TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Edit: Ladybjrd

Nhìn tam hoàng tử ngửa đầu cao ngạo vô cùng, Bố Tự Du hé miệng, phun ra ba mũi tên. Mũi tên màu hồng phấn đẹp đẽ vôc ùng, tên màu tím có phần đuôi kéo dài, mà tên màu đen thì mang theo hắc khí quỷ dị, ngay cả thân tên cũng không thấy rõ lắm. Sau khi phun ra ba mũi tên này, hắn lại há miệng, nhưng không phun ra cái gì nữa.

“Ngũ Sắc Khốn Tiên trận!” Bố Tự Du bấm pháp quyết, những linh tên năm màu đỏ, trắng, lam, lục, vàng nhanh chóng tạo thành một tên trận giao thoa. Tên trận hình thành, năm loại ánh sáng bay lên từ trong trận, hình thành một tấm che phủ vây tam hoàng tử và kim long lại.

“Chút tài mọn.” tam hoàng tử khinh thường hừ một tiếng, kiếm Thiên Long cực phẩm trong tay đâm về phía trận pháp, một con kim long liền lao ra khỏi thân kiếm, sắc bén vô cùng xông vào trận.

Ngũ Sắc Khốn Tiên trận rung động mãnh liệt, Bố Tự Du vẫn tiếp tục bấm pháp quyết, “Lục Linh Phục Hồi trận.”

Mũi tên màu hồng nhạt kia phát ra tiếng vang, lập tức có hai mươi linh tên cũng màu hồng nhạt bay ra khỏi mũi tên, gia nhập vào tên trận. Gia nhập thêm linh tên màu hồng nhạt, Ngũ Sắc Khốn Tiên trận biến thành Lục Linh Phục Hồi trận, vốn đang chớp động liền ổn định lại, trong trận cũng bay đầy những cánh hoa màu hồng nhạt.

Cánh hoa hồng nhạt phiêu miểu vô mục đích, nhẹ nhàng đụng phải quần áo và kim long của tam hoàng tử, roẹt một cái liền cắt ra một vết thương.

“Long quyển!” tam hoàng tử tức giận quát, kim long dưới chân bay ra hóa thành gió cuốn lấy những cánh hoa hồng nhạt.

Lúc này, Bố Tự Du lại thả ra linh tên màu tím. Mũi tên màu tím cũng hóa ra hai mươi cái gia nhập tên trận, trong trận lập tức vang lên tiếng nổ đùng đùng, từng đường sét bé như sợi tóc xuất hiện đánh vào người tam hoàng tử.

“Thất Lôi Diệt Thần trận!” Bố Tự Du nhìn chằm chằm tam hoàng tử, sau khi gia nhập linh tên màu tím vào tên trận, hắn lập tức bỏ thêm linh tên màu đen.

Kể cả tam hoàng tử có Thần Lộ đan cũng phải làm cho hắn không có cơ hội để ăn, chỉ có loại hoàng tộc cao ngạo này mới có thể tự tin là người khác không giết được hắn, đây chính là cơ hội của Bố Tự Du.

“Bát Phương Trấn Linh trận.”

Linh tên màu đen gia nhập tên trận, trong trận lập tức nổi lên tử khí màu đen. Trước mắt tam hoàng tử tối sầm lại, thần thức không thể tỏa ra khỏi thân thể hơn một trượng. Nếu thần thức không thể tách ra thì không phải trở thành người mù sao? Lúc này tam hoàng tử mới ý thức được nguy hiểm, trở nên nghiêm cẩn.

Hắn ném một viên minh châu ra ngoài, ý đồ đánh tan tử khí. Phách Thiên châu bay ra liền ầm một tiếng nổ tung, nhưng Ngũ Sắc Khốn Tiên trận đã ngăn chặn uy lực của Phách Thiên châu, Lục Linh Phục Hồi trận tự hành bổ sung những linh tên bị tổn thất.

Động tĩnh này thoạt nhìn không có gì to tát nhưng làm tới cuối cùng mà vẫn không có gì thay đổi, trận vẫn là trận đó, tử khí vẫn còn nguyên, tam hoàng tử vẫn bị nhốt trong tử khí như trước.

Đột nhiên, tam hoàng tử cảm giác được kim long trở nên thô bạo, không ngừng giãy dụa bên trong tử khí.

“Sao lại thế này?” tam hoàng tử phẫn nộ quát, kim long này là do mỗi vị trong hoàng tộc Tô thị bọn hắn dưỡng dục nên, từ trong bụng mẹ sinh ra liền ôm ấp. Kim long này chưa từng gián đoạn liên hệ với hắn, hiện giờ lại không chịu khống chế như vậy thực sự khiến hắn kinh ngạc.

Đúng lúc này, liên hệ giữa hắn và kim long bị cắt đứt, thần thức bị giam trong vòng một trượng, hắn không thể biết tình hình kim long hiện tại thế nào.

“Những mũi tên màu đen này ta luyện từ thi cốt vạn năm trong Minh đàm, thả ra tử khí thì dù là Hóa Thần kỳ cũng có thể hạ độc, con kim long rách nát của ngươi làm sao có thể chống cự.” Bố Tự Du đứng ở ngoài trận, trong tay giống như đang cầm gì đó, cười hì hì nói.

“Cửu Trọng Hủy Thiên trận! Ta xem xem ngươi đan dược nhiều hay là công kích của tên Vô Ảnh của ta nhiều.” hắn đột nhiên duỗi tay trái, một vật liền trà trộn vào trong tên trận.

Tên trận lập tức chuyển động, từng tầng từng tầng nhanh chóng dâng lên, hợp thành chín tầng, tên trận ở mỗi tầng bắt đầu xoay tròn theo từng phương hướng khác nhau. Chỉ nghe thấy vô số tiếng xé gió truyền ra, Bố Tự Du chuẩn bị đâm tam hoàng tử thành con nhím.

Tam hoàng tử hãm ở trong tử khí, từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy khủng hoảng, huyết thống hoàng tộc báo cho hắn biết giờ phút này ngàn vạn không được hoảng loạn, nhưng thân thể hắn lại không chịu khống chế.

“A” đùi bị cái gì đó đâm trúng, hắn thét lớn một tiếng, đưa tay ra sờ nhưng lại không sờ được cái gì. Công kích vẫn chưa kết thúc, từng đạo công kích vô hình xuyên qua tử khí đâm lại, không có chỗ để trốn, chỉ có thể cứng rắn đón đỡ.

Tam hoàng tử lại ăn một viên Thần Lộ đan, mấy chục miệng vết thương trên người bắt đầu khép lại, nhưng vết cũ chưa kịp khép lại, những công kích mới lại vọt tới, tiếp tục đánh phá.

Lúc này, Tam hoàng tử đột nhiên nhớ tới lời nói của nhị ca. Lúc hắn dùng thủ đoạn giành được quyền đi sứ Tinh La Linh giới, nhị ca chỉ để lại một câu nói rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Câu nói kia hắn vốn không nhớ rõ lắm, lúc này lại vang lên rõ mồn một trong đầu: “Hy vọng kẻ chơi bời lêu lổng nhà ngươi không làm hoàng tộc mất mặt, tự giải quyết cho tốt.”

Lúc đó hắn chỉ nghĩ là nhị ca ghen tị. Nhị ca luôn muốn lập công, muốn tranh ngôi vị hoàng đế, cho nên hắn vẫn sát diệt nô lệ và dân quân chung quanh, làm vô số chiến công. Lần Linh Ý đại hội này vốn cũng là nhị ca được đi, ý định sát diệt Ma tộc để khắp mười hai Linh giới đều vang vọng uy danh triều ta.

Chẳng lẽ đó là một cái bẫy?

Lời của nhị ca chính là đang ám chỉ muốn giết chết ta? Bảo sao ta lại nhất kiến chung tình với Lâm Thanh Giang, một hoàng tử như ta có dạng nữ nhân gì chưa gặp qua chứ, thế nhưng lại nảy sinh tình cảm ái mộ với nàng. Yêu nữ này, nhất định là đã sử dụng mị thuật với ta, chắc chắn nàng do nhị ca phái tới để trả thù việc ta đoạt vị trí sứ giả.

Mượn sức giết Tiêu Cầu, Huyền Vũ gì chứ, ta bị lừa rồi, bọn họ kỳ thực là một, nhị ca, ngươi thật nham hiểm!

Một thân khí phách của tam hoàng tử có được nhờ mấy trăm năm sinh sống trong hoàng cung mà ra, kỳ thực hắn chỉ là một tên ngốc được sủng ái nên cả ngày chơi bời lêu lổng, tự nhận tu vi bản thân rất cao, một ngày nào đó sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế thôi.

Chưa nói đến chuyện một thân tu vi là do ăn đan dược mà có, bình thường kể cả việc tự tay giết địch hắn cũng chưa từng làm, nhiều nhất chỉ là mang vài tên nô lệ tới giết để chơi đùa thôi. Lúc này hắn vì mĩ nhân mà chạy tới đây, gặp phải người mạnh hơn đám nô lệ kia mấy lần, lại dám thật sự hạ độc thủ, trong lúc nguy cơ trước mặt, tam hoàng tử tự động suy nghĩ theo hướng âm mưu quỷ kế.

Cả ngày sinh hoạt trong loại địa phương hắc ám lục đục là hoàng cung, hắn đã không có khả năng suy nghĩ đơn giản, hiện tại hắn chỉ cảm thấy hắn bị nhị hoàng tử sát hại.

Vì thế, tam hoàng tử nắm chặt kiếm Thiên Long, lớn tiếng hét to với người ngoài trận, “Ngươi không thể giết ta. Kể cả ngươi giết ta, nhị hoàng tử cũng không phải người tốt gì, chắc chắn hắn sẽ giết ngươi diệt khẩu. Ngươi thả ta ra, ta đưa ngươi về gặp phụ hoàng, xử trí nhị hoàng tử, những ưu việt mà hắn đáp ứng đưa cho ngươi, ta sẽ cho ngươi gấp ba lần.”

Lời hắn truyền ra ngoài trận, Bố Tự Du cảm thấy có chút bất ngờ nhưng hắn vẫn nhanh chóng nắm giữ được chút hương vị quen thuộc. Hắn lấy quyển sổ tùy thân ra, linh bút không kịp mang ra mà vội vàng dùng linh lực viết: Nhị hoàng tử Thiên Đế Linh giới muốn giết tam hoàng tử, có âm mưu.

Kim Phi Dao còn tưởng rằng Bố Tự Du mới tu đến ngũ trọng của Phiên Thần Vạn Tên Trận, không ngờ hắn đã tu luyện đến cửu trọng, lại vì giấu tai mắt người khác mà giấu bốn mũi tên trong thức hải, nhất là mũi tên Vô Ảnh cuối cùng, giống như Dạ Sát của hắn vậy, cũng là vật vô hình, đúng là bảo vật giết người nha.

Bên này, Bố Tự Du vây khốn cái gối thêu hoa là tam hoàng tử, dùng tên trận tiêu hao đan dược của hắn, chậm rãi vây chết hắn. Bên kia, Kim Phi Dao và Lâm Thanh Giang vẫn dây dưa với nhau, hai con thú không hề rơi xuống biển đánh nhau ầm ĩ trên không trung.

Kim Phi Dao lại có cảm giác như khi đánh nhau với Cùng Kỳ, thế lực ngang nhau quả là đáng ghét, quả nhiên thánh thú không dễ đối phó, năng lực khôi phục quá mạnh mẽ.

Tuy Kim Phi Dao có cắn thịt đùi của Kỳ Lân nhưng lại không tạo thành thương tổn bao nhiêu với nó. Thủy tức khí của Lâm Thanh Giang nhanh chóng sinh sôi ra chỗ thịt bị mất, ngoài việc có chút mệt mỏi thì cơ bản không có gì trở ngại.

Lúc này, Kim Phi Dao đột nhiên dâng lên một ý tưởng, nếu có thể vây khốn Lâm Thanh Giang, nuôi dưỡng để ăn từ từ thì tốt. Mỗi ngày ăn một nửa, sau đó để nàng bình phục lại ăn nốt nửa kia, đúng là kiếm lớn.

Đúng lúc này, mặt biển đột nhiên hóa đen, một mảnh hắc ám xuất hiện, cắn nuốt hết thảy. Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, Kim Phi Dao sửng sốt, “Thiên Địa Tịch Diệt?”

Nàng và Lâm Thanh Giang cùng ở trong bóng đen của Thiên Địa Tịch Diệt, đột nhiên cảm giác được một hấp lực, liều mạng giãy dụa cũng không có chút hiệu quả nào. Sau đó, nàng và Lâm Thanh Giang bị kéo vào trong bóng tối, chỉ kịp truyền ra một tiếng thú rống.

Đây là việc xảy ra trong nháy mắt, hai thần thú giằng co nửa ngày đã không thấy tăm hơi, trên mặt biển khôi phục bình tĩnh, chỉ có tam hoàng tử và Bố Tự Du còn bay trong không trung, chỉ là một kẻ đang nhàn rỗi xem giết người, một kẻ đang bị giết.

“A, không thể nào, ngay cả Kim Phi Dao cũng bị nuốt?” Bố Tự Du hít vào một hơi, lặng lẽ nói.

Lâm Thanh Giang bị Thiên Địa Tịch Diệt nuốt, Ngọc Lân thú nhất thời mất hơi chủ nhân, thất thần một cái liền bị hai tay Mập Mạp giữ lấy. Nó mở miệng rộng mà cắn, Ngọc Lân giãy dụa vài cái đã bị Mập Mạp cắn chết. Nhưng Mập Mạp bị mắng là giống loài hạ đẳng, tâm tình rất khó chịu, phì một cái nhổ Ngọc Lân thú ra, với loại đáng khinh này, nó không muốn ăn.

Nó cũng chú ý đến việc Kim Phi Dao bị hắc ám nuốt, sửng sốt một chút, Mập Mạp so vai một cái rồi xoay người định đi tìm tự do.

Nhưng Bố Tự Du vừa nói xong câu kia, trong không trung đột nhiên xuất hiện một cái hắc động, tiếng chạm nước vang lên, Kim Phi Dao hóa thành hình người đã dừng trên đá ngầm.

“Hừ.” thấy vậy, Mập Mạp đành phải chuyển phương hướng, chạy về phía Kim Phi Dao.

“Thiếu chút nữa thì nghẹn chết, nơi quỷ quái gì vậy, thật đáng sợ!” nàng ngồi trên đá, há mồm hít thở.

Thở hổn hển một hồi, Kim Phi Dao đột nhiên ý thức được một vấn đề, nhảy dựng lên hét: “A, thánh đan Thủy Kỳ Lân ta nuôi hơn bốn mươi năm đã không còn!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi