TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Những người đi đường đều chú ý tới một chuyện, con ếch màu trắng sau ba tháng ngồi ăn xin ở cửa Hải Toàn các mà không được gì thì đã có biến hóa.

Ngoài con ếch chưa từng di động kia thì hôm nay lại có thêm hai người, một nữ yêu tộc Nguyên Anh trung kỳ tới đoạt hạt châu của con ếch, ngồi xuống một bên xem không ngừng.

Một nữ tử Nhân tộc tuyệt mỹ mặc một bộ độ cực phẩm hoa lệ, ngồi kề bên con ếch, ra sức hô: “Xin các vị thương xót, chúng ta mới tới đây, bị trộm mất túi càn khôn, hiện tại thân vô đan, xin các vị cho chút tiền cơm.”

Người đi đường cũng không biết phải hình dung tâm tình của mình lúc này thế nào, mặc bộ đồ quý giá như thế mà ăn xin, trông lại cực kỳ xinh đẹp, nhìn là biết người có quyền thế, ai sẽ cho nàng Long Ngâm đan chứ? Riêng bộ đồ cực phẩm kia mang vào Hải Toàn các cũng kiếm được tiền đủ để tiêu nhiều năm.

Kim Phi Dao mắt lạnh nhìn Tiểu Uyển đang ra sức ăn xin, làm như vậy mà xin được đồ mới là chuyện lạ. Tiểu Uyển kêu nửa ngày cũng chỉ thấy người tới vây xem náo nhiệt chứ không có ai cho Long Ngâm đan, tức giận nói: “Sao những người này lại như vậy? Chẳng lẽ không có chút lòng trắc ẩn nao sao?”

“Phụt!” Kim Phi Dao bị nàng làm bật cười, “Ngươi mặc đồ tốt quá, ngươi xem, bọn hắn ăn mặc còn không bằng ngươi, ai sẽ thương ngươi chứ?”

“Mặc tốt quá?” Tiểu Uyển cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người mới phát hiện nó quá hoa mỹ, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

Tiểu Uyển đứng lên, nhanh nhẹn cởi Chu Tước y ra, bên trong chỉ còn cái yếm, sau đó nàng ngồi xuống cạnh Mập Mạp, mở miệng ra khóc.

“Xin các vị thương xót…” nàng vừa hô nửa câu đã thấy trong cái vỏ sò trước mặt rào rào, hơn mười viên đan dược nhất phẩm được ném vào.

Có chút kinh ngạc ngẩng đầu, Tiểu Uyển thấy xung quanh đã có không ít tu sĩ, tất cả đều là nam, tộc nào cũng có. Bọn họ ai cũng ra vẻ đạo mạo, hiền lành nói: “Tiểu thư, nếu không có nơi nào để đi thì tại hạ có một chỗ ở chưa dùng đến, có thể cho tiểu thư mượn dung thân…”

Nói còn chưa nói xong đã bị những người khác ngắt lời, “***, chỗ của ta mới tốt.”

“Vì sao tiểu nương tử lại lưu lạc đến nước này, ta nguyện ý nuôi dưỡng…”

“Ngươi tranh cái gì mà tranh, tránh ra!”

“Ngươi mới cút đi, nơi này có chuyện gì của ngươi, không nhìn lại tu vi của mình xem, mau về nhà đi.”

“Lá gan không nhỏ, ngươi có biết cha ta là ai không hả?”

“Cha ngươi là ai thì hỏi mẫu thân ngươi đi, hỏi ta làm gì.”

“Ngươi chán sống à!”

“Vị mỹ nhân này, bọn họ tranh cãi ầm ĩ thật đáng ghét, nàng đừng sợ hãi, có thể đến chỗ của ta.”

“Cút ngay, tiểu tử thối!”

Tiểu Uyển trợn mắt há mồm nhìn những người kia đang vây quanh nàng mà đẩy nhau, ầm ĩ rầm trời. Mập Mạp đã chui ra khỏi đám đông, đứng bên cạnh Kim Phi Dao, trên tay ôm Chu Tước y. Hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, nó sợ đồ vật giá trị của nhà mình bị người khác mượn gió bẻ măng.

Kim Phi Dao nhìn qua hạt châu, chỉ thấy hơn mười nam tử trắng nộn đang vây quanh Tiểu Uyển cũng đang trần như nhộng, thoạt nhìn thật quỷ dị.

“Người càng ngày càng nhiều, mau mang nàng đi thôi.” Kim Phi Dao cảm thấy buồn nôn, ném hạt châu cho Mập Mạp, sau đó lại lầu bầu: “Ta chỉ nói là nàng mặc quá tốt thôi, có cần phải cởi quần áo sắc dụ những người kia không?”

“Ộp ộp.” Mập Mạp bất mãn trừng mắt nhìn nàng, đã biết rõ Tiểu Uyển không hiểu chuyện rồi mà còn làm nàng lầm lạc như vậy.

“Ít nói lời vô nghĩa, mau đi thôi, người càng ngày càng nhiều rồi.” Kim Phi Dao đưa tay vạch đám người, khiêng Tiểu Uyển đang loay hoay không biết làm sao bên trong, nhảy vào không trung, bay ra ngoại đảo.

Mà những tu sĩ kia thấy mĩ nữ đột nhiên bị người đoạt đi thì rất tức giận, mọi người tranh cãi đã nửa ngày, làm sao có thể để người khác cướp đi? Những người tu vi thấp hơn Kim Phi Dao thì buông tha, còn những người cũng Nguyên Anh kỳ thì lập tức đuổi theo.

“Mau thả người ra, chúng ta nhìn thấy nàng trước, ngươi là một nữ nhân, cướp nữ nhân làm gì?” có một tu sĩ đang đuổi theo hô to lên, nhìn thấy người khiêng mĩ nữ là một nữ yêu tộc thì cảm thấy rất khó hiểu.

Kim Phi Dao dừng lại, giận dữ hét: “Thả cái gì mà thả, đây là người của ta, ta mang nàng về nhà, các ngươi đuổi theo làm gì?”

Những tu sĩ kia nghi hoặc dừng lại, chẳng lẽ nữ phàm nhân xinh đẹp đúng là người của nữ yêu tu này?

“Thật không chịu nổi, loại người gì không biết.” Kim Phi Dao bất mãn mắng, đều là người có tu vi không thấp, làm sao lại giống như một đám sắc quỷ, thấy người xinh đẹp là mơ tưởng cơ chứ. Càng tức giận hơn nữa là cả ba tộc đều có, đúng là chẳng phân biệt chủng tộc, nam nhân đều có chung tính tình.

Tiểu Uyển dù bướng bỉnh thì cũng chỉ là một hài tử, sợ tới mức khóc nấc lên, vì thế Kim Phi Dao ném nàng cho Mập Mạp. Tiểu Uyển co rụt vào trong lòng Mập Mạp, trừng mắt tức giận nhìn những tu sĩ kia.

Cảnh này thật rõ ràng, nữ tử phàm nhân mĩ mạo này chính là người của nữ yêu tộc kia, tám phần là nàng nhặt được ở Linh giới nào đó về chứ làm sao có chuyện Yêu tộc nuôi Nhân tộc được.

“Đi!” hừ lạnh một tiếng, Kim Phi Dao để Mập Mạp mang theo Tiểu Uyển trở về ngoại đảo. Cũng mặc kệ có ai theo dõi hay không, nàng không tin lại có tu sĩ vì một nữ tử phàm nhân mà tới gây chuyện với mình.

Trở lại tiểu viện nhà mình, Kim Phi Dao day huyệt thái dương, ảo não nói: “Thật là, lẽ ra ta phải làm cho khuôn mặt khó coi một chút, rõ ràng là ta làm theo hình dáng của mình, vì sao lại thành mặt Hoa Uyển Ti cơ chứ? Khuôn mặt này thật là hại người mà.”

Từ đó về sau, nàng nghiêm cấm Hoa Uyển Ti ra ngoài, phải ở yên trong nhà, không được ra ngoài gây chuyện thị phi.

Nhưng nàng thanh tĩnh không được vài ngày, ngoại đảo này đột nhiên có khá nhiều tu sĩ lui tới, lúc đầu còn tưởng rằng tới tìm Hoa Uyển Ti, sau này mới phát hiện là nàng tự mình đa tình, những tu sĩ đó đều tới viện tử bên cạnh.

Mới dăm ba ngày mà đã có hai, ba mươi tu sĩ Nguyên Anh kỳ tới, nghỉ ngơi vài canh giờ hoặc là một ngày rồi rời đi, người tới người lui không ngừng.

Kim Phi Dao ở ngay bên cạnh, tò mò đánh giá người bên kia, phát hiện người tới đều là yêu tộc, không hề có Nhân tộc hay Ma tộc. Nhìn vài ngày, cảm thấy không có gì thú vị, nàng liền mặc kệ.

Vì không thể ra ngoài chơi, Mập Mạp cảm thấy nhàm chán vô cùng, nó thật sự không muốndùng pháp bảo gọi là Lõa Châu này để nhìn hai nữ nhân duy nhất ở đây. Một kẻ là con rối, một kẻ là mãnh thú, hoàn toàn không có ham muốn nhìn gì cả. Thấy nó nhàm chán như vậy, Kim Phi Dao liền mượn lưỡi nó dùng một chút, để nó ngồi ngoài sân, xuyên lưỡi qua màn hào quang của pháp trận để câu cá.

Một người một ếch ngồi trong sân, một kẻ câu cá môt kẻ nướng cá, đang ăn vui vẻ thì thấy một đám người đi ra từ nhà bên cạnh. Các yêu tộc khác đều bình thường, nhưng sáu gã yêu tộc trong số đó lại trông rất kỳ quái.

Kim Phi Dao đứng dậy nhìn sang bên đó, năm sáu gã yêu tộc đó chỉ cao bằng nửa người thường, ục ịch buồn bã, lại rất nhiều tai. Bọn họ mặc quần áo cực kỳ hoa lệ nhưng tu vi lại không cao, chỉ Kết Đan kỳ, vậy nhưng những yêu tộc Nguyên Anh kỳ kia lại đối với họ khá khách khí, thậm chí có chút tôn kính.

“Mập Mạp, ngươi mau đến xem yêu tộc này có giống con chuột không?” Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, rất không chừng mực nói.

Mập Mạp đang ăn cá cũng chạy nhanh tới, đứng ở cạnh tường nhìn sang, nhìn nhìn một lúc sau thì đồng ý vài tiếng.

Thanh âm truyền sang bên kia nhất thời làm bọn họ bất mãn, “Các ngươi là ai? Dám ăn thịt trong Bách Hợp thành lại còn nhục nhã hoàng thất Địa tộc.”

Kim Phi Dao còn tưởng bọn họ sẽ trực tiếp mắng mình nói người ta giống con chuột, không ngờ lại nói chuyện nàng ăn cá. Nàng liền nhanh nhẹn nuốt hết số cá trong miệng, vỗ vỗ tay nói: “Ngươi có chứng cứ gì nói ta ăn thịt? Làm người phải thành thật, không thể nói bậy được.”

Lại có người như thế, ăn hết xong lại coi như mình chưa từng ăn? Yêu tộc bên này sửng sốt, lập tức hiểu ra mình bị đùa giỡn, sầm mặt lại, còn có người định nhảy sang.

Lúc này, có một người trong đám yêu tộc cao nửa người kia mở miệng nói chuyện, “Ta có thể hỏi các hạ một chuyện không?”

“Vương thượng!” những yêu tộc kia không ngờ con chuột này lại đích thân lên tiếng, tất cả cùng sửng sốt.

“Chuyện gì?” Kim Phi Dao không ngờ người này lại là “vương”. Yêu vương gì mà lại mới Kết Đan kỳ chứ, thật quá xấu hổ, kiểu gì cũng nên là yêu thú tiến giai Thần Thú kỳ mới đủ khí phách chứ.

Yêu tộc kia nghiêm túc hỏi: “Ta chú ý thấy các hạ có một Nhân tộc Nguyên Anh hậu kỳ làm bạn, lại cảm giác chẳng phải là đồng bọn, ta thực không hiểu, không biết các hạ có thể nói cho biết không?”

“Hóa ra ngươi bình thường không có việc gì thì rình coi ta.” Kim Phi Dao nhíu mày, rảnh rỗi nhìn lén nhà người khác làm gì, lão biến thái!

Sắc mặt của Địa tộc vương lập tức trở nên khó coi, nếu không phải nữ yêu tộc này cả ngày ngồi ở sân nhà bên quang minh chính đại dòm ngó nhà mình thì hắn cũng không chú ý đến một gã yêu tộc như vậy. Hiện tại lại còn chính nghĩa lẫm nhiên nói người ta rình coi mình, rốt cục là ai rình coi ai chứ?

“Vương thượng, xin bớt giận.” vị địa tộc không phân rõ là công hay mẫu bên cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng hắn khuyên nhủ.

Thấy người ta tức giận tím mặt, Kim Phi Dao đột nhiên cười nói: “Nhân tộc kia là nô bộc của ta, ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

Hai chữ “nô bộc” vang lên làm mọi người lắp bắp kinh hãi, không nói hiện tại có ai lén có nô lệ hay không mà là Nhân tộc Nguyên Anh hậu kỳ làm sao có thể làm nô bộc cho yêu tộc?

“Không tin sao?” Kim Phi Dao thấy vẻ ngạc nhiên của bọn hắn liền quay đầu ra sau, hô vào phòng: “Ra đây, cho mọi người xem xem, sau đó lớn tiếng nói cho bọn họ biết ngươi có phải là hạ nhân của ta hay không.” vừa rồi con rối là Niệm Khê, người này lúc nào cũng ôn nhu vô cùng, bảo nàng đi ra cho bọn hắn thêm chút kiến thức. Hoàng thất Địa tộc cái gì, cho bọn họ nhìn xem cái gì gọi là mỹ nhân, đúng là một đám quê mùa.

Nhưng từ trong phòng lao ra là một luồng lực Nguyên Anh hậu kỳ cường đại, bạch quang vô tình đánh lên người Kim Phi Dao, sau đó trong phòng truyền ra thanh âm cao ngạo của Hoa Uyển Ti, “Ai là nô bộc của ngươi? Còn nói hươu nói vượn nữa thì ta sẽ phá nhà của ngươi.”

Trúng phải pháp thuật, tóc Kim Phi Dao dựng đứng cả lên, nhưng nàng lại quay về đám yêu tộc kia, chẳng hề để ý cười nói: “Là một thớt ngựa hoang, tính tình có chút thô bạo.”

“…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi