác quang minh chính đại xuất hiện còn ta lại chỉ có thể khẩn cầu ngài bố thí thôi sao?”
Mộ Vãn Diêu cáu tiết: “Đừng ra vẻ đáng thương như thế.

Ta cũng không ngăn cản ngươi cưới vợ sinh con cơ mà.”
Ngôn Thượng nhìn nàng: “Phải không? Ngài sẽ không ngăn cản sao?”
Mộ Vãn Diêu ngạc nhiên nhìn chàng.

Đôi mắt chàng như băng tuyết, chiếu sâu vào lòng nàng khiến nàng đang muốn nói rằng mình sẽ không thèm quản nhưng lại không thể thốt nên lời.

Chàng quá hiểu lòng người, phàm là những lúc chàng không hành động theo cảm tính, hoặc không bị nàng trêu chọc đến mơ hồ thì chàng sẽ dễ dàng nhìn thấu lòng người khác và biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì.
Thấy Mộ Vãn Diêu không nói gì nên Ngôn Thượng lập tức nhẹ giọng nói giúp nàng: “Ngài nói thực dễ nghe, cái gì mà không quản ta, nhưng nếu ta cưới vợ sinh con thì ngài sẽ thật sự có thể đón nhận ư? Điện hạ, loại người như ngài có thể tiếp nhận chuyện đó sao? Ngài nói như thế chẳng qua vì ngài cảm thấy hiện tại ta sẽ không cưới vợ sinh con, chẳng qua ngài cảm thấy chuyện này với ta cũng chẳng sao cả.

Thế nên ngài mới thắc mắc vì sao ta không thuận theo mà cùng ngài tiếp tục dây dưa.

Ngài hy vọng ta đi theo ngài một năm lại một năm, ngày qua ngày.

Ngài muốn chúng ta cứ thế tiếp tục tra tấn nhau cả đời…… Ngài quá ích kỷ.”
Mộ Vãn Diêu lẳng lặng nhìn chằm chằm chàng một lúc lâu, lửa giận trong lòng nàng cũng tắt ngúm.
Nàng tự giễu mà cười một chút.

Chàng chờ mong hôn nhân, chờ mong con cái còn nàng thì chán ghét những thứ đó và cả trách nhiệm.

Chàng do dự với chuyện không thể có con, lại vẫn muốn một danh phận, nàng vì lợi ích mà không muốn gánh trách nhiệm nhưng vẫn yên tâm thoải mái tưởng hưởng thụ chàng ở bên.
Bọn họ đều không thuần túy.
Mộ Vãn Diêu đạm mạc hỏi: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”
Ngôn Thượng nhẹ giọng đáp: “Ta biết thái độ của mình khiến ngài thất vọng, nhưng ta không phải loại người hành động dựa trên xúc động.

Ta cần nghĩ hết mọi hậu quả mới có thể đưa ra đáp án chính xác.

Nhưng…… Đối với ngài mà nói…… Điện hạ, có phải ngài cảm thấy mình không xứng có được hôn nhân bình thường không? Có phải ngài cảm thấy lợi ích và dã tâm quyền thế còn quan trọng hơn ta không? Có phải ngài chán ghét cuộc hôn nhân trước, chán ghét đưa ra hứa hẹn và trách nhiệm với người khác nên đến cả ta cũng chẳng thể lọt vào mắt xanh của ngài hay không?”
Mộ Vãn Diêu nhìn chàng, thấy cả người chàng như tùng bách, khí chất như kim ngọc nhưng lại chật vật đứng trước mặt mình.

Thế rồi nàng đột nhiên nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Đầu óc Ngôn Thượng trống rỗng, chàng ngơ ngác nhìn nàng, cứ thế ngây người trong một lát.

Mắt chàng hiện lên tức giận, và nhiều hơn là thương tâm.

Đến cuối cùng nàng cũng không chịu cùng nói chuyện với chàng mà quyết định từ bỏ chàng, lựa chọn quyền thế.

Chàng đứng đây thật buồn cười, mọi áp lực, tính toán và thống khổ khi phải thừa nhận chuyện không có con nối dõi …… Đều trở nên cực kỳ buồn cười.
Cuối cùng mọi thứ chỉ như một trò đùa.

Khi chạm tới lợi ích của nàng thì nàng sẽ từ bỏ chàng ngay.
Cảm giác này sao mà nhục nhã như vậy!
Ngôn Thượng ngơ ngẩn nhìn nàng, chàng không biết mình còn muốn trông cậy vào cái gì.

Trong lòng chàng cực kỳ khó chịu, ánh mắt như có lệ quang không sao tan đi được.

Mộ Vãn Diêu quay mặt đi không nhìn, nàng ngồi xuống cao giọng gọi: “Người đâu, tiễn khách!”
Bọn thị nữ tiến vào.

Trước mặt Ngôn Thượng, Mộ Vãn Diêu nhìn vào mắt chàng mà nói từng chữ với đám thị nữ: “Sau này không có sự cho phép của ta thì phủ công chúa không chào đón người này.

Nếu hắn tự ý vào phủ mà không thông qua thông bẩm thì ta sẽ hỏi tội các ngươi!”
Bọn thị nữ lo lắng mà nhìn Ngôn Nhị Lang thấy lông mi của chàng rung lên, sắc mặt trắng bệch.

Sự nhục nhã này khiến chính bản thân chàng cũng không đứng ở đây được nữa.


Chàng chắp tay hành lễ với nàng sau đó xoay người đi ngay.

Mộ Vãn Diêu ngơ ngác ngồi trong phòng, cúi đầu nhìn những mảnh sứ đầy đất của cái chén nàng vừa cầm để ném Ngôn Thượng.

Nàng lại nhìn chằm chằm mặt đất, chỗ đó là nơi Ngôn Thượng vừa đứng.

Đôi mắt chàng ban đầu mang theo chờ mong đến cuối cùng chỉ còn tro tàn và thất vọng.
Nhưng chàng thì tính là cái gì? Chỉ có mỗi vấn đề con nối dõi đã vây khốn khiến chàng không muốn đưa ra quyết định! Chàng cũng không thuần túy! Không yêu nàng! Nàng không hối hận!
Lúc này thị nữ Hạ Dung trở về, nhẹ nhàng gõ cửa hỏi công chúa xem bọn họ có thể đi vào dọn mảnh đồ sứ không.

Sau khi Mộ Vãn Diêu lên tiếng bọn thị nữ mới lặng lẽ đi vào quét tước, chẳng ai dám nói chuyện với nàng lúc này.
Hạ Dung lặng lẽ nhìn công chúa, thấy nàng ngồi trên giường cúi đầu nhìn bàn tay của mình rồi ngây người.

Hàng mi dày của công chúa rũ xuống, khuôn mặt lạnh băng.

Rõ ràng công chúa không hề lộ ra chút yếu ớt nào nhưng Hạ Dung bỗng nhiên cảm thấy công chúa ngồi một mình ở chỗ kia không khóc không cười giống như thực cô đơn và tịch mịch.

Nàng nghĩ công chúa trông có vẻ thực thương tâm.
Ngày thường Hạ Dung hẳn sẽ không dám tới khuyên bảo Mộ Vãn Diêu.

Tuy nàng ta là thị nữ trong phủ nhưng từ khi Xuân Hoa rời đi thì những thị nữ khác cũng không quá hiểu về quá khứ của công chúa, vì thế cũng không ai có thể hiểu lòng nàng.

Các nàng sợ nhiều lời sẽ nhiều sai và bị trừng phạt nên dứt khoát không thèm nói luôn.
Nhưng giờ khắc này Hạ Dung đột nhiên muốn nói cái gì đó.

Nàng ta đứng bên người Mộ Vãn Diêu, cẩn thận đặt một chén trà lên cái bàn cạnh đó rồi nhỏ giọng nói: “Vừa rồi nô tỳ ở bên ngoài cũng nghe được điện hạ và Nhị Lang cãi nhau cái gì.”
Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt đã trong trẻo trở lại, không còn tức giận nữa.
Trong lòng Hạ Dung khó chịu, nàng ta nghĩ hóa ra công chúa không thể sinh con.

Khó trách trước kia nàng ấy luôn ghét trẻ con như thế…… Vì vậy nàng ta tiếp tục lớn mật nói: “Điện hạ, Nhị Lang thích ngài, mới vừa rồi Nhị Lang cũng nói là ngài ấy chỉ muốn danh phận.

Cái này chứng tỏ so với con cái thì Nhị Lang càng để ý tới danh phận hơn.

Nô tỳ biết điện hạ cũng thích Nhị Lang, một khi đã như vậy thì vì sao điện hạ không buông lòng mà cho Nhị Lang một danh phận chứ?”
Mộ Vãn Diêu hỏi lại: “Ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy ta thích hắn?”
Hạ Dung ngây ra sau đó lắp bắp: “Bởi vì, bởi vì ngày thường khi công chúa và Nhị Lang ở bên nhau thì ngài giống như một tiểu cô nương, thích làm nũng, thích Nhị Lang ôm ngài…… Điện hạ chưa bao giờ có thái độ đó với ai, kể cả bọn nô tỳ.

Tuy ngài luôn mắng Nhị Lang nhưng chưa bao giờ thật lòng giận dữ, chỉ cần Nhị Lang xuất hiện là tâm tình của ngài sẽ rất tốt.

Đến bọn nô tỳ cũng, cũng thấy vui lây…… Nô tỳ nghĩ điện hạ nhất định là rất, rất thích Nhị Lang.”
Nàng ta đánh bạo, lấy hết can đảm nói: “Nô tỳ cảm thấy trong lòng điện hạ thì ngài còn thích Nhị Lang hơn ngài tưởng.”
Mộ Vãn Diêu không nói lời nào.

Nàng đương nhiên biết nàng cực kỳ thích Ngôn Thượng.

Nguyên nhân chính là vì những chuyện nàng trải qua không giống lẽ thường nên trong lòng nàng mới thích Ngôn Thượng như thế.

Nàng thích sạch sẽ, trong sáng…… thích sự duy nhất, thích điều tốt đẹp, và nàng không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hoại nó.
Cho dù đó là chính bản thân Ngôn Thượng đi chăng nữa.
Mộ Vãn Diêu rũ mắt nhẹ giọng nói: “Nguyên nhân chính là vì ta thích hắn cho nên chỉ cần hắn hơi chần chừ thì ta đều không cần.

Ta chẳng có gì hết, mọi thứ trên thế gian này không có thứ gì ta tự nhiên có được, chỉ có tình yêu là thứ tốt đẹp nhất mà ta có.
Vì thế ta không cần sự do dự của hắn.”

Mộ Vãn Diêu không gặp Ngôn Thượng nữa.
Có khi xe ngựa bị chặn ở đầu ngõ nhưng Mộ Vãn Diêu chỉ ngồi trong xe chứ chưa bao giờ xuống dưới xem.

Có lẽ Ngôn Thượng có tới tìm nàng, bản thân nàng cũng không rõ lắm nhưng từ thần sắc do dự của Hạ Dung nàng đoán được có lẽ Ngôn Thượng đã tới tìm mình.
Nhưng nàng không cần, nếu đã chia tay thì phải làm sạch sẽ.
Nàng biết rõ mình thích Ngôn Thượng đến nhường nào, thế nên chỉ cần liếc nhìn chàng một cái là nàng sẽ lại động tâm.

Bởi vì chàng tốt như thế, chàng là ánh sáng tốt đẹp nhất trong thế giới bóng tối của nàng.

Mộ Vãn Diêu không biết thế gian này có lang quân nào tốt hơn Ngôn Thượng hay không nhưng dù sao nàng cũng chẳng gặp được ai hơn chàng.

Ảnh hưởng của người này với nàng quá lớn vì thế nàng không cho phép mình yếu đuối, không cho phép mình liếc chàng một cái nào.

Nàng sợ đến lúc đó đầu mình sẽ nóng lên mà muốn đi tìm chàng.
Có khi vào đêm khuya nàng sẽ hận mình vì sao lại làm rõ mọi thứ.

Rõ ràng nếu tiếp tục lừa gạt thì nàng có thể đương nhiên hưởng thụ những tốt đẹp mà Ngôn Thượng mang tới.

Những lúc uống quá nhiều rượu nàng sẽ có xúc động muốn đi tìm chàng nói là nàng hối hận thế nào.

Nàng sẽ nói mặc kệ nguyên nhân gì, chỉ cần họ ở bên nhau là được……
Nhưng vào ban ngày, lúc tỉnh táo nàng lại may mắn vì mình đã chịu được qua một ngày.

Nàng lại nói với mình rằng nàng không chọn sai.


Quyền thế quan trọng hơn tình yêu.

Bất kỳ kẻ nào cũng không thể cướp quyền thế trong tay nàng! Mặc kệ là Ngôn Thượng hay Lý gia, Vi gia! Hoặc kể cả Thái Tử và hoàng đế!
Nàng sẽ dùng toàn lực để bản thân được sống tốt hơn, để những người bên cạnh được che chở và sống hạnh phúc!

Lần tiếp theo Mộ Vãn Diêu thấy Ngôn Thượng thì đã là tháng 5.
Trong một yến hội của triều thần nàng gặp Vi Thụ.

Gần đây con đường làm quan của hắn không thuận.
Sau sự việc Diễn Binh lần trước lẽ ra hắn cũng phải được thăng quan nhưng Lại Bộ lại chặn việc này lại.

Rốt cuộc chức quan Giám Sát Ngự Sử này đắc tội quá nhiều người.

Bao nhiêu người trong triều đều muốn kéo Vi Thụ xuống ngựa, còn hắn thì không chịu nhờ Vi gia giúp đỡ, cũng không cậy nhờ Mộ Vãn Diêu.
Lúc Mộ Vãn Diêu biết đến chuyện này thì đúng là lúc nàng quyết định giải quyết tình thế cuộc liên hôn của Lý gia và Vi gi.
Trong bữa tiệc nàng thấy thiếu niên lang quân sạch sẽ như tuyết trên núi Phù Đồ.

Hai người yên lặng ngồi đối diện, cả hai đều có chút xấu hổ.
Vi Thụ lặng lẽ nhìn Mộ Vãn Diêu, cảm thấy công chúa điện hạ độ này lạnh nhạt hơn nhiều.

Không biết có phải vì chuyện liên hôn với hắn khiến Mộ Vãn Diêu nhìn thấy hắn thì không tươi cười như ngày thường hay không…… Vi Thụ rũ mi, có chút khó chịu.
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Cự Nguyên, ngươi có muốn cưới ta không?”
Vi Thụ ngẩng đầu nhìn nàng.

Mộ Vãn Diêu lại không nhìn hắn mà nhìn về hướng các quan viên khác trong bữa tiệc.

Sau đó nàng nói: “Nếu ngươi cũng không muốn thì chúng ta coi như hợp tác, cùng nhau cự tuyệt hôn sự này.

Còn nếu ngươi muốn cưới ta thì ta và ngươi cùng trao đổi lợi ích —— ngươi và ta cùng nhau cự tuyệt hôn sự này sau đó ta sẽ giúp ngươi giải quyết tình hình khốn quẫn của ngươi hiện tại.”
Vi Thụ rũ mắt hỏi: “Điện hạ đang bồi thường cho ta ư?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Ừ.”
Vi Thụ nhẹ giọng hỏi: “Vì sao?”
Mộ Vãn Diêu khó hiểu nhìn hắn lại thấy đôi mắt như lưu li của hắn lúc này an tĩnh mà đau thương.
Vi Thụ nói: “Trước kia điện hạ không nói lời này với ta.

Ngài bắt đầu chán ghét sự tồn tại của ta ư?”
Mộ Vãn Diêu ngạc nhiên, trong lòng biết thái độ của mình khiến Vi Thụ thương tâm.

Thiếu niên mím môi, ngồi cứng đờ, lông mi run run, đôi mắt tràn sương mù.

Mặc kệ như thế nào thì hắn cũng như đứa em trai nhỏ hơn nàng 4 tuổi.

Nàng lập tức có chút mờ mịt không biết làm sao mới dỗ được hắn.

Đúng lúc này không biết có người nào đó gọi “Ngôn Nhị Lang”.

Phản ứng của Mộ Vãn Diêu còn nhanh hơn suy nghĩ của nàng, cả người nàng lập tức xoay qua phía đó.
Nàng vốn đang né tránh ánh mắt Vi Thụ mà theo bản năng quay qua lại đúng lúc đón được ánh mắt Ngôn Thượng.

Chàng và mấy quan viên Hộ Bộ đang đứng chung một chỗ, trong đó có cả đại thần đắc lực nhất của nàng là Hộ Bộ Thị Lang.
Hộ Bộ Thị Lang đang khen ngợi Ngôn Thượng làm việc tốt, còn chàng thì nhìn về phía Mộ Vãn Diêu.

Chàng ngẩn ra một chút vì thấy nàng cũng đang nhìn mình.

Một tháng không gặp khiến hai người đều thất thần, tâm tình trống rỗng.

Bọn họ cứ thế nhìn nhau, lại giống như nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua…… Mộ Vãn Diêu đột nhiên không kịp tránh nên đành xoay qua lạnh nhạt hỏi: “Sao Ngôn Thượng cũng ở đây?”
Vi Thụ kinh ngạc, không biết vì sao Ngôn nhị ca tới lại khiến điện hạ có phản ứng lớn thế này.

Thị nữ Hạ Dung ở bên cạnh uốn gối khẩn trương nói: “Lúc đầu trong danh sách tiệc không có tên Ngôn Nhị Lang, có lẽ ngài ấy đến đột xuất…… Là nô tỳ sai……”
Mộ Vãn Diêu nói ngay: “Chúng ta đi.”
Nàng không muốn đợi một khắc nào mà lập tức đứng dậy muốn đi.

Vi Thụ cũng đứng lên, đuổi theo hai bước rồi nói: “Điện hạ……”
Mộ Vãn Diêu miễn cưỡng dừng bước sau đó tươi cười với Vi Thụ lúc này đang ngơ ngẩn hết nhìn nàng lại nhìn Ngôn Thượng: “Ngày khác ta sẽ lại nói chuyện với ngươi, đừng nghĩ nhiều, ta không nhằm vào ngươi đâu.”
Vi Thụ chần chừ: “Điện hạ và Ngôn nhị ca……”
Hắn nghĩ thầm lý do điện hạ cự tuyệt hôn sự chẳng lẽ không phải bởi vì Ngôn nhị ca sao?
Mộ Vãn Diêu nói: “Mặc kệ ta và Ngôn Thượng như thế nào cũng đều không ảnh hưởng tới ngươi.

Đừng vì chúng ta tách ra và trở nên hoảng loạn.”
Mộ Vãn Diêu cứ thế vội vàng rời đi, đến mặt mũi cũng không thèm cho ai hết.

Đám quan viên sắc mặt cổ quái, cứ thế nhìn chằm chằm Ngôn Thượng.
Ánh mắt chàng cũng ảm đạm, tự cười giễu mình.


Vốn chàng không định tới nhưng nghe nói nàng có mặt nên chàng muốn nhìn thấy nàng một cái…… Ai ngờ nàng lại lạnh lẽo vô tình như thế, nói chia tay là chia tay, chẳng lẽ cả đời nàng sẽ không chịu qua lại với chàng nữa ư?
Vi Thụ đã đi tới, nhìn thần sắc có chút ngơ ngẩn của Ngôn Thượng nên hắn gọi: “Ngôn nhị ca……”
Ngôn Thượng ôn hòa cười nói với hắn: “Cự Nguyên không cần lo lắng.

Mặc kệ ta và điện hạ như thế nào thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới đệ đâu.”
Vi Thụ không nói lời nào, trong lòng nghĩ thầm các ngươi nói giống nhau thật.

Nhưng mà…… hai người này thật sự chia tay sao? Bọn họ định không gặp nhau nữa ư? Nhưng một bên là công chúa lộng quyền, một bên là triều thần đang dần thăng chức thì sao có chuyện không gặp nhau được?

Mộ Vãn Diêu cũng hiểu đạo lý này và âm thầm có chút hối hận.

Đây là một trong những phiền toái khi yêu đương với triều thần.
Cho dù hai người chia tay thì không có nghĩa là nàng sẽ không gặp Ngôn Thượng nữa.

Mà mỗi lần thấy chàng là khả năng cao bọn họ sẽ tro tàn lại cháy.
Vậy phải làm sao bây giờ?

Lúc quan hệ của Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng biến thành như vậy thì Phùng Hiến Ngộ rời khỏi Trường An đến Tế Châu tòng quân.
Tế Châu là một nơi hoang vu, Phùng Hiến Ngộ nói là đi Tế Châu nhưng kỳ thật là bị biếm chức quan.

Bạn bè của hắn ở Trường An không nhiều, sau khi uống rượu cáo biệt mấy người bạn không quá thân hắn mới vội vàng đến chỗ hẹn với Ngôn Thượng.
Phùng Hiến Ngộ và Ngôn Thượng cùng nhau ngồi dưới cây liễu cạnh cầu Bá mà nói chuyện.
Ngôn Thượng nhíu mày nhìn hắn rồi ôn nhu nói: “Phùng huynh, lúc trước các sứ thần còn ở Trường An ta nghe nói huynh hiến thơ có công, sau khi các sứ thần rời đi hẳn huynh sẽ được thăng quan cơ mà, sao lại muốn đi Tế Châu?”
Thần sắc Phùng Hiến Ngộ có chút tiều tụy nói: “Ta hầu hạ công chúa nhưng phạm lỗi.”
Ngôn Thượng ngạc nhiên.
Phùng Hiến Ngộ quay đầu nhìn chàng sau đó rã rời nói: “Lúc các sứ thần còn ở ta hiến thơ có công.

Trưởng công chúa thấy ta không dựa vào nàng lại tìm cách khác thăng quan thì đã không vui.

Nhưng khi đó điện hạ cũng không nói gì, coi như ngầm đồng ý để ta thăng quan, có điều sau đó điện hạ cũng không tìm ta nữa.
Sau đó có một lần ta đề nghị điện hạ giải tán đám trai lơ nhưng lại bị điện hạ cự tuyệt.

Lúc ấy công chúa tức giận ta thăng quan không nói cho nàng ta nên mới làm thế.

Chẳng may kiến nghị đó của ta lại bị đám trai lơ kia nghe được nên bọn họ sinh ra tức giận.

Bọn họ vừa châm ngòi ly gián hãm hại ta trước mặt công chúa, lại vừa thiết kế để dụ ta đi tới cung điện của phu quân và nữ nhi quá cố của công chúa dù trước đó nàng kia đã cấm không cho ai vào đó.
Điện hạ biết được thì giận tím mặt, ta còn chẳng có cơ hội biện giải.

Ta căn bản chẳng có cơ hội cầu tình cho mình đã bị biếm đi Tế Châu tòng quân.

Điện hạ xem như đã hoàn toàn hận một kẻ không chịu an phận như ta.”
Ngôn Thượng nghe xong thì nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi nói: “Tế Châu khổ hàn, Phùng huynh cần chuẩn bị cho tốt.”
Phùng Hiến Ngộ cười cười nói: “Đa tạ đệ không lôi kéo ta cùng khóc như những người khác.

Aizzz…… Thôi được, ít nhất lần này ta đi Tế Châu có thể cùng nữ nhi ở bên nhau.

Ta chỉ lo lắng con bé không chịu được khổ sẽ không muốn cùng ta đi Tế Châu.”
Ngôn Thượng ôn nhu nói: “Phùng huynh có thể tự mình hỏi một chút.”
Phùng Hiến Ngộ thở dài nói: “Nữ nhi của ta quá nhỏ lại không thân với ta……”
Ngôn Thượng nói: “Dù nhỏ thì đứa trẻ cũng sẽ có ý nghĩ của chính mình.

Phùng huynh vẫn nên hỏi một câu mới tốt.

Phùng huynh đã bỏ lỡ mấy năm được ở bên nữ nhi nên trong lòng hẳn rất nhớ mong.

Duyên của cha mẹ và con cái trên đời này không phải dễ mà có, huynh phải trân trọng mới phải.”
Phùng Hiến Ngộ nghe vậy mới hơi vui vẻ hơn.

Dù hắn khổ sở khi bị biếm ra khỏi Trường An nhưng nghĩ tới việc có thể gặp con gái là hắn lại có chút chờ mong với tương lai.

Vì con gái hắn sẽ kiên trì tới cùng, không thể chết ở Tế Châu được.
Phùng Hiến Ngộ nhìn về phía Ngôn Thượng hỏi: “Đệ thì sao?”
Ngôn Thượng ngẩn ra: “Đệ làm sao?”
Phùng Hiến Ngộ hỏi: “Đệ sắp cập quan đúng không? Trong nhà không thúc giục đệ thành thân ư? Lúc ta bằng tuổi đệ thì đã có con rồi đó.”
Ngôn Thượng lắc đầu cười một chút, trong mắt chàng là thần sắc cô đơn.

Chàng chỉ nhẹ giọng đáp: “Có lẽ đệ không có duyên phận này.”
Phùng Hiến Ngộ thấy đau thương trong mắt lang quân trẻ tuổi thì không biết chàng đã trải qua chuyện gì.

Hắn chỉ nghĩ chàng gặp phải cảnh ngộ giống mình nên thở dài nói: “Chúng ta quen biết một hồi nhưng vận mệnh lại không khác nhau lắm.

Hiện giờ đệ vẫn ở bên Đan Dương công chúa ư?”
Ngôn Thượng trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Phùng Hiến Ngộ khuyên chàng: “Đệ nhìn bộ dáng hiện tại của ta đi, bám vào công chúa không phải việc tốt gì đâu.

Tuy có thể dựa vào đó mà một bước lên trời nhưng công chúa Đại Ngụy kẻ nào cũng bốc đồng, Đan Dương công chúa cũng chẳng tốt hơn Lư Lăng trưởng công chúa bao nhiêu.

Vi huynh là vì con đường làm quan nên thật sự không còn cách nào khác.

Nhưng đệ hà tất phải như vậy? Đệ còn trẻ, tiền đồ còn rất tốt, hà tất phải đi hầu hạ đám công chúa đó?
Có phải nàng ta vừa không chịu cho đệ danh phận, cũng không chịu sinh con cho đệ, chỉ muốn dùng đệ như tình nhân thôi phải không? Tố Thần, nghe vi huynh khuyên một câu, nhân lúc còn trẻ đệ rời bỏ nàng ta đi, phụng dưỡng công chúa là không đáng đâu.”
Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Phụng dưỡng công chúa thì cũng không hẳn…… Chỉ là nàng thật sự không để bụng đệ như thế ư? Từ đầu tới cuối nàng chỉ trêu chọc đệ ư? Nàng thấy đệ thú vị nên cứ thích trêu chọc đệ nhưng tới khi đệ động tâm thì nàng lại lùi mãi về sau, lần lượt qua loa lấy lệ.

Nàng thật sự chỉ coi đệ như một thứ đồ chơi còn trong lòng nàng chẳng lẽ không có đệ ư?
Là địa vị đệ không đủ cao, quan chức thấp chăng? Vì sao nàng chưa bao giờ muốn cho đệ tham dự vào việc của mình mà luôn tự mình giải quyết chứ căn bản chưa từng nghĩ tới đệ? Đệ ở bên cạnh nàng lâu như thế nhưng nàng không hề muốn hòa nhập vào cuộc sống của đệ, cũng không cho đệ tiến vào cuộc sống của nàng…… Lúc đầu đệ cho rằng chờ thời gian trôi qua thì tốt rồi, nhưng…… Đã lâu như vậy.”
Chàng rũ mắt khổ sở nói: “Đệ không sợ chờ đợi, không sợ thời gian, không sợ những phiền toái đó…… Những việc ấy đều có thể giải quyết.

Vấn đề là kỳ hạn này rốt cuộc phải đợi bao lâu? Là cả đời sao? Là vĩnh viễn không thấy ngày mai ư?
Mà nay, nàng còn, còn…… lựa chọn từ bỏ.”

Phùng Hiến Ngộ vỗ vai chàng, không biết phải nói sao cho phải.

Công chúa ấy mà, người bình thường sao có thể ứng phó được.

Ngôn Thượng và Phùng Hiến Ngộ ở cầu Bá uống một chút rượu sau đó chàng tiễn Phùng Hiến Ngộ rời đi.

Sau khi đứng trong gió lạnh một hồi Ngôn Thượng có chút mơ màng nhưng vẫn về Hộ Bộ làm việc.
Trải qua việc kiên trì rèn luyện tửu lượng mỗi ngày nên hiện tại chàng đã có thể uống chút rượu đục mà không bị ảnh hưởng quá lớn.

Lúc trong lòng khó chịu chàng phát hiện uống chút rượu vào thì tâm tình sẽ tốt hơn chút.

Chàng đã quá mệt mỏi với việc tự mình khống chế cảm xúc thế nên phải dựa vào ngoại lực này để trụ vững.
Lúc chàng về Hộ Bộ thì đúng lúc thấy người của Công Bộ tới đòi bạc.

Trong mắt các bộ khác thì Hộ Bộ là có tiền nhất nhưng trong mắt người của Hộ Bộ thì bọn họ vĩnh viễn thiếu tiền.

Mấy bộ khác tới lấy tiền thì y như rằng lần nào cũng cực kỳ khó khăn.

Công Bộ tới lần này là do Thượng Thư dẫn đầu.
Mấy vị quan lớn của Hộ Bộ lập tức trốn ra ngoài để lại đám tiểu quan ứng phó với Công Bộ.

Ngôn Thượng mới vừa trở lại Hộ Bộ đã phải ứng phó với loại sự tình này.
Lúc chàng tới thì Hộ Bộ và Công Bộ đang cãi nhau ủm tỏi, giọng càng lúc càng lớn.

Chàng xoa xoa cái trán rồi đi qua ngăn cản, để hai bên bình tĩnh lại.

Tính chàng ôn hòa, ngày thường đối phó với việc này nhẹ nhàng như đi ngắm cảnh.

Nhưng lúc này Hộ Bộ và Công Bộ đang tóe lửa, la hét ầm ĩ, đẩy qua đẩy lại.

Ngôn Thượng bị kẹp ở giữa vội khuyên nhủ: “Các vị bình tĩnh……”
Một quan viên trách mắng: “Không cần nói nhiều!”
“Liên quan gì tới ngươi!”
Trong cảnh đùn đẩy ồn ào đó thân thể mảnh khảnh của Ngôn Thượng không biết bị ai đó đẩy thật mạnh về sau.

Chàng vốn có chút men rượu ở trong người nên lập tức đụng phải ngọn đèn phía sau.

Đèn dầu và dầu thắp lập tức đổ về phía chàng……

Mộ Vãn Diêu bị Lưu Nhược Trúc lôi kéo cùng nhau dự tiệc của đám nữ lang.
Nàng vốn không có kiên nhẫn với mấy trò này nhưng không chịu nổi độ bám người của Lưu nương tử và giọng nói ôn nhu của nàng kia.

Nàng không có biện pháp với loại người này thế là đành phải đi.
Nhưng dù đi thì nàng cũng rất không tự nhiên.

Đã nhiều năm không tham dự kiểu tiệc này nên nàng không thích ứng được.

Nàng quen giao tiếp với đám đại thần, còn đám nữ lang xinh xắn đáng yêu này thì nàng thật sự không có quá nhiều điều để nói…… Lưu Nhược Trúc cũng lo lắng nàng không thích ứng nên một hai phải nhắm mắt theo đuôi nàng.
Ngôn nhị ca xin nàng ta giúp đỡ, nói điện hạ gần đây không vui vẻ nên nếu có thời gian thì nhờ nàng cùng điện hạ trò chuyện.

Lưu Nhược Trúc đương nhiên đồng ý.
Lúc này Lưu Nhược Trúc đang nói chuyện với Mộ Vãn Diêu thì bỗng nhiên thị nữ vội chạy tới nói gì đó.

Sắc mặt Lưu Nhược Trúc lập tức thay đổi, cả người đứng bật dậy.
Mộ Vãn Diêu nhướng mày hỏi: “Chuyện gì thế?”
Lưu Nhược Trúc nhìn nàng sau đó hoảng sợ ngây ngốc nói: “Điện, điện hạ, ngài không ngại ta nói với ngài chứ? Ngôn nhị ca, Ngôn nhị ca bị dầu thắp rơi……”
Đầu Mộ Vãn Diêu trống không, nàng lập tức đứng dậy, sau đó ngây ra một khắc rồi lao ra ngoài.

Lúc đầu nàng chỉ bước nhanh nhưng vì quá nóng vội nên nàng trực tiếp chạy luôn.

Lưu Nhược Trúc đuổi theo phía sau nàng, đến cửa phủ thì thấy Mộ Vãn Diêu đã cưỡi ngựa phóng đi cùng với tôi tớ của mình.

Lưu Nhược Trúc hoảng hốt nhưng vẫn cố trấn định bản thân: Có công chúa thì Ngôn nhị ca nhất định sẽ không có việc gì.

Mộ Vãn Diêu phóng ngựa như bay, thuật cưỡi ngựa của nàng cực kỳ lợi hại nhưng phố xá Trường An đông người đi lại thế nên nàng rất ít khi phóng ngựa quấy nhiễu bá tánh.

Có điều hôm nay nàng lại chẳng rảnh lo lắng chuyện đó.
Đám hộ vệ đuổi theo phía sau, Mộ Vãn Diêu chỉ kịp dặn: “Vào cung mời ngự y tới, phải là người tốt nhất, tốt nhất……”
Tâm nàng loạn như ma, cố miễn cưỡng bản thân trấn tĩnh để đưa ra quyết sách nhưng mắt nàng bắt đầu ướt, chẳng qua nàng đang cố chống đỡ không khóc mà thôi.
Mộ Vãn Diêu không màng mọi người ngăn cản, sau khi xuống ngựa nàng chạy ngay tới hậu viện Ngôn phủ.

Nàng thở hổn hển chạy vào thì thấy đám tôi tớ đang cầm một cuộn tơ lụa màu trắng, mặt mũi kẻ nào cũng như chết cha chết mẹ thì lòng lạnh xuống.
Nàng đẩy cửa phòng ra sau đó nhốt đám tôi tớ ở bên ngoài, bản thân thì đi vào bên trong.

Nàng nhìn thấy lang quân đang nằm thoi thóp trên giường, sắc mặt chàng trắng bệch, trên trán quấn băng gạc, áo trong hỗn độn giống như cả người đều quấn băng.

Chàng nhắm mắt nằm đó, hơi thở yếu ớt gần như không thấy.
Nàng choáng váng, tưởng rằng Ngôn Thượng đã chết, thế là Mộ Vãn Diêu lập tức rơi nước mắt.

Nàng bổ nhào lên giường ôm lấy chàng rồi khóc nức nở nghẹn ngào: “Ngôn Thượng, Ngôn Thượng…… Ngươi làm sao vậy? Ngôn Thượng, Ngôn Thượng, Ngôn Thượng…… Ngươi thế này thì ta làm sao bây giờ? Ta không thể không có ngươi! Ngươi không thể rời bỏ ta được! Ngươi là người tốt nhất trong đời ta, ta không cho ngươi đi! Ngôn Thượng, ô ô ô……”
Ngôn Thượng đang nửa mê nửa tỉnh nghe thấy Mộ Vãn Diêu như đang gọi mình rồi lại khóc lóc.

Chàng gian nan mở mắt thì thấy nàng đang nhào lên mép giường ôm mình không buông tay, nàng lại còn khóc đến như sắp tắt thở vậy.

Chàng bị đau đớn lăn lộn đến khổ sở, bây giờ còn sắp bị nước mắt của nàng nhấn chìm nghỉm.
Chàng mơ hồ nhìn nàng đang ôm mình không bỏ mà khóc ròng thì vội khàn giọng gọi: “Diêu Diêu……”
Nàng ô ô mà khóc, tay ôm chàng càng chặt hơn, nước mắt bôi hết lên cổ chàng.

Ngôn Thượng mơ màng cố chống tay ngồi dậy ôm nàng vào lòng nhưng nàng lại càng khóc kinh hơn.
Khóc được nửa ngày sau nàng mới như nhớ ra cái gì đó mà ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên hỏi: “Ngươi không chết?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi