TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Hai người vừa đi vừa bàn, ngoài việc chuẩn bị trở về đào khoét khoáng thạch tốt ra thì tạm thời không nghĩ ra cách nào tốt hơn, dù sao thì thực lực các nàng vẫn còn quá yếu.

Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, nói: “Đi tìm Trúc Hư Vô trước, nhìn xem có bao nhiêu thịt thú rồi chúng ta trở về một chuyến. Nếu Ức Thổ nhàn hạ, không chịu ra ngoài tìm thức ăn thì Địa tộc sẽ tạo phản.”

“Được, dù sao nơi này cũng không có cái gì, Nhân tộc không định ở đây lâu dài. Nhìn thành thị này bị hủy hoại là biết, bọn họ chỉ muốn kiếm chác rồi đi.” Hoa Uyển Ti cũng gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, nàng nhìn thấy Trúc Hư Vô cầm túi càn khôn đi tới, vẻ mặt còn có vẻ khó hiểu, vì thế liền gọi hắn lại: “Trúc ca, ta đang định đi tìm ngươi. Ngươi làm sao vậy? Trông có vẻ rất phiền chán.”

Trúc Hư Vô tức giận bất bình đáp: “Thanh niên bây giờ quá không biết tôn kính trưởng bối, tên tiểu tử Bạch Giản Trúc đột nhiên tới tìm ta, ném cái túi càn khôn này cho ta, nói không giúp ta đi hỏi thịt thú nữa. Ngươi xem, hắn có ý gì? Đột nhiên phát hỏa sinh khí, tính tình càng ngày càng khó chịu.”

“Hắn vốn là như vậy mà, toàn đột nhiên tức giận. Vừa rồi lúc ở cửa ta còn gặp hắn, lúc đó trông hắn có vẻ rất mất hứng, không biết là bị ai trêu chọc.” Kim Phi Dao nhớ lại, nói.

“Mặc kệ hắn, tám phần là sát lục chi khí quá nặng nên phát hỏa.” Trúc Hư Vô phẩy tay, việc này cứ thế quên đi, sau đó lại hỏi: “Ngươi nói tìm ta có việc, là việc gì?”

Kim Phi Dao duỗi tay ra cười nói: “Chuyện ngươi đồng ý với ta đâu? Thịt yêu thú kiếm được bao nhiêu? Ta muốn trở về bây giờ.”

“Nhanh vậy sao!” Trúc Hư Vô có chút kinh ngạc, nhanh như vậy đã muốn đi, hắn lắc lắc túi càn khôn trong tay, “Không biết có bao nhiêu. Ta đều giao cho Bạch Giản Trúc, chắc chắn hắn không chăm chỉ làm việc.”

Nhận lấy túi càn khôn, Kim Phi Dao lướt thần thức qua xem, quả thật không nhiều lắm, chỉ đủ ăn mười ngày nửa tháng, nhưng đây đã là thu hoạch ngoài dự đoán rồi, có còn hơn không. Vì thế nàng liền cảm ơn: “Những Địa tộc nhỏ yếu nhất định sẽ rất cảm tạ ngươi, ta vốn bảo bọn họ lập bài cho ngươi nhưng ngươi lại cứ phản đối, vậy quên đi, ta đi trước, chỗ ta ở vừa nhỏ vừa hẹp, sau này đổi chỗ ở khác sẽ mời ngươi đến xem.”

Nói liên thanh một tràng xong, Kim Phi Dao đã định cùng Hoa Uyển Ti chạy lấy người.

Trúc Hư Vô nhanh chóng nói: “Thật sự đi sao? Ngươi cũng đừng nói loại lời như trợ giúp người nhỏ yếu này nọ, ngươi có muốn ở lại không? Nơi này là mười hai quân, ngươi cũng là người Bắc Thần Linh giới, ở lại đây an toàn hơn chạy loạn nhiều.”

“Ở lại làm cu li sao! Ta không nhàn rỗi như vậy, chạy tới nơi này bán mạng để các ngươi cướp này nọ. Ưu việt không nhiều nhưng bán mạng thì không thiếu, quá không có lời, ta mặc kệ.” Kim Phi Dao mau chóng từ chối, đây nào phải chuyện tốt gì, hoàn toàn là phiền toái. Kim Khôn môn còn được, nói dễ nghe thì cũng là môn phái của mình, dựa vào nó kiếm chút tiền vốn cũng tốt, nhưng người đã bị Hồng mang đi. Nàng không thể giúp người khác làm việc, huống chi những người kia còn từng có ý nghĩ không tốt với nàng.

Nàng vốn định đề cập chuyện bán thành phẩm khoáng thạch nhưng lời lên đến miệng lại nuốt xuống, nếu những người này nghe nói xong lại dâng lên ý định lấy quặng thì không phải là thêm phiền toái cho nàng sao?

Thì thế ngữ điệu vừa chuyển, lời nói ra lại thành thế này: “Ta đi trước đã, nếu gặp Hỗn Độn thì ngươi chào nàng hộ ta.”

Trúc Hư Vô ngạc nhiên nhìn nàng, “Ta đã nói Hỗn Độn chạy mất rồi sao, không biết đi đâu, ngươi bảo ta phải truyền lời thế nào.”

“Được rồi, ta biết ngươi chắc chắn có cách, từ biệt ở đây đi.” Kim Phi Dao nháy mắt với hắn mấy cái, nói.

“Được rồi, về sau có rảnh thì gặp lại.” Trúc Hư Vô làm bộ như không thấy nàng tề mi lộng nhãn, biểu cảm bình tĩnh đáp.

Mới đến thành Bảo Quang ba ngày, Kim Phi Dao đã kéo Hoa Uyển Ti trở về. Cẩn thận nghĩ nghĩ, phát hiện hai người này căn bản không làm gì, thu hoạch duy nhất là mua được không ít hạt giống.

Dưới ánh mắt đưa tiễn của Trúc Hư Vô, hai người nàng ngự phi thảm rời đi. Ra khỏi thành còn bị kiểm tra một phen, may mà thanh danh Đông Ngọc Hoàng phái tốt, rất thuận lợi rời khỏi.

Vừa ra ngoài, Hoa Uyển Ti đã hỏi: “Hỗn Độn? Ngươi còn nhận thức mãnh thú khác?”

Kim Phi Dao liền kể lại chuyện gặp Hỗn Độn cho nàng nghe. Việc này xảy ra trước khi Hoa Uyển Ti được luyện chế cho nên có rất nhiều chuyện nàng không biết, còn phải giải thích tỉ mỉ. Đương nhiên, cả việc Trúc Hư Vô ngủ với Hỗn Độn cũng bị nàng nói ra.

“Ngươi hoài nghi Hỗn Độn kỳ thực đang ở ngay trên người hắn?” Hoa Uyển Ti sau khi nghe xong, tò mò hỏi.

“Chắc chắn là ở trên người hắn, chẳng qua là giấu đi, không muốn để sư môn biết mà thôi.” Kim Phi Dao khẳng định: “Nếu không giấu đi, bị người khác phát hiện thì khẳng định sẽ bắt hắn giao Hỗn Độn ra, đến lúc đó không giao thì là phản bội sư môn, giao thì lại có lỗi với Hỗn Độn. Vì thế cho nên nhất định hắn đã lặng lẽ giấu đi nhưng lại nói ra ngoài là Hỗn Độn tự bỏ chạy.”

“Vậy sao…” Hoa Uyển Ti lên tiếng, sau đó hai người không nói lại chuyện này nữa.

Hai người đi một đường, chỉ cần phát hiện phía trước có chiến sự là sẽ dán Ẩn Thân phù, cẩn thận né qua. Loại chiến sự vô tình vô nghĩa này tránh được thì cứ tránh, nếu không thì chỉ lãng phí thời gian.

Trở lại trấn Thiện Nhân, Địa tộc nhiệt liệt nghênh đón nàng vì người người đều biết nàng đi tìm hạt giống lương thực. Nếu có thể tự làm ra đồ ăn thì có thể có lương thực dự trữ, sau này không còn sợ đói bụng.

Lấy hết hạt giống ra để các nữ Địa tộc đi trồng, Kim Phi Dao lấy Linh giới Du Cảnh kính ra nhìn. Nàng cẩn thận quan sát Trọng Thổ Linh giới, nhìn xem trên đó có ghi gì về tài nguyên khoáng sản không.

Cẩn thận nhìn Linh giới Du Cảnh kính nửa ngày, nàng đột nhiên phát hiện trên địa bàn Trọng Thổ Linh giới có một điểm sáng nho nhỏ màu vàng, điều này làm cho nàng cảm thấy nghi hoặc. Lúc trước nàng vẫn không biết trên bản đồ còn có thứ gì đó màu vàng, chẳng lẽ là trấn giới chi bảo? Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao liền gọi Địa tộc lại, bảo họ đào một thông đạo tới đó.

Nhưng đợi người Địa tộc sinh trưởng ở đây xem xong, hắn lập tức nói: “Vị trí này không phải là thánh địa sao. Không cần đào thêm thông đạo, vẫn có sẵn đường tới đó mà.”

“Thánh địa?” Kim Phi Dao vuốt Linh giới Du Cảnh kính, không ngờ lại có nơi như thế này, biết đâu lại có kỳ ngộ, phát đại tài.

Nghe người Địa tộc kia nói xong, Kim Phi Dao mới biết ở Trọng Thổ Linh giới có một khu thánh địa. Bình thường, không hiểu sao mà đại môn không thể mở ra được, vì thế bọn họ vẫn không biết bên trong rốt cục có gì. Họ chỉ bết nơi này đã có từ rất lâu lại chưa từng có ai mở được cửa.

Kim Phi Dao nghe vậy thì tỉnh táo cả người, ôm Linh giới Du Cảnh kính, gọi Hoa Uyển Ti, bảo người Địa tộc kia dẫn đường đi tới thánh địa. Đi qua mấy thông đạo thấp bé, theo hắn ba canh giờ, các nàng rốt cục ra khỏi thông đạo chật hẹp, tới một chỗ rộng rãi.

Trên vách tường đất đỏ có một khối khoáng thạch màu trắng cao bằng bốn người, rộng bằng ba người. Kim Phi Dao hoàn toàn không nhận ra đây là loại khoáng thạch gì, nhưng có một chỗ làm người ta phải đặc biệt chú ý, đó là trên đó có hai cánh cửa. Cửa và khoáng thạch liền sát nhau khiến cho người ta có cảm giác tựa hồ chỉ cần đẩy cửa ra là có thể tiến vào trong khoáng thạch.

“Đây là thánh địa?” nàng tò mò nói, chân bước đến gần thánh địa, đưa tay sờ lên khoáng thạch. Cảm giác hơi lạnh, còn có lực cản nhè nhẹ, có thể cảm giác được một tầng cấm chế ở phía trên.

Kim Phi Dao đang định hỏi xem có cách nào mở cấm chế để vào trong không thì thấy Linh giới Du Cảnh kính trên tay lóe sáng một cái, lực cản trên tay lập tức biến mất, đại môn thánh địa tự mở ra. Nàng còn chưa dùng lực, chỉ sờ sờ lên, cửa liền mở ra chờ nàng tiến vào.

“Hả?” nàng kinh ngạc nhìn cửa thánh địa mở rộng, lại cúi đầu nhìn Linh giới Du Cảnh kính nơi tay, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bị người lừa.

Nàng không mạo muội tiến vào mà cầm Linh giới Du Cảnh kính lên cẩn thận nhìn. Mặt trước không có gì bất thường, lật mặt sau lại thì phát hiện trên mặt sau kính vốn chỉ có hoa văn giờ đây lại xuất hiện mấy tinh khối màu sắc rực rỡ. Đếm đếm, tổng cộng có tám tinh khối màu sắc khác nhau, hình dạng khác nhau, độ lớn nhỏ cũng không giống, vị trí lại càng không tương liên.

“Cái này có từ bao giờ vậy?” Kim Phi Dao từ trước tới giờ cũng chỉ nhìn mặt trước, cả năm không thèm lật phía sau lên nhìn một lần, hiện tại tám viên tinh thạch này khiến nàng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Hoa Uyển Ti cũng hiếu kỳ quan sát, nàng đã thấy Linh giới Du Cảnh kính vài lần, cũng không chú ý phía sau có tinh thạch hay không. Nghĩ lại thì dường như có loáng thoáng thấy mặt sau có gì đó. “Cấm chế này bị Linh giới Du Cảnh kính mở ra, xem ra đây không đơn giản chỉ là một tấm bản đồ.”

Kim Phi Dao rót thần thức vào Linh giới Du Cảnh kính, cẩn thận kiểm tra một lượt nhưng ngoài bản đồ ra thì không tìm được thần thông gì khác. Ánh sáng lóe lên lúc nãy tựa hồ là do nàng phát ra, không chịu sự khống chế của nàng, nó mở cấm chế thế nào nàng cũng hoàn toàn không rõ.

“Làm sao bây giờ? Có đi vào thánh địa này không?” Hoa Uyển Ti thấy nàng lật qua lật lại Linh giới Du Cảnh kính thì nhìn vào trong đại môn, phía ngoài cửa bị một quầng sáng ngăn trở, không thể nhìn thấy bên trong có gì, thần thức chạm vào cũng bị bắn ngược lại.

“Đương nhiên là phải vào, đã tới đây rồi đương nhiên phải vào xem một chút.” Kim Phi Dao nói, đã không thấy rõ thì vào xem là biết.

“Vậy thì cẩn thận một chút, ta đi vào cùng ngươi.” Hoa Uyển Ti gật đầu, hai người chuẩn bị đi vào bên trong thánh địa. Mà tên Địa tộc kia thì hoảng sợ nhìn các nàng, trong lòng bất an, không biết mình có nên theo vào không. Nếu có thể thì hắn một vạn lần không muốn, đây là thánh địa của Địa tộc, chưa từng có ai đi vào, hắn cũng không dám đi vào.

Kim Phi Dao suýt chút nữa thì quên mất hắn, lúc nhớ ra liền vẫy vẫy tay, “Ngươi không cần vào, chờ ở bên ngoài, nếu sau ba mươi ngày mà chúng ta chưa trở ra thì ngươi trở về báo cho vương thượng các ngươi, về sau cứ tự hành động.”

Ba mươi ngày! Hắn còn không chết đói?

Không đợi hắn nói gì, hai người Kim Phi Dao đã bước vào trong quầng sáng của thánh địa. Nghĩ nghĩ, hắn quyết định chạy về trước, gọi người đến thay phiên nhau canh chừng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi