Dưới cái nhìn chăm chú của Viên Minh, chỉ thấy cái bướu thịt màu đen kia đột nhiên bắt đầu ngọ ngoạy nhanh hơn, trên đó bắt đầu tách ra từng sợi từng sợi tơ màu đen, không ngừng vươn dài ra, hướng đến ngực của Viên Minh thăm dò.
Viên Minh đột nhiên hai mắt trợn tròn, nó thà chết cũng không muốn bị cái thứ quỉ này kí sinh, khiến cho mình sống không bằng chết.
Trong lúc giãy giụa, nó phát hiện cánh tay của mình tuy là bị trói, nhưng cổ tay còn có thể hoạt động, ngay tức thì xoay cổ tay ném thứ trong tay lên.
Cây bạch cốt đoản thương kia luôn bị nó nắm trong tay, lập tức bay lên, bay đến trước mắt của nó.
Viên Minh không một chút do dự, dùng hết sức lực của toàn thân, đụng đầu vào đó.
Bạch cốt đoản thương bị đụng bắn ra như một cây lao, đâm vào lồng ngực gấu đen lúc này vẫn chưa đóng kín.
"Rống! "Trong miệng gấu đen phát ra tiếng gầm giận dữ, vốn là đang cứng đờ ở chỗ xương sườn đang khép lại, mấy sợi tơ màu đen đang vươn tới lồng ngực của Viên Minh cũng chầm chậm rụt trở về.
Ngay sau đó, lồng ngực của con gấu đen một lần nữa chầm chậm mở ra, cây thương bằng xương kia là sự kí thác hy vọng cuối cùng của Viên Minh đang đâm vào tim của con gấu đen, cách cái bướu thịt màu đen chỉ trong gang tấc, nhưng cuối cùng cũng không thể trúng mục tiêu.
Trái tim con gấu đen vẫn đang từng chút co rút lại, từng sợi tơ đen kia giống như bị điên rồi, xông về lồng ngực của Viên Minh như có ý thức.
Hai mắt Viên Minh nhìn chằm chằm, vẻ mặt căng thẳng đến cực điểm.
Trong một chớp mắt lúc mấy sợi tơ đen sắp chạm vào da nó, trái tim gấu đen đột nhiên ngừng đập, mấy sợi tơ đen giống như là gặp quỷ, điên cuồng ngọ ngoạy giống như muốn thoát khỏi trái tim con gấu đen.
Mấy sợi tơ vươn tới Viên Minh cũng đều thoát lực trong nháy mắt, tất cả đều nhẹ nhàng rũ xuống.
"Quá tốt rồi, bắt kịp rồi.
" Viên Minh kích động cơ hồ muốn chảy cả nước mắt.
Tại bước ngoặt cuối cùng của sinh tử tồn vong, mấy trái cây có độc đã ăn hôm qua đã cứu nó một mạng.
Lúc trước bố trí bẫy rập, Viên Minh đã đập nát toàn bộ mấy trái cây kia, lấy nước thoa lên tất cả những cái chông bằng xương và mũi nhọn của cây đoản thương.
Trước mắt đại khái là bởi vì nguyên do mấy cây chông chỉ đâm trúng cơ thể của con gấu đen, độc tính vẫn chưa ảnh hưởng đến con kí sinh, nhưng lần này lại là trực tiếp tác dụng lên trái tim, cái bướu thịt màu đen kia cũng trực tiếp tiếp nhận tác dụng của độc tố, mất đi lực lượng.
Xúc tu quấn quanh người Viên Minh đều chầm chậm rơi ra, kể cả bông hoa lớn cổ quái trên người của con gấu đen cũng đồng loạt tàn lụi, lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được hóa thành bột mịn, cơ thể nó và gấu đen cơ hồ rơi xuống đất cùng một lúc.
Cái bướu thịt màu đen kí sinh trên trái tim của con hắc hùng cuối cùng cũng rời ra, rơi xuống bên cạnh, màu sắc trên đó cũng nhanh chóng biến mất, không lâu sau thì biến thành một màu trắng xám, trông như một khối đá bình thường, không gì khác biệt.
Viên Minh thấy vậy, không dám lưu lại một tí nào, vội vàng bò lên thân thể tàn tạ của con gấu đen bên cạnh.
Thừa dịp con gấu đen còn chưa chết cứng, nó tranh thủ thời gian tháo xuống cái túi da ở trên người, dùng cốt thương vạch ra một đường ngay cổ con gấu đen, thu lấy huyết dịch còn sót lại của nó.
Làm đi làm lại một hồi, toàn bộ máu của con gấu đen đều đã khô, cũng chỉ thu thập được nửa túi máu.
"Dã thú to nhỏ khác nhau, lượng máu cũng không bằng nhau, người kia cũng không nói là muốn thu cho đầy túi, nhiêu đây hẳn là đủ rồi.
" Viên Minh cột lại miệng túi, cầm lên lắc lắc, tự mình lẩm bẩm.
Nói xong, nó đeo lại cái túi, liếc sang thi thể của con gấu bên cạnh, bụng lại kêu lên ục ục.
Đối mặt một đống thịt thú lớn như vậy, Viên Minh có chút luyến tiếc không nỡ bỏ, nhưng nghĩ tới nó từng bị kí sinh qua, trong lòng lại có chút kinh tởm.
Nhưng sự kinh tởm trong lòng, cuối cùng chống không nổi cái đói trong bụng.
Để phòng ngừa vạn nhất, Viên Minh lần này không có trực tiếp ăn sống thịt của con gấu đen, mà là gom lại một đống cành lá khô, bắt chước cổ nhân đánh lửa, thật vất vả mới sinh ra lửa, đem thịt gấu nướng lên.
Lúc chờ nướng thịt chín, Viên Minh đi đến gần cái cái bướu thịt kí sinh kia, thấy nó đã hóa thành một cục đá màu nâu xám to bằng nắm tay, xem ra không còn chút sinh sơ nào, Viên Minh vẫn nhịn không được lấy cái cốt thương chọc chọc vào nó.
Kết quả, nó liền phát hiện cục đá này vậy mà kiên cố dị thường, hoàn toàn không giống trạng thái lúc là cái bướu thịt màu đen.
Viên Minh đột nhiên nổi lên hứng thú.
Nó huơ huơ tay phía trên cục đá, thấy nó không có chút xíu phản ứng, lại đưa tay gần một chút, kết quả thấy vẫn như cũ không có bất kì phản ứng gì.
"Xem ra triệt để chết hẳn rồi.
"Lúc Viên Minh tính buông tha, thì cái túi da thú bên hông đột nhiên có một giọt máu rơi xuống, "lách cách" một cái, rơi trên cục đá nâu xám kia.
Vốn là thi thể không có một xíu sinh cơ, lại đột nhiên phồng lên một chút, mặt ngoài một lần nữa sống động hóa thành hình dáng bướu thịt màu đen.
Nhưng rất nhanh, lực lượng của giọt máu kia bị hao hết, bướu thịt màu đen kia một lần nữa lại khô quắt, biến trở lại thành cục đá.
"Cái thứ nho nhỏ này thật có điểm thú vị nha.
" Viên Minh không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Nó tìm về mấy phiến lá khô, bọc cục đá lại, để sang một bên.
Đợi cho thịt gấu nướng cháy đen, sau khi tỏa ra mùi thịt nồng nặc, Viên Minh mới xé một miếng gặm ăn.
Một bữa này, là một lần Viên Minh ăn thỏa mãn nhất trong mấy ngày hôm nay, nhưng khiến nó có chút không hiểu là thịt dã thú chín ăn tuy có no bụng, nhưng không có cảm giác sung mãn tinh lực giống như lúc gặm xương hồi hôm qua.
"Chẳng lẽ là máu gấu đen bị hút khô, cho nên khí huyết đại tổn? Hay là nói chỉ có ăn thịt sống mới có tác dụng giống hôm qua?" Viên Minh nghi hoặc trong lòng.
Nó ngẩng lên nhìn sắc trời, thấy mặt trời đã ngã về phía tây, liền không nán lại nữa, liền mang theo số thịt thú không ăn hết và cục đá có thể kí sinh bỏ vào hang động mà nó ẩn thân trước đây.
Sau đó, nó mới căn cứ theo con đường trong trí nhớ của mình, chạy về khối cự thạch cột mốc biên giới!.
Đợi đến lúc chạng vạng tối, lúc Viên Minh cuối cùng cũng về đến cự thạch cột mốc biên giới lại không thấy bóng dáng của Hô Hỏa trưởng lão đâu, chỉ có một con hổ có bộ lông sặc sỡ đang nằm bên cạnh tảng đá quay lưng về phía nó.
Nghe tiếng động do Viên Minh tạo ra, con hổ kia đột nhiên quay người lại, lại ngồi dậy y như con người, rồi nhìn nó.
Viên Minh cũng nhìn hắn, hai người cũng không ai mở miệng, cũng không có động tác thừa, chỉ là cùng tách ra một khoảng cách lớn, cảnh giác quan sát đối phương.
Đúng lúc này, một tràng tiếng chân "ầm ầm" truyền đến.
Trong sơn lâm rậm rạp đột nhiên có một con dã trư màu nâu đậm xông ra, điên cuồng chạy về bên này.
Viên Minh nắm chặt bạch cốt đoản thương trong tay, chuẩn bị đề phòng, con hổ kia cũng đồng dạng quay đầu, mắt hổ trợn tròn.
Chỉ thấy con dã trư kia toàn thân chồng chất đầy vết thương, trên cặp răng nanh dính đầy vết máu, trên người đang đeo một cái túi da, thoạt nhìn đã căng phồng.
Lúc gần đến bên này, hắn cũng đã thấy Viên Minh cùng con hổ, tốc độ cũng nhanh chóng giảm xuống, cuối cùng đứng lại ở chỗ không xa.
Ba gia hỏa nửa người nửa thú đứng thành chữ ỷ (giống như ba góc của tam giác vậy - Độc Hành Giả) bao vây cự thạch giới bia, phòng bị lẫn nhau, cùng chờ đợi.
Đợi một lúc lâu cũng không thấy thêm ai xuất hiện.
Cho đến khi mặt trời sắp khuất núi, thì con chim ưng khổng lồ kia mới vỗ cánh bay đến, thân ảnh Hô Hỏa trưởng lão đang đứng trên lưng nó.
Sau khi đáp xuống, Hô Hỏa trưởng lão vỗ vào túi da bên hông một cái, lập tức một vầng ánh sáng xanh bay ra, bao phủ con chim ưng khổng lồ uy vũ thô bạo kia, rồi bay ngược trở lại cái túi biến mất không thấy nữa.
Cho dù là thấy lần thứ hai, Viên Minh vẫn cảm giác một màn trước mắt hết sức thần kì.
"Đưa túi trữ máu cho ta.
" Ánh mắt Hô Hỏa trưởng lão quét qua ba người, nói.
Ba người hiểu ý, chầm chậm cởi túi da thú trên người đưa cho Hô Hỏa trưởng lão.
Hô Hỏa trưởng lão lần lượt mở ra, đưa lên mũi ngửi ngửi, cẩn thận kiểm tra.
Lúc thấy túi da của Viên Minh chỉ có một nửa, cũng không nói gì, nhưng sau khi mở ra ngửi xem, lông mày không nhịn được mà cau lại.
"Ngươi giết được con gấu đen bị huyết hồn đằng kí sinh sao?" Hô Hỏa trưởng lão nhìn Viên Minh mở miệng hỏi.
"Cái gì Huyết Hồn Đằng?" Viên Minh nghe vậy mặt lộ vẻ mờ mịt.
Hô Hỏa trưởng lão cau mày, cũng không nói gì thêm, vung tay thu lại toàn bộ túi trữ máu.
"Cũng coi như không tệ, có ba người thông qua khảo nghiệm.
" Hô Hỏa trưởng lão gật đầu, sau đó bấm đốt ngón tay.
Ba tia sáng trắng như ba sợi tơ mỏng từ đầu ngón tay hắn bắn ra, chia ra ba hướng rơi trên ngực ba người Viên Minh, lóe lên một cái rồi tan vào thân thể ba người.
Viên Minh còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy ngực mình trở nên ấm áp, sau đó lớp da bạch viên trên người trở nên nới lỏng ra, những đường vân màu máu ở lớp trong da thú như những cái rễ cây, trực tiếp mạnh mẽ kéo từ trong thân thể nó ra, kéo lấy cơ nhục nội tạng của nó.
Mặt của Viên Minh trở nên vặn vẹo, cả người đau nhức, giống như da mình đang bị thực sự lột ra vậy, so với bị phủ lên tấm da vượn lúc trước còn đau đớn hơn rất nhiều.
Cả người nó run rẩy không ngừng, nhịn không được phải khụy gối xuống, quỳ xuống đất, hai tay chống trên mặt đất, lại cắn chặt răng, cứ thế không hề kêu lên.
Tình trạng của hai người khác cũng không khác lắm, chỉ là bọn họ không có kiên nhẫn như Viên Minh, chầm chậm run rẩy ngã xuống đất, kêu thảm không ngừng.
May là quá trình này không duy trì quá lâu, sau mấy cái hô hấp, da thú trên người ba người đã hoàn toàn cởi ra, rơi xuống mặt đất.
Nhưng ba người Viên Minh lại giống như đã trải qua mấy canh giờ, giống như hư thoát ngồi xuống đất, da thịt cả người đỏ bừng lên, y phục trên người cũng đã tàn tạ.
Ba người xụi lơ trên đất, thở hồng hộc, một hồi lâu mới miễn cưỡng khôi phục lại, nhìn tấm da thú với anh mắt rất phức tạp.
Sau khi phủ lên tấm da thú, thực lực bọn họ tăng mạnh, nhưng sự thống khổ đó cũng thực sự lợi hại.
"Do người ngoài thi triển phi mao thuật (thuật phủ lông lên người như bọn Viên Minh - Độc Hành Giả), phải trải qua đau đớn không nhỏ, có điều đợi các ngươi tu thành pháp lực, lúc tự mình thi triển, tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều.
" Giọng của Hô Hỏa trưởng lão truyền đến, ngắt ngang mạch suy nghĩ của ba người.
"Là thật sao?" Ba người nghe vậy đều vui mừng.
"Là thật hay giả, các ngươi thử qua sẽ biết! Tiếp đến là ta sẽ truyền thụ các ngươi Huyết Khí Pháp, chuyên tâm lắng nghe cho tốt!" Hô Hỏa trưởng lão nói có vẻ rất đỗi không kiên nhẫn.
Ba người vội vàng ngồi ngay ngắn, tập trung lắng nghe.
"Cái gọi là Huyết Khí Pháp, chính là một môn luyện khí thông qua suy tưởng, là công pháp để tăng cường huyết khí, sau khi nhập môn liền coi như là chân chính bước lên con đường tu tiên mà người người hâm mộ, trở thành một tu sĩ Luyện Khí kỳ, đợi tích góp được pháp lực nhất định liền có thể thi triển phi mao thuật.
Khẩu quyết như sau, nơi phổi có lửa, từ U Tuyền nhập vào, sau đó tiến vào bụng, sáng rực rỡ như đuốc ! " Hô Hỏa trưởng lão chầm chậm nói.
Toàn bộ khẩu quyết của Huyết Khí Pháp có hai ba trăm chữ, nội dung cũng có chút không trơn tru, khó hiểu, có điều Viên Minh phát hiện, mình nghe một lần liền đã dễ dàng ghi nhớ một chữ cũng không sai.
"Khả năng ghi nhớ của mình vậy mà lại tốt như thế.
" Trong lòng nó có chút kinh ngạc, nhiều hơn nữa là mừng rỡ.
Hai người khác thì lại vò đầu bứt tai, vẻ mặt đầy lo âu, hiển nhiên nhớ không nổi.
"Hô Hỏa trưởng lão, có thể nói lại một lần hay không?" Tên khoác bộ da con lợn rừng sau khi ngập ngừng một chút thì khẩn cầu.
"Ta chỉ nói lại một lần cuối cùng.
" Hô Hỏa trưởng lão hờ hững nhìn người đó một cái, một lần nữa tụng niệm lại khẩu quyết Huyết Khí Pháp.
Hai người vội vàng chăm chú ghi nhớ, lần này cuối cùng cũng miễn cưỡng ghi nhớ.
.