TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Edit: Ladybjrd

Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, sờ sờ tóc, vô tội nói: “Không có, ta chưa từng học công pháp gì kỳ quái. Mà yêu thú thì căn bản là làm gì có yêu thú nào trông bình thường, con nào mà chẳng kỳ quái.”

“Ví dụ như loại yêu thú mà cái gì cũng ăn?” Hùng Thiên Khôn nhíu mày hỏi tiếp.

“Không có, không có, cho tới bây giờ ta chưa từng gặp yêu thú nào ăn nhiều hơn lợn cả, mà lợn thì hẳn là không thể xem như yêu thú được. Hùng ca, sao huynh chỉ hỏi chuyện của ta vậy, vừa rồi huynh còn chưa kể xong mà, tu vi của huynh là sao?” Kim Phi Dao nhanh chóng khoát tay, sau đó nghiêng đầu, chuyển đề tài.

Hùng Thiên Khôn nhìn nàng, nhìn nụ cười chột dạ ngây ngô của nàng, cuối cùng hắn bình tĩnh nói: “Tu vi tăng nhanh như vậy là vì có chút kỳ ngộ.”

“A, thật may mắn, vậy sau đó thì sao?” Kim Phi Dao hâm mộ gật đầu.

“Không có gì. Sau đó ta liền vào Nguyên Anh kỳ, ở địa cấp giới không còn ai dám trêu chọc ta.” Hùng Thiên Khôn khôi phục vẻ tươi cười vốn có.

“…” Kim Phi Dao không nói gì nhìn hắn, người này không muốn nói! Đúng rồi, vừa rồi dường như có thanh âm hét lớn một tiếng, nghe qua như tiếng của một lão nhân, đó là ai?

“Muội nhìn gì vậy?” thấy Kim Phi Dao đảo mắt nhìn chung quanh, Hùng Thiên Khôn mang bí mật trong người cũng có chút chột dạ hỏi.

Kim Phi Dao vuốt mặt, vẻ mặt mông lung hỏi: “Ta vừa rồi nghe thấy tiếng một lão nhân gầm lên, hẳn là không phải nghe nhầm, có khả năng có người ẩn nấp chung quanh. Để an toàn, vẫn nên cẩn thận tìm xem, nhưng ta dùng thần thức tìm thì lại không phát hiện gì cả.”

Hùng Thiên Khôn nói: “Chắc chắn là muội nghe nhầm, lúc đó không phải muội cũng thần trí mơ hồ sao? Có thể là ràng buộc gì đó trong lòng, vào lúc muội phạm sai lầm sẽ ngăn trở muội.”

Nhìn Hùng Thiên Khôn nói dối đến mặt đỏ tai hồng, đến ngốc tử cũng nhận ra, Kim Phi Dao thở dài một tiếng. Quên đi, ai cũng có bí mật, cứ để hắn cất giấu di.

Kim Phi Dao không đề cập đến thanh âm thần bí kia nữa mà hỏi xem có phải hắn chuyên môn đến linh cấp giới cướp bóc không.

Chuyện này không cần giấu diếm, Hùng Thiên Khôn liền một năm một mười nói hết ra, Kim Phi Dao nghe mà trợn mắt há mồm.

Hóa ra Hùng Thiên Khôn ở địa cấp giới được liên minh ba mươi bảy môn phái của linh cấp giới coi trọng, đứng sau hỗ trợ hắn đoạt một phần ba địa bàn địa cấp giới. Nhưng trong số địa bàn này thì ngoài ba giới hắn tự chiếm thì những cái khác đều bị bọn họ chia nhau. Bọn họ đồng ý mỗi năm cung cấp cho một phần linh thạch và tài liệu cho hắn coi như thù lao.

Nhưng số địa bàn đó bây giờ vẫn nằm trên danh nghĩa Hùng Thiên Khôn, xem như một tu tiên quốc hoàn chỉnh. Nhìn từ ngoài vào thì trung tâm chính là nơi ở của Hùng Thiên Khôn, vì vậy chuyện gì cũng phải báo qua hắn, nhưng thực quyền lại nằm ở từng môn phái. Hắn cũng có môn phái của riêng mình, chỉ là chưa phát triện hưng vượng mà thôi.

Lần này Hùng Thiên Khôn đến linh cấp giới chủ yếu là để thu khoản phí dụng kia, còn cướp bóc chỉ là tiện đường thì giết vài con dê béo.

Kim Phi Dao cảm thấy rất khó hiểu: “Bọn họ đã nói cứ mười năm lại cho huynh một khoản, tức là cứ việc ngồi ở địa cấp giới mà nhận đồ, vậy thì sao huynh lại phải chạy tới đây đi từng nhà để thu? Chính huynh cũng có hẳn ba giới, chẳng lẽ không giới nào có được một mỏ quặng linh thạch hạ phẩm?”

“Linh thạch cũng có sáu mỏ, trong đó hai mỏ là có sản lượng khá, còn bốn mỏ còn lại chỉ bình thường. Muội cũng biết sản lượng linh thạch ở địa cấp giới không cao mà, nếu không thì năm đó muội cũng không đến nỗi ngay cái túi trữ vật cũng không mua được.” Hùng Thiên Khôn bất đắc dĩ nói.

Kim Phi Dao chép miệng: “Chuyện từ bao giờ rồi còn nói lại.”

Hùng Thiên Khôn cười cười, “Kim Khôn môn của ta giờ riêng đệ tử Luyện Khí kỳ đã có hơn bốn ngàn người. Trúc Cơ cũng hơn sáu trăm. Kết Đan thì không tính. Chỉ riêng tiêu phí hàng năm cho đệ tử Luyện Khí và Trúc Cơ đã là một khoản lớn. Mỗi đệ tử Luyện Khí kỳ hai khối linh thạch một tháng, Trúc Cơ một năm cũng gần một trăm khối linh thạch, tuy không nhiều nhưng với số lượng người lớn thì cũng khó đảm đương.”

Ngừng một lát, hắn lại nói tiếp: “Hơn nữa, giữa các thế lực ở địa cấp giới vẫn còn rất nhiều tranh chấp, thường xuyên có cảnh địa bàn này hôm nay ngươi chiếm, mai lại bị người đoạt đi, cho nên những thứ được bàn bạc trước luôn luôn không thể thu lại được. Gần mười năm nay mới được hòa bình hơn, nhưng các môn phái linh cấp giới còn đang phải chuẩn bị, có thể hết năm nay mới có thể phái đệ tử xuống địa cấp giới để tiếp nhận công việc, đến lúc đó mới đưa linh thạch được. Mà lúc này môn phái đã không đủ linh thạch nữa, nếu không tới tận đây đòi thì không thể duy trì được. Ta không thể đơn phương độc mã được, như thế làm sao có thể đối kháng được với sự sắp xếp, phân công của linh cấp giới.”

“Tính ra cũng chưa đến hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm, sao huynh lại nghèo thành như vậy? Có phải là không kinh doanh không? Từ từ đã huynh vừa mới nói gì? Kim Khôn môn?” Kim Phi Dao đột nhiên chú ý tới tên môn phái mà hắn nói sao cảm thấy nghe quen quen tai.

Thấy Kim Phi Dao chú ý đến tên môn phái, Hùng Thiên Khôn có chút ngượng ngùng nói: “Đó là tên ghép của hai chúng ta, ta cảm thấy rất hay nên đã dùng làm tên môn phái. Phái này có một nửa là của muội, ta dành riêng cho muội một ngọn núi có linh khí nồng đậm nhất, không cho ai xây động phủ trên đó. Sau này muội có thể trở về bất cứ lúc nào, muội muốn quản lý môn phái ta cũng cho muội quản, nếu không muốn quản thì cứ ở đó tự tại qua ngày cũng được.”

Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, ý kiến này cũng không tệ, như vậy bản thân ta cũng có một đường lui. Nếu bị người đuổi giết không có chỗ trốn sẽ lặng lẽ trốn vào Kim Khôn môn. Bằng vào quan hệ của ta với Hùng Thiên Khôn, chắc chắn hắn sẽ che giấu cho ta, không ai có thể ngờ rằng ta lại trốn ở đó.

Nghĩ một lát, Kim Phi Dao cảm thấy hứng thú, hỏi lại một hồi, có thế mới phát hiện Kim Khôn môn của Hùng Thiên Khôn thật sự quá nghèo. Lúc hắn đi thì trong môn phái chỉ còn hơn ba mươi vạn linh thạch hạ phẩm, nếu một năm sau hắn không quay về thì có khả năng môn phái phải đóng cửa.

Tuy hắn cướp được không ít pháp bảo nhưng lại không thể biến thành linh thạch để dùng, còn cần phải tìm cửa hàng ở linh cấp giới để đổi thành linh thạch. Ở địa cấp giới ngay một thành trấn lớn cũng không có, chỉ có một ít giao dịch nhỏ lẻ, mang đồ đến đó cũng không được bao nhiêu.

Đợi sau này địa giới ổn định là có thể mở cửa hàng, khai thác mỏ, liệp sát yêu thú, cuộc sống sẽ không còn khổ sở nữa. Chủ yếu là hiện tại đang trong giai đoạn bắt đầu phát triển, nếu sau này muốn kiếm nhiều tiền thì phải thừa dịp những môn phái kia còn chưa bắt đầu phân công công tác mà nhanh chóng tạo ra một thành thị lớn, giống như thành Lạc Tiên vậy, chỉ riêng việc thu phí vào thành cũng có thể kiếm được không ít rồi.

Những việc này đều cần có linh thạch, mà thứ Hùng Thiên Khôn thiếu nhất lại chính là linh thạch, bảo sao hắn lại chuyên dụ tu sĩ ra để giết, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không buông tha, không sợ mất cái mạng nhỏ của mình.

Vì thế, Kim Phi Dao một mình ngồi một bên, cắn ngón tay suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nàng đứng lên, vọt tới trước mặt Nhâm Ngạn cẩn thận kiểm tra một phen, xác định hắn không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn. Nhưng nàng vẫn lo lắng, lấy Thập Nhị Yêu Linh trận ra bày, ném Nhâm Ngạn vào trong cấm chế, lại để Mập Mạp và Đại Nữu coi chừng hắn.

Cuối cùng, Kim Phi Dao đặt Cảnh Thiên huyễn bồn xuống đất, kéo Hùng Thiên Khôn còn đang mờ mịt vụt tiến vào trong Cảnh Thiên huyễn bồn.

Kim Phi Dao đã quen, vừa vào trong liền dùng linh lực để làm mình lơ lửng phía trên linh thạch, còn Hùng Thiên Khôn thì bị sụt xuống đống linh thạch đến quá gối.

“Đây là cái gì?” linh thạch hạ phẩm đầy đất khiến Hùng Thiên Khôn hoa mắt. Hắn ngạc nhiên nhìn bốn phía, chỗ này không phải là giới tử cảnh vực chứ? Lại còn cả linh thạch cao qua gối nữa, rốt cục ở đây có bao nhiêu linh thạch hắn cũng không tính được.

Kim Phi Dao vốc một vốc linh thạch lên, cười nói với Hùng Thiên Khôn: “Cái giới tử cảnh vực này ta đặt tên là Cảnh Thiên huyễn bồn, là ta mua rẻ của một lão nhân ở thành Lạc Tiên. Vốn nó bị hỏng không dùng được, ta đánh bậy đánh bạ tu sửa mà lại thành công, chỉ là không có đất đai, không thể trồng linh thảo. Mặt đất vốn là cát nhưng hiện tại đã bị hủy rồi, không còn một hạt nào cả. Nhưng linh thạch thì nhiều, chỗ linh thạch này hẳn là đủ để môn phái của huynh dùng vài năm.”

“Muội có ý gì?” Hùng Thiên Khôn phục hồi tinh thần, nghi hoặc hỏi.

“Không phải huynh nói một nửa Kim Khôn môn là của ta sao? Ta tự nhiên không thể đứng nhìn nó đóng cửa.” Vuốt lên số linh thạch đã từng khiến mình hưng phấn, Kim Phi Dao cười nói; “Cái chậu này, và cả linh thạch bên trong nó, huynh hãy cầm đi đi. Về Kim Khôn môn, xây một đại thành không thua gì thành Lạc Tiên trước đây, chúng ta cũng thu phí vào thành, cũng cho thuê đất, để đệ tử được ăn ngon một chút, mặc tươm tất một chút. Thực lực càng mạnh càng dễ dàng chiêu đệ tử.”

“Không được, ta không thể lấy đồ của muội, như vậy ta sao có thể là nam nhân được.” Hùng Thiên Khôn thu lại nụ cười, dị thường nghiêm túc nói.

Hắn đúng là rất cần linh thạch, có số linh thạch này thì chỉ vài năm là hắn có thể xây dựng một tòa thành không thua gì thành Lạc Tiên, môn phái cũng có thể phồn hoa, không cần lo lắng chuyện không có linh thạch để chi tiêu. Nhưng, đây là đồ của Kim Phi Dao, hắn sao có thể lấy đi được.

Kim Phi Dao nhìn linh thạch trên tay, không chút để ý nói; “Mà ta cầm cũng vô dụng, mua bán ở linh cấp giới đều phải dùng linh thạch trung phẩm. Linh thạch hạ phẩm cơ hồ đều chỉ có phàm nhân dùng, có nhiều linh thạch như vậy cũng chỉ có thể mua một ít linh thảo rác rưởi, rốt cục vẫn là cùng quỷ.”

Vấn đề này Hùng Thiên Khôn lúc đi đến linh cấp giới cũng đã phát hiện ra. Linh thạch hạ phẩm ở đây là không đáng giá, người người mở miệng mua bán đều đòi linh thạch trung phẩm. Hắn là một danh nhân ở một giới mà đi đến đây cũng giống như kẻ ăn mày. Không đúng, hắn ở địa cấp giới cũng là kẻ nghèo hèn, chỉ có điều là không ai biết mà thôi.

Thấy hắn còn mâu thuẫn, Kim Phi Dao cũng không hối thúc, chỉ cười nói: “Mà ta cũng không cho không đâu, ngọn núi kia phải giữ cho ta. Sau này ta cũng muốn làm sư tổ, thật là uy phong nha. Môn phái có tên ta nếu không thể trở thành đại phái nổi danh thì còn ý nghĩa gì nữa? Dù sao, nếu huynh không lấy thì số linh thạch này cũng chỉ ném ở trong này tích bụi thôi.”

“Đây là hai chuyện khác nhau, không thể nói nhập làm một được.” Hùng Thiên Khôn vẫn lắc đầu.

“Huynh vẫn nên suy nghĩ lại đi, ta nghĩ một lát nữa huynh sẽ nghĩ thông thôi. Hơn nữa, ta có khả năng sau này sẽ chạy nạn về, đến lúc đó không được đuổi ta đi.” Kim Phi Dao quyết tâm đưa linh thạch cho hắn, dù sao nàng cầm cũng vô dụng, mấy cái túi trữ vật đựng đầy linh thạch hạ phẩm bên người nàng cũng chưa bao giờ đượ dùng tới.

Hùng Thiên Khôn bay lên mặt linh thạch, chậm rãi đi bộ trên đó, không biết đang suy nghĩ gì. Đột nhiên, hắn dừng bước hỏi: “Muội có pháp quyết gì muốn học, hoặc là có gì không hiểu về mặt pháp thuật không?”

“Hả?” Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, hắn lại vì để không vướng mắc lương tâm mà cho ta ưu việt như vậy, rốt cục là kỳ ngộ gì a!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi