TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 370

Hắn còn đang ngác ngơ thì Nhiếp Phong đã đi đến.

“Xin chào Nhiếp Phong sư huynh”, giống như các đệ tử nội môn, Diệp Thành là đệ tử đương nhiên cũng chắp tay hành lễ.

Nhiếp Phong không nói gì, chỉ cười nhạt với Diệp Thành, tính cách của hắn giống hệt sư phụ Phong Vô Ngấn của mình, lạnh lùng kiệm lời thế nhưng nở nụ cười thì như gió mùa xuân vậy.

“Người này có thể thâm giao”, nhìn theo bóng hình Phong Vô Ngấn, Diệp Thành thầm nhủ: “Không kiêu không nóng, trầm ổn như núi, mặc dù lạnh lùng kiệm lời nhưng lại không tỏ ra cao cao tại thượng”.

“Diệp Thành, ta giết ngươi”, một tiếng hét vang lên làm gián đoạn mọi suy tư của Diệp Thành, người xông tới đã tung ra một chưởng.

Không ai kịp nhìn người đến là ai, theo quán tính, Diệp Thành vung tay thật mạnh đánh ra một chưởng bôn lôi giao đấu với tên kia.

Rầm!

Hai chưởng giao nhau, cả hai lần lượt bị bật ra, lúc này Diệp Thành mới nhìn rõ người tới là ai, đây chẳng phải là Khổng Tào, tên chết dẫm trước đó bị hắn cướp sạch bảo bối và chôn sống trong rừng hoang sao?

“Ông đây đang tìm người đấy”, Diệp Thành nhếch miệng cười lạnh lùng, sau đó không nói lời nào mà quay người toan bỏ chạy.

“Đứng lại”, Khổng Tào rít lên, hai mắt đỏ hoe, thần sắc càng tôi độc như ác ma, vừa ra tay đã tung ra đại chiêu, một chưởng đại ấn đánh tới đánh Diệp Thành bay đi.

“Khổng sư huynh, đều là hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm thôi”, vì để dẫn dụ Khổng Tào ra sau núi, Diệp Thành căn bản không muốn chiến lại, sau khi lồm cồm bò dậy, hắn vội chạy thục mạng ra sau núi.

A….!

Phía sau, tiếng hét của Khổng Tào vang lên, hắn nào để ý đến gì khác, cơn phẫn nộ choán hết tâm trí, hắn như con chó điên đuổi thoe Diệp Thành.

Chẳng mấy chốc, cả hai người một tên chạy, một tên đuổi theo chạy một mạch vào sau núi.

Rầm!

Ầm! Ầm!

Phía sau núi vang lên những âm thanh chấn động. Vì không ngờ bị mai phục, Khổng Tào đã bị đội của Diệp Thành dẫn dụ thành công, và cũng không khá khẩm hơn Giang Dương trước đó là mấy, túi đựng đồ bị lấy đi chưa bàn, đến cả y phục cũng lại lần nữa bị lột, cuối cùng bị ném vào cái hố đã được đào sẵn từ trước, lần thứ hai bị chôn sống.

Ha ha…!

Trong hang động tối thui vang lên điệu cười phấn khích của Hùng Nhị.

Tên này hôm nay coi như đã trút được giận, chỉ cần ra tay là chẳng biết phân biệt nặng nhẹ, cây gậy răng sói suýt chút nữa bị Khổng Tào đập thành một đống tan nát.

“Cơn tức giận cũng được trút rồi, ta về trước đây”, sau khi chia nhau chiến lợi phẩm, Diệp Thành mới vỗ mông đứng dậy, chỉ muốn quay về nhanh chóng thăng cấp hình nộm Tử Huyên lên Địa Cấp, vả lại Sở Huyên cũng chỉ cho hắn xuống núi một ngày, quay về muộn lại bị đánh.

“Đừng…đừng mà”, cả ba tên lần lượt kéo Diệp Thành lại.

“Còn tên Tề Dương kia nữa, dụ hắn tới đây, làm luôn một mẻ”, Tạ Vân hằn học nói: “Hắn xếp thứ tám trong số những đệ tử chân truyền trong nội môn, những gì hắn có chắc chắn sẽ rất phong phú, cướp của hắn đi”.

Nói tới Tề Dương, Hoắc Đằng và Hùng Nhị chợt sáng mắt lên, Tề Dương không phải Khổng Tào và Giang Dương có thể so bì, hắn là một trong chín đại đệ tử của Hằng Nhạc Tông, khắp người đều là bảo bối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi