THƯỢNG TÌNH: CHẠY ĐI CHO THOÁT

Trời đột nhiên đổ mưa, giữa bầu trời đêm kia, vài giọt mưa lơ lửng rơi xuốngliền rồi ẩn mình giữa nền đất lạnh. Bước chân ai đõ ngang tàn dẫm lên, đạp lên nền gạch ngôi nhà đơn độc tọa lạc giữa đảo vắng đó.

“Nghiêm Trạch!” Tư Mạn đang dọn dẹp đồ đạc nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài liền phát hiện ra Nghiêm Trạch lạc bóng giữa đêm mưa tiến về phía cô.

Lex, Biện Biện và Chu Mạt đang mỗi người một việc cũng bị cho sự xuất hiện đường đột giữa đêm khuya này của Nghiêm Trạch mà bất an, trong vòng một tuần qua, hắn chỉ mỗi ngày đến đảo một lần vào buổi sáng, chưa từng xuất hiện vào buổi tối như thế này, cứ như thể sự xuất hiện này chứa đựng nguy hiểm nào đó.

“Sáng sớm đã đến đây rồi, sao bây giờ lại....?” 

Tư Mạn chưa nói xong, Nghiêm Trạch đã nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng, nhẹ nhàng đáp: 

“Nhớ em.”

Chỉ một câu nói đơn giản ngắn gọn nhưng lại gây ra hiệu ứng không hề nhỏ, đủ để khiến khoang ngực Tư Mạn chảy một luồng điện, phản ứng trở nên lề mề chậm chạp, chỉ có sắc mặt đỏ ửng nhanh chóng đó là một lời đáp trả.

Nhìn ra dáng vẻ này của cô, môi Nghiêm Trạch khẽ nhếch lên đưa đôi tay to lớn áp lên má cô, hoàn toàn không xem đám người xung quanh còn tồn tại mà thản nhiên nói.

“Tôi có công trình gần đây, vừa xong việc sớm hơn dự liệu nên ghé thăm mẹ con em một chút, lát nữa phải đi tiếp công trình phụ đến sáng mai. Bây giờ không đến, tôi sẽ không ngủ được vì nhớ em. Tôi chẳng thể chờ được đến sáng mai.”

“Nhưng....trời đang mưa...Biển sẽ động....” Tư Mạn thất thần nhìn hắn, ngây ngô nói.

Nụ cười trên môi Nghiêm Trạch càng sâu hơn đáp: “Em biết lo lắng cho tôi rồi đấy. Không sao đâu. Không phải tôi vẫn đứng đây với em đó ư?”

“Ai lo cho anh chứ....” Tư Mạn ngúng nguẩy vội vàng chạy biệt đi về phòng che lấp gương mặt đang đỏ ửng vì xấu hổ của mình. Chính cô cũng đã hiểu bản thân bị người đàn ông đó mê hoặc như thế nào. Một người cao ngạo lạnh lùng như hắn lại không kể đường xa, không quản nguy hiểm đêm mưa lội biển đến tìm cô chỉ để gặp một chút. Cô đâu phải sắt đá, sao có thể không cảm động.

Thấy Tư Mạn trốn biệt sau cánh cửa, nụ cười Nghiêm Trạch mới biến mất. Hắn nhìn thấy ba người Lex đang nhìn mình với ánh mắt dè chừng, lại nhìn đứa con trai hắn tốn không ít công sức nuôi dưỡng ngủ ngon bên cạnh Lex, trong lòng không khỏi cảm thấy bị phản bội.

Thằng nhóc này giống hệt mẹ của nó, mê mệt Lex đến độ này.

“Không cần lo lắng, tôi chỉ đến nhìn mặt Tư Mạn một chút rồi sẽ đi ngay, thằng nhóc phản bội kia vẫn nhờ các người chăm sóc vài hôm. Nó rất nhớ mẹ.”

Nói rồi tính toán bước vào phòng Tư Mạn thì bị giọng nói của Lex giữ chân lại: “Cho dù con bé có cam tâm tình nguyện gả cho ngươi thì ngươi có nghĩ đến sau này khi trí nhớ hồi phục, con bé sẽ lại đau đớn như thế nào không?”

Rõ ràng đây là chuyện không thể tránh khỏi, trí nhớ của Tư Mạn sớm muộn sẽ được khôi phục.

Nghiêm Trạch vẫn bình thản như không đáp: “Ta không làm gì sai, sao phải lo lắng cô ấy nhớ hay không nhớ?”

Không làm gì sai ư? Vậy còn người nhà Bối gia thì sao??? 

“Cho dù ngươi muốn giả vờ vô tội cũng chẳng thể được. Ngươi đừng quên, cái ghể Chủ thượng ngươi đang ngồi đó có được vì khiến Bối gia, Diệp gia, Louis phải khổ sở. Khiến cho Tư Mạn nửa đời lang bạt! Ngươi có biết chỉ cần ngươi không xuất hiện, con bé đã không phải khổ hạnh như vậy không? Tại sao ngươi cứ phải bám lấy con bé, khiến cho nó hết lần này đến lần khác trầm luân trong đau khổ như vậy?”

Lời nói gắt gỏng đó khiến cho sắc mặt Nghiêm Trạch thoáng tối đi. Hắn lạnh lẽo phóng tia mắt về phía Lex, chậm rãi bước về phía Lex với ánh mắt đầy uy hiếp. Khiến cho Chu Mạt lập tức phóng tới chặn đứng, sẵn sàng xả thân bảo vệ Lex. Thế nhưng Nghiêm Trạch chỉ đứng đó, giông như cái bóng cô độc đó, đáp: 

“Vậy nếu ta nói không có Bối gia, ta đã có thể sống cuộc đời tốt hơn thì ngươi có tin không? Nếu không có Bối Hân Đồng, Bối Doãn Phi thì mẹ của ta đã có thể cùng ta lớn lên ngươi có tin không? Nếu không tin thì hãy trả bà ấy lại cho ta. Trả đi!!!”

Lời Nghiêm Trạch nói quá dễ hiểu, chính là nói đến Bối phu nhân kia qua đời bởi tay cha và cô của Lex. Đó là lần đầu tiên Lex trơ mắt nhìn Nghiêm Trạch một cách mơ hồ, một cách kinh ngạc, một cách hoang mang. Như thể rằng tất cả những gì hắn biết về mối hận giữa hai gia tộc chỉ là con số không tròn trĩnh. 

“Chủ quân! Ngài không sao chứ???” 

“Văn Trác!!!”

Lex và Biện Biện nhận ra sắc mặt trắng bệch không khỏe của Lex vội vã đỡ lấy hắn lo lắng hỏi.

Thế nhưng Lex lại gạt tay họ ra, ánh mắt sắc bén đáp: “Lời ngươi nói nếu có chỗ giả dối, ta sẽ không để Tư Mạn gặp ngươi một lần nữa.”

“Nghiêm Trạch này từ khi nào cần nói dối ngươi? Cho dù ta có nói dối đi chăng nữa ngươi cũng chẳng thể ngăn được ta ở bên cạnh Tư Mạn.” Bước chân Nghiêm Trạch lần nữa chậm rãi đi về phía Lex, áp gương mặt lạnh tanh còn vương chút nước mưa đọng trên tóc đó lạnh lùng đáp:

“Bối Tư Mạn sinh ra là vì ta. Không bất kỳ ai kể cả ngươi có thể thay đổi được điều đó.” 

Lex nhíu chặt mi tâm, bàn tay siết chặt lại tỏ vẻ giận dữ. Nếu ngay lúc này không phải Tư Mạn từ trong phòng bước ra thì Lex đã mặc kệ thân yếu mà lao tới quyết một trận sống mái với Nghiêm Trạch rồi.

Đương nhiên Lex không hề biết chuyện năm đó Nghiêm Trạch thật sự không hề nhúng chàm, quả thật ban đầu ý định triệt hạ toàn bộ Bối gia đều là của hắn, thế nhưng hắn lại vì Nghiêm Chính mà từ bỏ tất cả ý định đó. Để mặc Nghiêm Giác Siêu dùng kế hoạch mà hắn bày ra đó khiến Bối gia biến thành lịch sử. 

Cho đến khi Tư Mạn xuất hiện trong cuộc đời hắn, hắn lại không dám nói ra điều này vì sợ rằng Tư Mạn sẽ uất hận đến mức tự mình giết Nghiêm Giác Siêu, lúc đó cho dù yêu cô đến bao nhiêu hắn cũng chẳng thể dung cô vào Nghiêm gia, cho dù về hiếu hay về nghĩa, người nhà Nghiêm gia cũng chẳng thể tha cho cô. Lại nói về chính hắn là kẻ đã đưa ra tất cả kế hoạch khiến cho ba gia tộc một đêm sụp đổ, cũng chính là đòn bẩy giúp hắn có được vị trí chủ thượng, điều này như một con dao hai lưỡi, một mặt giúp hắn có được vị trí cao nhất, mặt khác cũng biến hắn trở thành kẻ tội đồ mặc dù hắn không hề ra tay giết hại bất kỳ người nào của Bối gia. Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để khiến cho hắn trở nên câm nín trước Tư Mạn.

Bây giờ Nghiêm Giác Siêu cũng đã chết, bao nhiêu oán hận đẩy qua đẩy lại coi như được tạm gác. Cho dù Tư Mạn có biết hay không cũng chẳng quan trọng nữa. Chỉ cần cô chịu nhìn nhận sự thật này, hắn mới có thể có được cô. Cho nên bao nhiêu công sức đưa cô về vạch xuất phát, khiến cho cô lần nữa động tâm chẳng hề phung phí dù chỉ là nửa giây.

“Tôi mới đi một chút....sao không khí lại căng thẳng vậy?” Nhận ra bầu không khí khác thường này, Tư Mạn không khỏi nghi hoặc.

Nghiêm Trạch lấy tấm khăn trên tay cô, bình thản lau tóc, nhận ra cô là sợ hắn bị cảm mới đi một vòng kiếm khăn. 

“Anh trai em từng cướp miếng cơm của tôi, chỉ chửi mắng vài câu cho đỡ tức thôi.”

Chẳng biết ai chửi ai đây.

Kéo Tư Mạn đang ngờ ngệch vào phòng, để mặc ba người nghiêm mặt ngồi đó với những suy nghĩ hỗn độn.

“Mạt. Tìm lại thông tin cho ta về phu nhân Nghiêm gia, xem có chuyện gì giữa bà ta với Bối gia.”

Chu Mạt vâng một tiếng liền biến mất, như thể một bóng ma.

“Anh tin lời Nghiêm Trạch?” Biện Biện ngoài miệng hỏi nhưng trong lòng vẫn không dấu ngờ vực. Bởi vì người như Nghiêm Trạch sẽ khi không mà hận Bối gia nhiều đến vậy. Biện Biện cũng đã từng xem Nghiêm gia như động quỷ, một lòng oán hận đến chết. Vì Nghiêm gia mà tộc Louis của cô diệt vong. Thế nhưng từ sau khi Nghiêm Giác Siêu chết đi, mọi oán hận của cô đã xem như được rửa sạch.

Lex không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn Nghiêm Luật ngủ ngon mà trong lòng vướng ngàn bận tâm. Hóa ra từ đầu đến cuối, họ cũng chỉ là vì bao nhiêu âm mưu của bề trên mà cả đời đau khổ, không một giây an lòng. Hóa ra cũng chỉ là nghiệp chướng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi