TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Trận lôi kiếp này kéo dài khoảng một khắc, cuối cùng cũng kết thúc, tất cả mọi người cho rằng lôi kiếp đã xong rồi, liền thu hồi pháp bảo. Lại giống như cười nhạo, trên trời lại ném xuống một cột lôi làm cho mọi người trở tay không kịp, loay hoay ngăn trở.

Rốt cục xác nhận lôi kiếp đã hết hẳn, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, mà Kim Phi Dao cũng chui ra khỏi gầm bàn, nhìn ra ngoài qua qua cửa sổ. Thấy mây đen tản ra, nàng liền kéo Mập Mạp chạy ra khỏi phòng, hướng tới chỗ Hoa Uyển Ti.

Tu sĩ Luyện Hư trong phòng đều nhìn nàng chui từ dưới gầm bàn ra, sau đó ném mọi người rời đi, trong lòng đã không còn lời nào để nói. Lúc đó, lúc đạo lôi điện cuối cùng đột nhiên giáng xuống, nàng là người đầu tiên phản ứng, vút một cái chui xuống gầm bàn, một thân linh quang che phủ mở ra, động tác nhanh nhẹn vô cùng.

Lão tư tế thấy việc sai duy nhất hắn từng làm trong cuộc đời chính là tuyển chọn Kim Phi Dao làm bệ hạ, chẳng lẽ đây là ông trời trừng phạt Yêu tộc?

Thấy sắc mặt mọi người đều rất không tốt, nếu bệ hạ không rời khỏi như vậy thì hắn còn dễ nói. Không thể được, hắn còn phải chùi đít cho Kim bệ hạ nữa, vì thế, hắn hít vào một hơi, nói với mọi người: “Các vị, vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi? A, nói đến phân chia sức chiến đấu, các vị quyết định nhân tuyển nhất định phải suy tính kỹ càng, Cơ Toàn sơn không phải dễ chiếm.”

Lão tư tế không đổi sắc nói, giống như vừa rồi ở đây không hề phát sinh chuyện gì vậy. Hắn đã học được một ít từ bệ hạ, da mặt dày ăn đủ, da mặt mỏng chịu thiệt. Dù sao mặt mũi cũng đã sớm mất hết, còn không bằng giả vờ không biết, cho mất mặt triệt để đi.

Yêu tộc không sĩ diện nhưng những người khác lại muốn, lại nói cũng không có tổn thất gì, chỉ là tiêu hao không ít linh lực và ma khí thôi. Mọi người nhẫn nhịn, một lần nữa ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện lúc trước.

Mà Kim Phi Dao đã chạy đến bên người Hoa Uyển Ti, nhìn chằm chằm nàng một hồi rồi mới hài lòng gật đầu: “Quả nhiên tiến giai đến Hóa Thần kỳ. Hay là làm một pháp bảo đi, chỉ dùng móng tay thật không khí phái.”

“Ta muốn luyện một pháp bảo bản mạng, tuy nhiên phải đợi đánh bại Nhật Nguyệt môn rồi nói, còn rất nhiều thời gian.” Hoa Uyển Ti cười nói, từ tử vong đến phục sinh, còn có thể khôi phục Thức Hải, tiến giai Hóa Thần kỳ, ngay cả nàng cũng không ngờ. Sau này phải tận lực trở thành phụ tá đắc lực cho Kim Phi Dao.

Lúc ba người còn đứng trên sàn tàu nói chuyện phiếm, lão tư tế đi tới, nghị sự đã kết thúc, hắn nói với Kim Phi Dao: “Kim bệ hạ, đã thương định xong, ngày mai sẽ là thời điểm đại phá Nhật Nguyệt môn cho nên ta tới báo để bệ hạ chuẩn bị.

“Yên tâm, tấn công tổng đàn Nhật Nguyệt môn cứ giao cho ta, ta sẽ cướp sạch bọn họ.” Kim Phi Dao tự tin vỗ ngực, biểu cảm chí khí ngút trời.

Lão tư tế dừng một chút, giải thích: “Không phải là đánh tổng đàn Nhật Nguyệt môn, là muốn ngươi đánh Cơ Toàn sơn.”

“Cái gì? Đánh tảng đá kia sao? Chỗ đó cái gì cũng không có, đi thì thật lỗ vốn, sao ngươi lại chọn chỗ đó chứ!” Kim Phi Dao nghe, hóa ra là để nàng tới chỗ đó, Nhật Nguyệt môn toàn thứ tốt thì không đi, sao lại chọn ngọn núi đá cơ chứ.

“Bệ hạ, trên Cơ Toàn sơn có cấm chế do mười vị cường đại làm ra, chỉ cần đi vào trong là sẽ không thể sử dụng bất luận pháp thuật gì cả, Thức Hải cũng bị che lại. Ngay cả bệ hạ nếu biến thân từ trước, một khi tiến vào cũng sẽ khôi phục hình người, ngoài đánh bừa ra thì ở ngoài liền không có cách nào công vào. Nhật Nguyệt môn cũng chiếm cấm chế này, lựa chọn một ngàn tử sĩ, bắt bọn họ dùng Tẩy Thể đan, chuyên môn dùng để bảo vệ tài sản giấu ở đó.” Lão tư tế đưa nàng đi dọc thuyền, chỉ vào Cơ Toàn sơn cách đó không xa, nói.

Hai mắt Kim Phi Dao nhất thời sáng lên: “Bảo vật của Nhật Nguyệt môn đều rời đến nơi này?”

“Đúng vậy, còn có một ít vật không thể rời người của Nhật Nguyệt môn nữa. Lên đến Cơ Toàn sơn chỉ có thể dùng lực lượng tự thân, rất nhiều tu sĩ bình thường lợi hại nhưng nếu không thể thuyên chuyển linh lực, ma khí gì đó thì cơ hồ không có lực sát thương. Có một số người chỉ cần che thần thức lại liền có khả năng không thể điều khiển được pháp bảo mà bình thường hắn vẫn dùng.” Lão tư tế tiếp tục nói.

“Ta hiểu rồi!” Kim Phi Dao đắc ý khoanh tay, “Khí lực của ta đặc biệt lớn, so sánh với đám tu sĩ trói gà không chặt kia thì thiếu ta là thiếu một đại sát khí nha. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ, tài bảo Nhật Nguyệt môn một rương cũng sẽ không thể để bọn họ mang đi!”

Lão tư tế không hé răng, dù sao cũng phải đi hỗn chiến, nếu nàng có thể tự kiếm được chỗ tốt thì cũng có thể tiết kiệm tiền cho Yêu tộc.

Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao nhìn Mập Mạp và Hoa Uyển Ti, Mập Mạp tuy khí lực cũng không nhỏ nhưng sử dụng độc thì lực sát thương lớn hơn. Uyển Ti tuy thân hể tương đối cứng nhưng nếu không có linh lực dùng thì cũng không có nhiều chỗ dùng. Vì thế, nàng liền để hai người bọn họ đi theo người khác đi tấn công tổng đàn Nhật Nguyệt môn, một mình nàng đi Cơ Toàn sơn cũng tiện hơn.

Bởi vì không thể dùng linh lực, pháp bảo bản mạng lấy ra cũng sẽ bị cưỡng chế thu vào trong cơ thể, Kim Phi Dao suốt đêm gấp gáp chế tạo vũ khí phổ thông. Mấy thứ như pháp bảo đều không thể dùng, chỉ có thể dùng các thứ không có linh khí. Nàng dùng Lăng Vân thiết cứng rắn làm một đôi chỉ bao, giống như quyền bao mang lên tay, chỉ cần nắm tay lại là sẽ có bốn mũi nhọn dựng lên, hướng thẳng về phía trước, một quyền đi lên lập tức có thể đánh ra bốn lỗ máu.

Các cạnh bên còn được nàng mài phi thường sắc bén, chỉ cần đánh trúng người, lại kéo mạnh sang một bên là có thể rạch ra bốn miệng vết thương rất sâu.

Cuối cùng, Kim Phi Dao lấy ra một miếng da thú, thử đâm vài cái lên đó, phát hiện da thú dày như vậy mà cũng có thể đâm thủng. Da người dù có dày thì cũng không thể lợi hại bằng yêu thú được.

Không thể dùng linh lực, Thập Phục Địa Ngục cũng được nàng cất đi, quần áo nhẹ ra trận là được. Sờ sờ chiến giáp trên người, tới thật đúng lúc, khi cận chiến có chiến giáp lực phòng ngự lớn sẽ không dễ bị thương. Đáng tiếc là phần ngực lại không có, nơi quan trọng như trái tim lại không bảo vệ được.

Tuy nhiên nàng cũng không phải ngồi không, thấy Quạ Đen không có nhiều tác dụng, Kim Phi Dao lấy một miếng vảy cá chép ra, gọt dũa những chỗ không cần dùng đến, sau đó đặt ở vị trí ngực, bên trong Quạ Đen.

Vỗ vỗ, thứ này không cần gia công, có thể mang vào trong Cơ Toàn sơn, dựa vào độ cứng cỏi trời sinh thì dù có bị chém trúng cũng không có chuyện gì.

Nàng liền trang bị toàn thân, ngay cả tứ chi mà chiến giáp không che được cũng treo đầy vảy cá, tuy trông rất xấu nhưng vừa nhìn là biết có bị mà đến.

Sáng sớm hôm sau, Kim Phi Dao nghênh ngang đi tới sàn tàu, nàng nghe nói vì đối phương có một ngàn người cho nên bên này cũng chọn lựa ra ba trăm người tự nguyện đi, trong đó lại lấy Ma tộc và Yêu tộc là nhiều bởi vì bọn họ trời sinh khí lực lớn, chiếm ưu thế hơn Nhân tộc một chút.

Tuy nhiên, trong số đó cũng có một ít Nhân tộc, tuy không có lực lượng cường đại nhưng thân thể bọn hắn lại linh mẫn, cộng thêm vũ khí tốt, có điều dù vậy thì nhân số vẫn ít.

Còn tưởng rằng ai cũng đều bảo vệ thân thể nghiêm nghiêm thực thực, vậy mà chờ mọi người đến đông đủ, Kim Phi Dao mới phát hiện căn bản không có mấy người mặc giống như nàng. Nhân tộc thì vẫn thanh sam bạch y phiêu miểu tiêu sái như trước, Ma tộc và Yêu tộc thì thường để lộ cánh tay, cùng lắm là mặc thêm áo giáp ngực, mà mặc thì mặc, lại còn để lộ rốn ra, tuy trông có vẻ khí phách mười phần nhưng thực là dễ chém nha.

Hơn nữa, trong ba trăm người này lại chỉ có một mình nàng là nữ, còn lại đều là nam nhân. Kim Phi Dao bất mãn chậc lưỡi, nữ nhân đều chết đâu hết rồi mà không có ai khí lực lớn vậy?

Nàng ăn mặc giống một cái bánh chưng, đứng trong đám người đặc biệt dễ thấy. Lần này chỉ tính khí lực không tính tu vi, không ít người là Nguyên Anh kỳ, người tu vi càng cao thì càng lười cận chiến, ngược lại những người cấp bậc thấp lại có nhiều kinh nghiệm cận chiến hơn. Rất nhiều người trong số này không biết Kim Phi Dao, người giống như nàng cũng chỉ có những người tu vi cao mới có thể biết đến.

Không lộ ra phù văn thì Yêu tộc căn bản cũng không biết nàng là ai, mà Ma tộc lại đa phần chỉ là những người đứng từ xa nhìn Lang đại nhân, vậy lại càng không biết nàng. Nhân tộc thì không cần nói đến, cho nên lúc này có không ít người nhìn Kim Phi Dao mà cười thầm.

Nhưng trong ba trăm người lại có một người nhận thức nàng.

Lúc chờ xuất phát, Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy có một tầm mắt rất khó chịu đang nhìn chằm chằm vào mình, nàng quay đầu lại nhìn, phát hiện ngay sau đám người có một người ôm kiếm tựa vào thành thuyền đang nhìn nàng chăm chú.

“Bạch Giản Trúc?” Kim Phi Dao ngẩn người, không ngờ lại gặp hắn ở đây. Đột nhiên nhớ ra gian tế Đông Ngọc Hoàng phái hình như đã sớm đối kháng Nhật Nguyệt môn, hắn tham gia cũn không có gì kỳ quái, chỉ có điều với thân thể của hắn mà cũng đi Cơ Toàn sơn?

Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm thấy Bạch Giản Trúc đã thay đổi không ít, loại hơi thở quý công tử trước kia đã lui xuống, thêm vài phần giết hại và trầm tĩnh. Hơn nữa, tu vi đã Hóa Thần hậu kỳ, chẳng lẽ người này đã lợi dụng tốt Kim Đan giết hại? Không đúng, hiện tại phải là Nguyên Anh giết hại mới đúng!

Thấy hắn cứ nhìn mình, Kim Phi Dao có chút hoài nghi, liệu hắn có đột nhiên lao tới, muốn mạng của nàng ngay trên sàn tàu này hay không. Nàng cũng không muốn đánh nhau ở đây, tài bảo Cơ Toàn sơn còn chờ nàng kia, không thể để người này liên lụy được.

Vì thế, Kim Phi Dao thu hồi ánh mắt, làm bộ không nhìn thấy hắn, định tìm một tu sĩ Luyện Hư kỳ để đứng cạnh, tránh đi phiền toái này.

Không đợi nàng tìm được người, Bạch Giản Trúc đột nhiên đi tới chỗ nàng. Kim Phi Dao cứ thế nhìn hắn tới gần, hình như không có sát khí gì cả, chẳng lẽ hắn cũng cố kị nơi này có tu sĩ Luyện Hư?

Bạch Giản Trúc đi đến trước mặt Kim Phi Dao, ánh mắt lạnh đến mức có thể giết chết người, “Ta muốn một trận chiến với ngươi.”

“Không thành vấn đề, nhưng hiện tại thì không được, ta có chính sự phải làm, không rảnh chơi với ngươi.” Dù sao cũng phải có một trận chiến này, Kim Phi Dao không trực tiếp cự tuyệt mà đồng ý luôn, nhưng lại là không phải lúc này.

“Xong trận này thì tìm một chỗ, ta muốn chiến cùng ngươi, không chết không ngừng.” Bạch Giản Trúc cũng không yêu cầu đánh luôn bây giờ, chỉ lạnh giọng đáp.

Kim Phi Dao gật đầu, tuy nhiên vẫn nhắc nhở một tiếng: “Cũng không phải là đánh xong trận này, là đợi đánh xong toàn bộ Nhật Nguyệt môn, nếu không thì ta rất bận. Sau đó thì ngươi tìm địa điểm hay ta tìm địa điểm? Thông tri cho ngươi thế nào?”

“Ngươi tìm địa điểm, ước hẹn thời gian, phát ra trên Thế Đạo Kinh, kỳ nào ta cũng mua, đọc được sẽ đi đến đó chờ ngươi.” Bạch Giản Trúc ném lại những lời này rồi bước đi, không muốn nói thêm với nàng nửa lời.

“Tên ngu ngốc này, ngay bao lâu cũng không ước, vậy chờ lúc ta nhàn rỗi không có việc gì thì hẹn hắn là được.” Kim Phi Dao căn bản không tính đây là một chuyện, chỉ cảm thấy sự nghiêm cẩn của Bạch Giản Trúc có chút buồn cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi