TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Đi đến Ý Sở các, vừa tới cửa bọn họ đã được người khách khí dẫn đến hậu đường, mà nhận loại đãi ngộ này không phải vì Kim Phi Dao là tu sĩ Luyện Hư mà là vì Bố Tự Du.

Tuy thái độ của đối phương rất cung kính nhưng so sánh ra thì vẫn cảm thấy vô ý thức hoặc có ý thức, người Ý Sở Các đối xử với Bố Tự Du vẫn tốt hơn. Kim Phi Dao cũng lười suy nghĩ nguyên nhân, dù gì thì mặc kệ là đi đến chỗ nào nàng cũng không từng có uy phong, đều bị người khác nổi bật hơn.

Bố Tự Du đến phòng khách riêng liền đi tìm Lăng lão, cũng không cần ai dẫn đường, cứ thế đẩy cửa một căn phòng.

Đó là một lão nhân Luyện Hư hậu kỳ, một đầu tóc bạc, thần thanh khí sảng ngồi trên một chiếc xích đu, trên tay cầm một viên đá mới thu mua được. Đối với Bố Tự Du không mời mà tới, hắn tức giận mắng: “Ai cho ngươi đi vào! Còn không để người báo một tiếng, không có chút quy củ nào!”

“Ta không ẩn thân tiến vào đã coi như không tệ rồi, ngươi còn chọn tam nhặt tứ!” Bố Tự Du có vẻ rất tùy tiện, thoạt nhìn rất quen thuộc với Lăng lão này. Lăng lão cũng không mắng hắn nữa, chỉ hừ lạnh một cái rồi không để ý đến Bố Tự Du, chỉ chuyên tâm nhìn viên đá trong tay.

“Đừng nhìn cái này nữa, ta có thứ tốt cho ngươi xem đây. Giúp ta nhìn xem thứ này có lai lịch gì.” Bố Tự Du thò tay cướp viên đá trên tay hắn, ném bộp lên bàn, sau đó bảo Kim Phi Dao lấy viên đá thất thải ra. Nhét viên đá thất thải vào tay Lăng lão, hắn đặt mông ngồi lên bàn Lăng lão, thúc giục: “Ngươi nhìn một cái xem có biết đây là thứ gì không.”

Lăng lão liếc Bố Tự Du một cái, cẩn thận giơ viên đá trong tay lên, một lát sau hắn ngẩng đầu nói: “Không phải là thứ ở hai giới Linh, Thần, hẳn là từ Độ Thiên giới xuống. Ngươi lấy ở đâu ra? Ta không có thứ này, để lại cho ta chơi đi.”

“Đồ của Độ Thiên giới? Có biết là dùng làm gì không?” Bố Tự Du lại hỏi.

“Không biết. Để ta chơi trăm năm, có lẽ ta sẽ nói tác dụng cho ngươi.” Lăng lão ước lượng thất thải thạch, đã định chiếm làm của riêng.

Bố Tự Du cười ha ha: “Thôi đi, chờ ngươi trăm năm thì việc của ta đã sớm không làm được nữa.” sau đó, hắn quay đầu nói với Kim Phi Dao: “Ngươi có muốn viên đá này không? Nếu không muốn thì cứ ném cho lão nhân này, sau này nếu không có linh thạch dùng thì ngươi tới tìm hắn, bảo hắn đưa linh thạch cho ngươi.”

“Không cần mang nó theo tìm người?” Kim Phi Dao có chút nghi hoặc hỏi.

“Không cần, ngay cả hắn còn không biết đó là cái gì thì sẽ không có ai biết cả, trừ phi là người từ Độ Thiên giới xuống, tuy nhiên hiện tại không có ai từ trên đó xuống, muốn tìm người hỏi cũng không được.” Bố Tự Du giải thích.

Xem ra Lăng lão này là người vô cùng có kiến thức, Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, đồng ý để lại thất thải thạch. Dù sao cũng chỉ là cho hắn mượn, đến lúc cần thì tới tìm hắn đòi lại là được.

Ra khỏi Ý Các Sở, đứng ở cửa không biết đi đâu, Kim Phi Dao hỏi: “Bây giờ đi đâu?”

“Không biết, chờ Thế Đạo Kinh tra đi.” Bố Tự Du sảng khoái nói.

“Có ý gì vậy! Ta rất vội, các ngươi làm việc hiệu suất quá thấp.” Kim Phi Dao khó chịu nói.

Bố Tự Du nhìn nàng hỏi ý kiến: “Vậy ngươi bảo nên đi đâu?”

Cắn môi, Kim Phi Dao nổi giận đùng đùng nói: “Lôi thuật, không phải ta đã nói người nọ biết lôi thuật sao? Hỏi thăm từ phương diện này hẳn là sẽ dễ hơn chứ.”

“Không nói ra ta đã quên mất việc này rồi. Đi, quay lại tìm Lăng lão.” Bố Tự Du nhún vai cười cười, lại dẫn Kim Phi Dao vào Ý Các Sở tìm Lăng lão.

Lăng lão nghe vậy thì có chút kinh ngạc nhìn Kim Phi Dao, “Xác định là lôi thuật?”

“Đúng vậy, lúc đó xuất hiện một mảnh mây đen, lôi điện liền ầm ầm hạ xuống. Ngoài ta ra thì những người khác đều bị đánh chết, uy lực không nhỏ, hơn nữa tuyệt đối không phải là thiên tượng gì cả bởi vì trên tay hắn có lôi điện phóng ra.” Kim Phi Dao gật đầu khẳng định.

Lăng lão vuốt râu nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Lôi thuật là thuật của Thần tộc, chỉ có người của Thần tộc mới có thể sử dụng. Hơn nữa, chỉ có Hiên Viên thị của bộ tộc Hoàng Đế mới sử dụng được, các Thần tộc khác không thể dùng, tuy nhiên bọn họ vẫn ở trên Độ Thiên giới, bình thường không xuống dưới mới đúng.”

“Hiên Viên thị? Người nọ nói hắn tên là Hiên Viên Bình, lại dùng lôi thuật, khó nói thật sự là người của Hoàng Đế tộc. Vì sao các ngươi lại khẳng định Thần tộc sẽ không xuống dưới? Ngay cả Khoa Phụ tộc cũng ở Linh cấp giới, dựa vào cái gì mà Thần tộc lại không xuất hiện ở Thần cấp giới chứ?” Kim Phi Dao không hiểu hỏi, rõ ràng Khoa Phụ tộc còn ngồi lù lù một đống ở kia.

“Khoa Phụ tộc?” Lăng lão lắc đầu, nói: “Năm đó là bọn họ chủ động xuống dưới, hình như nói là trốn chiến loạn. Bọn họ có hơi nhát gan, lại không thích chém giết, bình thường lúc ở Độ Thiên giới cũng là một tộc đàn lưu lạc, cho nên lúc đánh nhau thì không có chỗ trốn liền đến hạ giới. Ta nói Thần tộc sẽ không rời khỏi Độ Thiên giới là vì độ nồng đậm của linh khí ở nơi này không đủ cho bọn họ, sẽ rất khó để tăng tu vi. Ngươi cũng thấy đấy, Hiên Viên thị có thể sử dụng lôi thuật, việc đó dẫn động biến hóa thiên địa, linh khí tiêu hao không phải lớn bình thường đâu. Không có linh khí để thỏa mãn, bọn họ đi đến nơi đây tựa như cá lớn rớt xuống chỗ nước cạn vậy, không đất dụng võ.”

“Vậy Khoa Phụ tộc kia không sợ sao?” Kim Phi Dao nghĩ, linh khí ở Linh cấp giới còn kém hơn Thần cấp giới, Khoa Phụ tộc ở lại đó hoàn toàn là tự vây khốn mình nha.

“Khoa Phụ tộc đã có Yêu tộc bảo vệ, ngày ngày ăn uống chơi đùa là được, thiên tính lại không thích chiến đấu, tự nhiên không để ý vấn đề linh khí. Các Thần tộc khác thì không chịu nổi việc này, bởi vậy, lai lịch của người tên Hiên Viên Bình này rất kỳ quái.” Lăng lão cũng không đoán ra Hiên Viên Bình có lai lịch gì, liền đề nghị bọn họ đi tìm Khoa Phụ tộc xem sao. Nếu Hiên Viên Bình kia thực sự là bộ tộc Hoàng Đế thì trong hai giới Thần, Linh này chỉ có một Thần tộc duy nhất là Khoa Phụ tộc, một vị Thần tộc chạy tới Thần cấp giới hẳn là sẽ muốn đi tìm Thần tộc khác.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, ít nhiều cũng đi nhìn một cái. Mặc kệ là Thần tộc hay là tộc gì, đến một nơi xa lạ thì kiểu gì cũng muốn ở cùng đồng tộc, kể cả là trước kia không hợp mắt cũng sẽ đoàn kết lại.

Kim Phi Dao không ngờ vòng một vòng luẩn quẩn lớn như thế, cuối cùng lại dây dưa với Thần tộc, lại là Hiên Viên thị của bộ tộc Hoàng Đế. Nghe nói tộc này trước kia là bộ tộc lớn nhất Thần cấp giới, chỉ thả một tiểu bối vô danh xuống dưới, dẫn ít lôi là có thể đánh giết rất nhiều người, năng lực của thần trước kia rất lớn. Mà khiến Kim Phi Dao càng cảm thấy đáng sợ không phải là sự cường đại của thần mà là tam tộc lại có thể phủ định được cả Thần.

“Ta có quen người Khoa Phụ tộc, ta hiện tại đi tìm bọn họ luôn.” Tìm Khoa Phụ tộc là một chuyện quá dễ dàng, Kim Phi Dao nói lời cảm tạ với Lăng lão xong liền cùng Bố Tự Du xuống Linh cấp giới, tới Tiêu Linh giới tìm Lam Tinh.

Nhìn Bố Tự Du nhàn nhã hút thuốc trên phi thảm, Kim Phi Dao nhíu mày hỏi: “Ngươi đi theo ta làm gì?”

“Không phải ngươi nói với ta là đi tìm Khoa Phụ tộc sao? Hiện tại lại bảo ta đi theo ngươi, ngươi thấy ta nhàn như vậy sao?” Bố Tự Du bĩu môi bất mãn.

“Ta thấy ngươi rõ ràng rất nhàn, Thế Đạo Kinh đúng là gạt người, bảo các ngươi tìm người, cuối cùng vẫn là tự ta đi tìm.” Kim Phi Dao lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng với Thế Đạo Kinh, nghĩ xem có nên đòi lại linh thạch hay không.

Bố Tự Du không phục nói: “Ngươi cũng không nên nói lung tung, Thế Đạo Kinh thật sự có giúp ngươi đi tìm. Bọn họ đã tra ra được những tu sĩ tới Long Tức Thần giới lần này. Mặc dù có người gặp nhưng cũng không nói thêm được gì, quả là chưa có ai nghe nói đến Thần Uy giáo. Tuy nhiên, chỉ cần là một giáo, nhân số vượt qua mười người thì sẽ không thể ẩn mình dưới đất mãi được, kiểu gì cũng phải ra ngoài kết giao với người khác. Hơn nữa, ngươi nói trang phục tinh tú rất bắt mắt, chỉ cần xuất hiện chắc chắn sẽ bị người nhận ra.”

“Tuy nhiên, sao ngươi có thể đưa túi càn khôn cho hai người Mập Mạp chứ, nếu không đưa cho bọn hắn thì cũng không thể bị người lấy đi nha.” Bố Tự Du giáo huấn nàng, sao có thể để hai người Mập Mạp mang theo đồ quý giá được cơ chứ.

Kim Phi Dao chau mày nói: “Ta nói đưa túi càn khôn cho bọn hắn cầm lúc nào? Thứ bọn hắn cầm là những thứ ta cho, còn tất cả các thứ khác đều đang ở trong tiểu đảo nổi.”

“Vậy mà ngươi lại nói toàn bộ tài sản của ngươi đã không còn!” Bố Tự Du lườm nàng một cái, cả ngày nói hươu nói vượn, hắn còn thật sự cho rằng nàng không còn thứ gì.

“Hai người bọn họ ăn, mặc, tiêu phí để tiến giai còn không phải đều là tài sản của ta? Tính ra thì tổng giá trị còn nhiều hơn những thứ ta đặt trong tiểu đảo nổi. Hơn nữa, nếu không bán đi thì tất cả những thứ đó chỉ là rác, đợi xong chuyện này ta liền bán đi. Lần này Lang đại nhân mang đi năm trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm, đủ cho hắn dùng bao lâu?” Kim Phi Dao vươn ngón tay ra tính, đột nhiên nhớ ra Lang đại nhân, người này ở trên kia đến cùng dùng những gì, nàng nên tính toán cho rõ ràng, cũng không thể vất vả mãi mà vẫn không tồn đủ linh thạch.

Bố Tự Du nghĩ nghĩ, nói: “Nghe nói lúc hắn đi đã cầm theo ba trăm vạn khối, hai trăm năm đã dùng hết. Lần này mang năm trăm vạn đi lên, chắc cũng không được bao lâu.”

“Ma tộc cũng quá sủng hắn, hẳn là nên để hắn tự đi kiếm chứ, đám bại gia tử có người cung cấp nuôi dưỡng này thật là đáng ghét, không để cho người nghèo sống nữa.” Kim Phi Dao hừ hừ nói, trong lòng tràn ngập ghen tỵ và hâm mộ.

Bố Tự Du cười cười, Ma tộc còn chờ Lang đại nhân luyện chế pháp bảo cực phẩm hoặc đan dược mang xuống, cung cấp chút linh thạch ấy căn bản không là gì. Có rất nhiều người đi lên đều không mang được thứ tốt gì xuống, bản thân dùng còn không đủ, làm gì có mà mang xuống hạ giới đổi linh thạch. Tiêu phí lớn nhưng kiếm được cũng nhiều, Ma tộc rất cao hứng, can bản không cảm thấy đây là phá sản.

Chỉ là không ngờ tới, bản thân chỉ tò mò chạy tới mà lại có thể gặp được Thần tộc hạ giới. Chuyện này đúng là có ý tứ, so sánh với việc rình coi đám tu sĩ không có chí hướng kia thì tốt hơn nhiều. Hiên Viên thị, Hoàng Đế tộc, để ta nhìn một cái xem Thần tộc cường đại nhất vạn năm trước có cái gì thần kỳ!

Hứng thú của Bố Tự Du tăng vọt, ước gì sớm một chút tìm được Hiên Viên Bình, lúc này kể cả là Kim Phi Dao muốn đuổi hắn đi hắn cũng không chịu đi. Đối với Bố Tự Du mà nói, mặc kệ loại chuyện này không để ý còn thống khổ hơn là giết chết hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi