TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Bốn người ngồi lên phi thảm, Kim Phi Dao điều khiển phi thảm lướt vun vút trên mặt biển theo hướng Phan Dịch chỉ.

Phan Trác Hoa và Phan Di An lần đầu tiên được ngồi pháp bảo, lúc này mới phát hiện ra phi hành trên không trung thoải mái hơn ngồi thuyền nhiều, vừa tiết kiệm sức lại còn tiêu dao tự tại. Hai người càng thêm hi vọng vào lần tiến động phủ này.

Bay trên biển ba canh giờ thì phía trước xuất hiện một hoang đảo.

Hoang đảo này giống như một cái hố, bốn phía nổi cao, ở giữa lõm xuống chứa đầy nước biển.Ở một góc đảo có một lỗ hổng nhỏ, nước biển chảy vào đảo theo lỗ này.

Trên đảo rất hoang sơ, từ không trung nhìn xuống thấy cả đảo không có một ngọn cỏ, ngoài đá ra thì vẫn chỉ là đá, không có chút sinh cơ nào, Phan Dịch nói động phủ của Phan Nguyên chính là ở tiểu đảo này.

Kim Phi Dao tất nhiên không bị vẻ ngoài của hòn đảo đánh lừa, nói không chừng vẻ ngoài của nó chỉ là huyễn tượng do tu sĩ Nguyên Anh làm ra mà thôi. Hạ xuống đảo, bốn người bắt đầu đánh giá chung quanh, Phan Dịch đi tìm cửa vào động phủ của Phan Nguyên.

Trong lúc chờ, Kim Phi Dao liền xem xét tình hình xung quanh. Hòn đảo này hiện tại quá hoang vắng, nước biển giữa đảo lại chiếm đa phần diện tích, xem ra tựa hồ không có chỗ nào khả thi để làm động phủ.

Đúng lúc này, trên mặt biển đột nhiên có hai đạo ánh sáng bay tới chỗ bọn họ, Kim Phi Dao cảnh giác dùng thần thức đảo qua, là hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mục tiêu chính là tiểu đảo này.

Ba người Phan Dịch cũng phát hiện ra chuyện này, lập tức ngừng tìm kiếm cửa vào, tập trung cùng một chỗ, ánh mắt bất thiện nhìn người tới. Lúc này nếu như có tu sĩ Kết Đan thì tốt, chỉ cần thả uy áp ra là có thể dọa những kẻ đó chạy đi.

Hai người đang ngự khí bay tới cũng phát hiện trên đảo đã có người nhanh chân đến trước, liền dừng lại phía xa, nhìn về đây. Hai người này cũng không quá lớn tuổi, tên Trúc Cơ sơ kỳ trong đó còn tương đối trẻ, mặc một bộ y phục trắng toát, bộ dáng rất phổ thông, thuộc loại ném vào trong đám người cũng không tìm ra. Mà người còn lại là Trúc Cơ trung kỳ, thân hình khôi ngô, sau lưng đeo một thanh đại đao, râu ria đầy mặt.

Mấy người cứ như vậy nhìn đối phương, không ai lên tiếng, chờ đối phương có hành động. Kim Phi Dao chỉ đành nhìn sang Phan Dịch: “Phan đạo hữu, làm sao bây giờ? Bên kia có hai người kìa.”

Phan Dịch cũng không biết phải xử lý thế nào, bọn hắn muốn phá mắt trận, có người đứng cạnh nhìn thì sao được, chỉ có thể mở miệng hỏi xem bọn hắn định làm gì. Hắn bước lên trước, lớn tiếng hỏi: “Hai vị đạo hữu, không biết hai người tới đây có chuyện gì? ”

Đối phương nhìn nhau, lạnh giọng đáp: “Chúng ta tới đây làm gì thì mắc mớ gì đến ngươi?”

Phan Dịch nghẹn lời. Đúng thế, dính dáng gì tới hắn? Đây chỉ là một hòn đảo hoang, người khác có thể tới nghỉ ngơi, hoặc là phát hiện ra nơi này có cấm chế, muốn tới tầm bảo. Nhưng những việc này không nhất thiết phải nói với người ngoài, muốn nói thì cũng chỉ có thể nói với đảo chủ thôi.

“Hai vị, hòn đảo này có động phủ của một vị tiền bối Nguyên Anh của gia tộc ta, nếu như không có việc gì thì mời hai vị rời đi.” Phan Dịch nghĩ xong, cảm thấy không bằng nói thẳng, dùng danh hào tu sĩ Nguyên Anh đuổi hai người này đi.

Hai người đối diện nghe thấy lời Phan Dịch thì trong lòng vui mừng. Lúc trước bọn họ đã từng tới đây, lúc đi qua đảo này vì có người thụ thương nên mới dừng lại nghỉ ngơi một chút, lại phát hiện ở chỗ nước chảy vào đảo tựa hồ có cấm chế, liền phán đoán rằng bên dưới có bảo vật gì đó. Lúc ấy cũng đã phá cấm chế nhưng không thành công, càng kích thích tâm tư hai người, lần này là họ chuẩn bị mà tới.

Tới nơi thì phát hiện bốn người Kim Phi Dao, cho rằng những người này cũng là tới tầm bảo, nhưng lại phát hiện đối phương có hai tu sĩ Trúc Cơ cho nên vẫn chưa hạ xuống đảo. Hiện tại nghe nói nơi này có động phủ của tu sĩ Nguyên Anh thì vừa sợ vừa vui.

Vui là vì trong động phủ tu sĩ Nguyên Anh khẳng định bảo vật phong phú, sợ là vì phải va chạm với tu sĩ Nguyên Anh sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Kim Phi Dao nhìn hai người liền biết rõ họ không phải thuộc loại tu sĩ hòa bình như Phan Dịch. Lý do rất đơn giản, chính là từ sát khí truyền ra từ trên người bọn họ. Chỉ cần giết nhiều yêu thú bậc cao thì trên thân thể sẽ có sát khí, tuy nhiên nếu là giết người thì chắc chắn là có sát khí.

Hai người đối diện tuy có sát khí nhưng lại tương đối nhạt, chỉ hơn ba người bên cạnh nàng một chút. Nhưng dù sao thì điều đó cũng chứng minh hai người này đã từng giết người hoặc là đã dính máu, tâm địa chắc chắn không thuần khiết như ba người Phan Dịch.

Hai người này cũng phát hiện sát khí vờn quanh bốn phía Kim Phi Dao. Thứ này trừ bản thân ra thì phải là người có tu vi cao hơn mới cảm giác được. Phan Dịch giết hai người từ trăm năm trước, sát khí đã sớm tiêu tan, thứ này theo thời gian cũng sẽ chậm rãi bay bớt.

Hai người có chút khó hiểu, nhìn thì chỉ là một tiểu cô nương Trúc Cơ sơ kỳ, sao sát khí lại nhiều như thế, chẳng lẽ là người ma tộc ngụy trang?

Tuy nhiên hiện tại bọn hắn còn có chính sự phải làm, việc của Kim Phi Dao cứ để sang bên đã. Người tu sĩ trẻ tuổi hỏi Phan Dịch: “Không biết đạo hữu là người của gia tộc nào? Nơi này có động phủ tu sĩ Nguyên Anh thật sao, các ngươi không gạt ta chứ?”

Thấy đối phương có vẻ lơi lỏng, Phan Dịch thừa cơ lấy gia tộc ra hòng ép người: “Chúng ta là người Phan gia, đây cũng là động phủ của trưởng bối nhà chúng ta.”

Kim Phi Dao không biết phải nói gì, không phải là muốn che giấu tung tích sao? Hiện tại sao lại nói với người ngoài thân phận của mình? Liệu chuyện hôm nay có truyền ra, từ đó lộ luôn cả việc ta trộm Thiên Cực tinh thạch ra luôn không? Nàng không ngừng suy nghĩ, không ngừng đánh giá đối phương, đang nghĩ cách giết người diệt khẩu.

Mà sự việc sau đó lại khiến Kim Phi Dao hộc máu, đối phương chỉ thuận miệng hỏi một câu, ngươi có chứng cứ gì chứng minh đây là động phủ của trưởng bối ngươi mà không phải là lừa chúng ta. Phan Dịch lại đầu đất trả lời: “Ta có tồn thức châu của tổ tiên ở đây, hẳn là có thể chứng minh động phủ này là của lão nhân gia người.”

“Tồn thức châu?” vậy chẳng phải là người đã sớm chết? Hóa ra bốn người này là tới thu di sản, đây không phải là ưu đãi dâng lên cửa sao?

Hai người chỉ cần tinh tế nghĩ một chút là lập tức minh bạch.

Nhưng không đợi hai người động thủ, có thứ gì đó đã nhanh như thiểm điện đánh thẳng tới tu sĩ trẻ tuổi hơn. Hai người bọn họ cực kỳ hoảng sợ, cuống quít tránh né, chỉ nghe uỳnh một tiếng, đá vụn bay loạn, dưới đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu, trong đó còn bốc lên khói trắng.

“Có độc.” Hai người rùng mình, đối phương lại động thủ trước.

Ngay sau đó, hai bóng người bay tới gần, một chuỗi bong bóng màu lam bay ra, bao bọc xung quanh bọn họ, cùng với đó là từng đoàn nọc độc màu trắng cũng bắn tới, những chỗ dính phải liền bốc khói, tỏa ra mùi thơm ngọt.

Ba người Phan Dịch trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt. Trong nháy mắt, Kim Phi Dao đột nhiên gọi Mập Mạp ra, cùng nhau tấn công hai người đối diện. Ba người bọn hắn hoàn toàn không hiểu nổi vì sao lại đột nhiên xuất thủ.

Đối mặt với hai tu sĩ Trúc Cơ, Mập Mạp dùng cái lưỡi cứng như thép và nọc độc cuốn thấy tên Trúc Cơ sơ kỳ, còn Kim Phi Dao thì dùng minh quang bong bóng phối hợp với nó, nhắm tới tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

Minh quang bong bóng chi chít bốn phía, khi nàng và Mập Mạp đụng tới thì chúng tự động văng ra, còn hai tu sĩ kia vừa chạm phải thì sẽ bị Minh hỏa đốt cho đau tới tận xương. Hai người mở linh quang lồng ra cũng chỉ ngăn cản được một chút minh quang bong bóng còn đại bộ phận vẫn xuyên qua được.

Để minh quang bong bóng ngăn trở nam nhân râu ria, Kim Phi Dao bay tới phía tu sĩ trẻ tuổi đang dây dưa với Mập Mạp. Người này cầm một cây trường thương, hồng quang chớp lóe bức Mập Mạp phải trốn tránh, còn cái linh thuẫn mà hắn dùng để ngăn trở nọc độc của Mập Mạp thì cứ một chốc lại bị minh quang bong bóng chạm phải thiêu đốt.

Thấy Kim Phi Dao lao tới, hắn vội vàng chuyển hướng trường thương. Mập Mạp có tu vi quá thấp, chỉ cần ngăn trở được nọc độc của nó là coi như ngăn trở toàn bộ công kích, còn Kim Phi Dao thì hắn lại không dám xem thường.

Kim Phi Dao hô lên một tiếng, toàn thân hóa thành Minh hỏa, giơ nắm đấm lên đánh hắn. Tu sĩ trẻ tuổi giơ cao linh thuẫn hòng đỡ một quyền này, trường thương phía sau chuẩn bị đâm qua thân thể Kim Phi Dao.

Linh thuẫn nghênh đón quả đấm của Kim Phi Dao, nháy mắt kết thành băng, lại bị trúng đòn mà hóa thành vô số mảnh vụn rơi xuống. Trường thương của hắn chưa kịp đâm vào Kim Phi Dao thì đã bị nàng nắm chặt lấy, lập tức cũng kết thành băng, bị nàng bóp một cái hóa thành toái khối.

Trong nháy mắt, hai kiện pháp bảo của tu sĩ trẻ tuổi đã bị Kim Phi Dao hủy di, Kim Phi Dao không để cho hắn có cơ hội để thở, quả đấm lại đánh tới. Nếu bị trúng đòn này thì hắn phải chết không nghi ngờ.

Đúng lúc này, phía sau Kim Phi Dao đột nhiên nổi lên một cơn lốc xoáy, tiếng minh quang bong bóng bị nổ lốp bốp truyền tới, nàng nhanh chóng quay ra nhìn. Một thanh đao khổng lồ chém xuống đất, chấn cho mặt đất rung lên ầm ầm, một cái khe sâu ba trượng liền xuất hiện trên đảo.

Kim Phi Dao nhìn lại, hóa ra là tu sĩ râu ria kia, đại đao sau lưng hắn bay trong không trung, biến thành cự hình đại đao, rộng một trượng, dài bốn trượng. Thấy Kim Phi Dao nhìn, đầu rồng trên thân đao rung lên đắc ý, há cái miệng rộng không ngừng rít gào.

“Tụ!” Kim Phi Dao vừa tránh đao vừa giơ tay chỉ, minh quang bong bóng liền nhanh chóng tụ lại thành một, chụp lên tên tu sĩ trẻ tuổi.

Sau đó, Minh hỏa bừng bừng nổi lên, trong minh quang bong bóng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của tu sĩ kia.

Đại đao lại nâng lên, nặng nề bổ xuống Kim Phi Dao. Nàng duỗi tay ra ngăn trở đại đao, hai chân bị trọng áp khổng lồ đè ép lún xuống đá.

“So khí lực với ta? Ngươi còn non lắm.” Kim Phi Dao hét lớn, hai tay vững vàng nắm lấy lưỡi đao, dùng lực kéo. Đại đao liền thoát khỏi khống chế của tu sĩ râu ria, Minh hỏa liền xông lên thân đao như nước chảy, nháy mắt đã biến nó thành một cái đao bằng băng khổng lồ. Sau đó, lại bị nàng đấm một đấm, thân đao nát bấy, vô số mảnh vụn bay xuống, rơi lên thân tu sĩ râu ria lúc đó còn đang bàng hoàng khó tin.

Sau đó Kim Phi Dao hét lớn một tiếng, một ngọn Minh hỏa lao ra khỏi thân đao, lao thẳng tới tu sĩ này. Minh hỏa quá mạnh, nơi tu sĩ râu ria đứng lập tức không còn lại gì.

Chỉ trong thời gian một ly trà nhỏ, hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã bị nàng nhẹ nhàng giết chết. Kim Phi Dao nhìn mặt đất trống trơn xung quanh, lúc này mới nghĩ đến đã quên không giữ lại túi càn khôn. Minh hỏa vẫn chỉ giữ lại túi trữ vật như trước nên túi càn khôn đã bị thiêu hủy rồi.

Nàng đành phải tiếc nuối đạp không trở về, nói với ba người Phan Dịch đang đứng đờ ra: “Được rồi, hiện tại có thể an tâm tìm mắt trận.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi