TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 109

Đúng vậy. Hắn cũng không còn chân khí nữa. Vậy thì hắn có còn là đối thủ của Diệp Thành không?

Nghĩ tới khả năng chiến đấu gần bá đạo của Diệp Thành, trong mắt Tề Hạo rõ vẻ kinh ngạc. Mấy năm nay hắn dựa vào chân khí quá nhiều, chưa bao giờ nghiêm túc tu luyện sát thuật, hiện giờ lại không có chân khí, hắn đâu thể là đối thủ của Diệp Thành.

Chiến!

Diệp Thành hắng giọng âm vang, hắn sải bước về phía trước. Thấy vậy, Tề Hạo hoang mang lùi về sau.

“Ngươi trốn nổi không?”, giọng nói lạnh như hàn băng vang lên. Diệp Thành đã sát phạt tới nơi, tung ra một đấm.

Tề Hạo đỡ lại theo bản năng nhưng hắn khó có thể tránh được đòn sát phạt với cự li gần của Diệp Thành.

A…!

Cho dù hắn gào thét thế nào thì cũng vô ích. Thế nhưng đúng lúc Diệp Thành thi triển thần uy thì một đệ tử mặc đồ trắng của Nhân Dương Phong đột nhiên bay lên chiến đài.

Tu vi của tên này không cao nhưng lại biết tính toán. Hắn biết lúc này chân khí Diệp Thành bị cấm cố, thực lực không còn được như trước, nên muốn nhân cơ hội này tiêu diệt Diệp Thành.

“Chết đi”, tên đệ tử mặc đồ trắng mặt mày tối sầm, hắn tung ra một đấm, không hề nương tay.

“Ngưng khí tầng thứ tư, ngươi mà xứng sao?”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn tung cước khiến Tề Hạo ngã nhào ra, sau đó lập tức quay người né qua một chưởng của tên đệ tử mặc đồ trắng kia. Một chưởng mạnh mẽ khiến tên đệ tử kia lảo đảo.

“Đây…”, các đệ tử bên dưới kinh ngạc, cho dù chân khí bị cấm cố nhưng Diệp Thành vẫn hung hãn dị thường.

A…!

Sau tiếng thét, Diệp Thành đã kéo một chân tên đệ tử mặc đồ trắng rồi nện hắn xuống chiến đài.

Diệp Thành biết rằng ngay giây phút mình bị cấm cố chân khí thì chắc hẳn đệ tử của Nhân Dương Phong sẽ ra tay đánh lén. Cũng may các đệ tử của Nhân Dương Phong đến đây lần này ngoài Tô Tâm Nguyệt ở tầng ngưng khí thứ chín ra thì còn lại đều ở dưới tầng thứ năm, và điều đó hoàn toàn phù hợp trong phạm vi mà Diệp Thành có thể ứng phó.

Dù chân khí bị cấm cố nhưng khả năng chiến đấu thực tế của hắn hãy còn đó, lại thêm cơ thể khoẻ mạnh của hắn không phải ai cũng có thể địch lại.

A…!

Lại là tiếng thét vang lên, tên đệ tử mặc đồ trắng bị Diệp Thành đập xuống chiến đài, lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo cả lên khiến chiến đài vốn chắc chắn đã bị đập cho biến dạng.

“Hắn không có chân khí, lên cả đi”.

Theo sau tiếng hét kia, đám đệ tử bên dưới của Nhân Dương Phong ngoài Tô Tâm Nguyệt ra thì tất cả đều xông lên như ong vỡ tổ.

“Mẹ kiếp”, Hùng Nhị bên dưới chiến đài thấy vậy thì tức tối ra mặt, hắn cầm theo cây gậy răng sói định xông lên chiến đài, có điều hắn vừa giơ gậy lên thì lại tự giác thu hồi lại.

Vì Diệp Thành phía trên chiến đài đang đại chiến thần uy.

Một tay hắn nắm lấy một chân của tên đệ tử mặc đồ trắng đã ngất xỉu và coi hắn làm binh khí, cứ thế điên cuồng xoay tên này, chỉ cần là đệ tử của Nhân Dương Phong tiến lên trước thì lập tức bị quật bay ra khỏi đó.

“Giỏi thật”, Hùng Nhị suýt xoa.

“Khoẻ quá”, đệ tử xung quanh vô thức nuốt nước bọt.

A…!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi