TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

“Hóa ra không phải là hắn!” Kim Phi Dao sửng sốt, hình như Thế Đạo Kinh quả thật không phải do hắn quản, Bố Tự Du chỉ chuyên môn chạy bên ngoài săn tình báo thôi. Đẩy Thế Đạo Kinh lại phía Ân Nguyệt, nàng thuận miệng hỏi: “Ngươi dựa vào bức họa hay là vì bên trong viết chuyện biến thân mà đoán được người nọ là ta?”

Ân Nguyệt vui vẻ đáp, “Trên bức họa tuy là đầu Thao Thiết nhưng ta lại dựa vào việc ngươi đoạt đồ Bách Hoan các mà đoán được. Biết rõ ngươi sẽ biến thành nhân dạng, lại chỉ vẽ mặt Thao Thiết, với thứ này thì ai cso thể nhận ra là ngươi!”

Kim Phi Dao cũng cảm thấy điều này đúng, bức họa vẽ đầu Thao Thiết, có lẽ không thể vẽ ra bộ dạng nàng cho nên dứt khoát vẽ đầu thú. Đầu thú thì có tương đối nhiều vật tham chiếu, chỉ cần nói ra đặc thù là có thể vẽ được tám, chín phần mười. Dù sao cũng không phải tất cả các tu sĩ đều vẽ ảnh bán thân giỏi.

Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng ếch kêu, Kim Phi Dao nghe thấy liền cảm thấy khó chịu. Vừa rồi nàng đã một phen mất mặt, tất cả đều tại con ếch này làm hại, vì thế nàng đi đến bên cửa sổ, căm giận nói: “Tiếng kêu bên ngoài chính là của ếch Thôn Thiên?”

Ân Nguyệt không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt cười: “Đúng vậy, ếch Thôn Thiên hay còn gọi là Thôn Thiên thú, vì bộ dạng giống ếch cho nên dù không phải ếch cũng bị gọi như vậy. Bên trong một ao rượu cách nơi này không xa có một con ếch Thôn Thiên đực, không biết lúc nào thì nó sẽ kêu, có lúc thì một ngày vài lần, đôi khi lại mười ngày không có động tĩnh.”

“Ếch kêu thì cũng là chuyện bình thường, chỉ có điều thanh âm quá lớn, tìm thời gian đi nhìn xem sao.” Kim Phi Dao sờ sờ đầu, nói.

“Ngươi muốn đi nhặt Ngũ Cốc Luân Hồi thạch chứ gì? Thứ đó không phải để ngươi tùy tiện nhặt, có người chuyên môn đi nhặt về bán cho các tu sĩ có quan hệ để bọn họ luyện chế giới tử cảnh vực.” Ân Nguyệt đoán được dụng ý của nàng, giải thích.

Kim Phi Dao khẽ chớp mắt, kinh ngạc hỏi: “Thế thì quá bá đạo, vì sao người khác không thể nhặt? Đâu phải chính bọn họ làm ra. Thôn Thiên thú không phải là yêu thú trời sinh sao? Đặt ở đó mà lại không cho người khác đi nhặt, quá kỳ quái.”

“Con Thôn Thiên thú này không phải hoang dại, nghe nói có người nuôi dưỡng nó như linh thú, nhưng sau vì thể tích quá lớn nên để lại trong ao rượu để nuôi. Nuôi một mạch cho tới bây giờ, chủ nhân của nó thì không ai biết tên, tuy nhiên vẫn có người hàng ngày đưa thức ăn cho Thô Thiên thú, sau đó thu hồi Ngũ Cốc Luân Hồi thạch. Vì số lượng Thôn Thiên thú trên đời không nhiều cho nên giá bán rất cao, không có quan hệ còn không mua được.” Ân Nguyệt nói, nhìn hắn hơi cười, nàng khẳng định hắn đã nhằm vào thứ này.

Kim Phi Dao đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vì thế liền hỏi: “Ngươi cũng muốn Ngũ Cốc Luân Hồi thạch?”

Ân Nguyệt buông chén trà, khẽ gật đầu: “Nếu có thể nắm giữ số lượng lớn Ngũ Cốc Luân Hồi thạch thì ta có thể sản xuất đại lượng giới tử cảnh vực. Mà mục đích của ta không phải bán ở Thần cấp giới này mà là Linh cấp giới. Tu sĩ ở đây đa phần đều mua một quang hoàn đảo về dùng nhưng tu sĩ Linh cấp giới thì lại rất thiếu thứ này.

“Nếu là người Linh cấp giới, chỉ cần giá cả hợp lý thì người người sẽ nghĩ cách để mua được một cái giới tử cảnh vực, đó là món làm ăn lớn thế nào chứ. Quan trọng nhất với tu sĩ là đan dược, đan dược phải dùng linh thảo để luyện chế, kể cả là người có môn phái cũng khó tránh khỏi việc phải ra ngoài du lịch tìm bảo, kiếm linh thạch. Nếu ném linh thảo trong nhà, thứ nhất là phải tìm người chăm sóc, thứ hai là nếu đang ở bên ngoài cần dùng sẽ không có sẵn, phi thường phiền toái. Quan trọng hơn là một lần đi ra ngoài nhanh thì mấy chục năm, lâu thì trên trăm năm, trở về một lần không dễ dàng.”

Kim Phi Dao tiếp lời: “Cho nên nếu có quang hoàn đảo thì bọn họ có thể mang theo linh thảo, không cần lo lắng vấn đề gia sản.”

“Ngươi có cách gây dựng quan hệ giúp ta không? Nhưng tu sĩ ở Thần cấp giới đã thống nhất rằng Ngũ Cốc Luân Hồi thạch lấy từ nơi này không được bán ở Linh cấp giới. Nếu ta muốn bán cái này thì cũng chỉ có thể đi chợ đen bán đấu giá.” Ân Nguyệt nhìn Kim Phi Dao, hắn biết nàng quen biết nhiều người, có đủ loại chiêu số. Kể cả không có chiêu số nàng cũng sẽ đi trộm đi cướp mà không sợ đối phương là thế lực gì.

Kim Phi Dao không trả lời hắn vấn đề này mà trực tiếp hỏi: “Tổn thất của ngươi định bắt ta đền bao nhiêu?”

“Nếu ngươi có thể lấy Ngũ Cốc Luân Hồi thạch cho ta thì không cần bồi thường, ta để bọn họ tự dựng nhà là được. Hơn nữa, ta còn không lấy không mà có thể dựa theo giá hàng những chỗ khác mà trả cho ngươi.” Ân Nguyệt mị mị cười, vẻ mặt hòa ái dễ gần.

“Không thành vấn đề, ta có thể lấy giúp ngươi, nhưng có khả năng phẩm chất sẽ khác một chút.” Kim Phi Dao vỗ ngực, tự tin nói.

“Phẩm chất khác?” Ân Nguyệt có chút khó hiểu nhìn nàng, chẳng lẽ không phải là Thôn Thiên thú trưởng thành? Nếu đúng như vậy thì vẫn có thể dùng nhưng hiệu quả có thể sẽ kém hơn một chút, khả năng gieo trồng linh thảo cũng sẽ thấp đi.

Kim Phi Dao lấy một viên đá màu trắng ra, để lên bàn: “Ngươi xem, chính là thứ này.”

Cái nàng lấy ra chính là viên đá do Mập Mạp thải ra, vì có thể tiến giai nên lúc đến cấp bảy Mập Mạp đã kéo ra tảng đá màu trắng. Viên nào cũng bằng quả trứng gà, mỗi lần hai ba viên, tuy nhiên không phải ngày nào cũng kéo, cứ mười ngày nửa tháng mới kéo một lần, nếu không ăn gì thì còn lâu hơn.

Nhất là lúc này, ăn nhiều thịt yêu long như vậy mà nó lại không kéo được viên nào, không biết lần tới kéo có phải rớt ra viên bằng quả dưa hấu hay không. Kim Phi Dao hiện tại nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy buồn cười, đến lúc đó có thể gọi Mập Mạp là đản đi phu.

Ân Nguyệt nhìn viên đá trắng trên bàn, cầm lên xem. Ngũ Cốc Luân Hồi thạch của ếch Thôn Thiên có nhiều màu sắc, viên đá trước mắt này lại chỉ một màu trắng tinh, ôn nhuận như ngọc, không chứa bất luận chút linh khí hoặc yêu khí. Đánh giá một chút, hắn rót thần thức vào trong đó, cẩn thận tra nhìn.

Kim Phi Dao cũng không giục hắn, dù sao hiệu quả của thứ này nàng đã biết. Năm đó nàng mới dùng đá đen đê giai để luyện ra cái chậu, tuy không thể trồng linh thảo nhưng lại có thể nuôi được rất nhiều kiến Giáp Tinh và trữ không ít linh thạch.

Lúc này nàng mới nghĩ đến một chuyện, mấy con kiến Giáp Tinh kia hàng ngày ăn nhiều đồ tốt như vậy mà vẫn kéo linh thạch trung phẩm. Thế là thế nào chứ, ăn hẳn phân của yêu thú cấp chín, không kéo được cực phẩm thì ít nhất cũng phải thượng phẩm chứ. Cẩn thận ngẫm lại, hình như sau khi Mập Mạp tiến giai cấp chín thì đá kéo ra căn bản không đưa vào trong tiểu đảo nổi mà nàng luôn mang bên người.

A, hiểu lầm kiến Giáp Tinh!

“Ngươi kiếm thứ này ở đâu vậy?” Ân Nguyệt đột nhiên mở to mắt, ngữ khí có chút cứng rắn.

Kim Phi Dao chớp chớp mắt nhìn hắn, quyết định ăn ngay nói thật, “Nhặt được trong một bí cảnh, vốn ta không chú ý tới loại đá nhỏ này nhưng nó lại được đặt rất cẩn thận trong một cái rương tinh mỹ. Rác thì không thể hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy được cho nên ta liền nhặt hết về. Trước kia ta nhặt được một cái chậu giới tử cảnh vực bị hư hỏng, người nọ nói phải cần Ngũ Cốc Luân Hồi thạch của Thôn Thiên thú mới tu bổ được, lúc đó ta mới Kết Đan kỳ cho nên liền dùng mấy mảnh vụn đá này thử một cái, không ngờ lại có tác dụng.”

Để chứng minh lời nói của mình, Kim Phi Dao còn lật giở hết các túi càn khôn mới tìm được phương pháp luyện chế năm đó trong một cái bọc.

Nàng đưa giấy cho Ân Nguyệt, an vị một bên ăn trái cây, chờ câu trả lời của hắn.

Ân Nguyệt nhìn nhìn tờ giấy, là đồ Linh cấp giới, bên trên viết một ít phương pháp luyện chế. Quá trình có không ít sai lầm nhưng lại có đôi chỗ đúng, xem ra là do người nửa hiểu nửa không vẽ ra. Hắn ngẩng đầu nhìn Kim Phi Dao, hắn gặp nàng hoàn toàn là xảo ngộ, không có khả năng trước đó đã chuẩn bị tốt vật này để lừa gạt hắn.

Hơn nữa làm sao nàng có thể biết trước hắn muốn Ngũ Cốc Luân Hồi thạch, cho nên việc này có thể tin đến hai phần, tám phần không thể tin hẳn là xuất xứ của viên đá này…

Ân Nguyệt vuốt tảng đá trong tay, trong đầu xuất hiện hình ảnh con linh thú kỳ quái của Kim Phi Dao, Mập Mạp. Thần trí của con ếch đó cao hơn các linh thú khác, sinh hoạt cũng rất giống người, hết ăn lại nằm lại đi nịnh bợ người khác. Quan trọng nhất là, nó cũng là một con ếch.

Thái Tử thú… hai giới Linh – Thần đều không có yêu thú như vậy, nếu đá do ếch Thôn Thiên thải ra có thể luyện chế giới tử cảnh vực thì sao ếch Thái Tử lại không thể?

Kim Phi Dao nhìn hắn, trong lòng có chút bất an, có phải hắn đã đoán được là do Mập Mạp kéo, sau đó đoạt mất Mập Mạp, ngày ngày bắt nó ăn rồi kéo tảng đá? Đừng nhìn vẻ mặt ôn nhu của hắn mà lầm, người này có thể vì linh thạch mà làm bất kể việc gì, việc này thật đúng là khó mà nói.

Sớm biết vậy thì vừa rồi đã không nổi lòng tham, tuy nhiên nếu phải nhổ ra các thứ của Bách Hoan các thì nàng cũng khó mà làm được.

Chưa nói tới chuyện đồ Bách Hoan các có vài thứ cần dùng bày trận cho Hoa Uyển Ti, chỉ riêng đám linh thảo bên trong cũng đáng giá hơn phân Mập Mạp. Mà Ân Nguyệt cũng đã nói, Ngũ Cốc Luân Hồi thạch đã bị người ta khống chế, không biết thế lực lớn thế nào nhưng có thể làm cho tu sĩ Luyện Hư kỳ không dám đến đoạt là biết không thể coi thường.

Nếu nàng để mấy viên đá này lộ diện ở bên ngoài, chỉ sợ không tới hai ngày sẽ bị một đám người đuổi giết. Loại nguy hiểm này vẫn nên tránh đi, Ân Nguyệt là Luyện Hư kỳ, thế lực cũng không nhỏ, hơn nữa hắn còn định bán giới tử cảnh vực ở Linh cấp giới, nàng chỉ cung cấp một loại tài liệu, nguy hiểm cũng sẽ nhỏ hơn một chút.

Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao đột nhiên mở miệng nói “Ngươi yên tâm đi, lúc ta nhặt được viên đá này thì cha ta cũng không biết. Ta có thể cung cấp cho ngươi, ai bảo chúng ta có quan hệ hợp tác chứ. Như vậy đi, chúng ta cùng kết phường, lợi nhuận bán giới tử cảnh vực thì Kim Khôn môn chúng ta chỉ lấy một thành.”

“Một thành?” Ân Nguyệt nhìn nàng, cười rộ lên, nào là cha nào là một thành, sợ ta giết người cướp của sao? Quả nhiên đúng như ta nghĩ, nàng có thể cung cấp hàng lâu dài.

Kim Phi Dao ngượng ngùng nói: “Vì chúng ta chỉ cung cấp một loại tài liệu, các thứ khác đều do ngươi tìm. Hơn nữa luyện chế cũng là ngươi an bày, ngươi cũng biết Hùng Thiên Khôn ngốc nghếch, mọi thứ đều phải nhờ người cường đại là ngươi làm. Chúng ta sao có thể không biết xấu hổ mà lấy nhiều, chỉ một thành thôi, thế nào?”

Ân Nguyệt nâng cốc trà lên uống một ngụm, sau đó mới cười nói: “Ngươi không sợ ta và Lang là địch nhân?”

Nghe câu trả lời không liên quan của hắn, Kim Phi Dao kinh ngạc một chút, sau đó vội nói: “Không thể nào, hắn chỉ nói các ngươi gặp nhau một lần, cũng không nói các ngươi từng đánh nhau. Đã không đánh nhau thì chắc chắn không có ân oán. Hơn nữa cha ta còn rất khen ngợi ngươi, nói ngươi rất khó đối phó, rất có bản lĩnh, bộ dạng lại tuấn mỹ, tu vi cũng cao, thật sự là nhân trung long…”

Nghe nàng vuốt mông ngựa, Ân Nguyệt nhịn không được buông chén trà, cười nói: “Cha ngươi cũng rất khó chơi.”

Kim Phi Dao gật gật đầu: “Cũng khó, cũng khó.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi