TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Thái độ cuồng vọng của nàng làm cho chúng tu sĩ rất không dễ chịu, tu vi mọi người đều tương đương nhau, ai không phải là người có thể đi ngang Thần cấp giới chứ? Hơn nữa, bây giờ rõ ràng có thể thấy được người này là nữ, kể cả có Âm Dương châu treo trên lưng thì mặc bộ chiến giáp kia lên người vẫn lộ ra dáng người.

Hình thái cuối cùng của Thao Thiết đã được Kim Phi Dao biến hóa vài lần ở Long Tức Thần giới, chỉ cần biến đổi thành như vậy, tính tình nàng sẽ có chú quái dị, thêm cuồng vọng và hiếu sát, hai người Hoa Uyển Ti đều tránh tiếp xúc với nàng sau khi biến thân. Chỉ có thể dùng một câu để hình dung nàng sau khi biến thân là cả tính cách và hành vi đều trở nên xấu xa, xấu đến không thể xấu hơn.

“Người bắt sống nàng sẽ được một pháp bảo tuyệt phẩm!” Hiên Viên Bình luôn cảm thấy bắt được một mãnh thú làm tọa kỵ là chuyện rất có mặt mũi, ở trong Hoàng Đế tộc cũng chỉ có mấy người kia mới có hậu duệ mãnh thú hoặc thần thú làm tọa kỵ. Không ngờ lại gặp được Thao Thiết ở Thần cấp giới này, thật sự là kinh hỉ ở khắp nơi nha.

Chỉ cần bắt được nàng là có pháp bảo tuyệt phẩm, tu sĩ Luyện Hư kỳ đều đỏ mắt, pháp bảo và pháp thuật trên tay lập tức đánh ra. Ngọn núi của Thiên Phong Nhất Các đã lung lay, bị nhiều tu sĩ Luyện Hư như vậy công kích thì chấn động, đá núi không ngừng lăn xuống dưới, lúc nào cũng có thể sụp đổ.

“Người quá nhiều, chúng ta vẫn nên trốn đi trước rồi nói.” Hoa Uyển Ti thấy tình hình không tốt, vội vàng nói.

Nhưng đã quá muộn, Kim Phi Dao đã phi thân xông ra ngoài, cái đuôi phía sau vừa quét, một đường khí lãng liền đánh lên, trực tiếp bổ vỡ vách núi. Hai đấm đánh bay pháp bảo, nàng xông vào các tu sĩ Luyện Hư.

Máu tươi vẩy ra, không chỉ là của đối phương mà cũng có của nàng. Kim Phi Dao không muốn sống lao vào cận chiến, đẩy lui không ít tu sĩ. Bọn họ tới là để lấy thứ tốt, không phải tới để liều mạng, lại nghĩ phải bắt sống trong hoàn cảnh thế này là không có khả năng, vì thế hành động cũng bị hạn chế. Hoa Uyển Ti và Mập Mạp cũng gia nhập chiến đấu, các nàng đi xua đuổi những tu sĩ Hóa Thần kỳ đang muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hổi của kia. Hiên Viên Bình thì đứng một bên, cười lạnh nhìn bọn họ.

Chỉ cần dùng một pháp bảo tuyệt phẩm là có thể sai sử nhiều người như vậy đi chiến đấu, quả nhiên đều là một đám phế vật không trải việc đời. Hắn đắc ý nhìn Kim Phi Dao đánh cho huyết nhục bay tứ tung trong đám tu sĩ, thân thể cường hãn kia quả nhiên là của mãnh thú, hắn phi thường hài lòng.

Lúc này, Lam Tinh đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, từ trên trời giáng xuống một đường thiên lôi to như cái thùng, Kim Phi Dao mang ô ra che, các tu sĩ khác thì vội vã thối lui.

Thiên lôi không chỉ đến đánh mọi người mà còn đánh cả Hiên Viên Bình. Thiên lôi biến mất, Hiên Viên Bình vẫn hoàn hảo không tổn hao gì đứng tại chỗ, bốn phía bị sét đánh cho đen sì, không ngừng toát ra khói đen. Trên tay hắn xuất hiện một thanh kiếm, ngoài chuôi kiếm ra thì toàn bộ thân kiếm được tạo thành từ lôi điện. Hắn cười lạnh nhìn về phía Lam Tinh: “Uy lực của Khoa Phụ tộc cũng chỉ có chút này thôi sao? Xem ra các ngươi đã sa đọa dưới phàm giới lâu quá rồi, thật sự là quá yếu!”

Có Lam Tinh trợn mắt bảo vệ Kim Phi Dao, những tu sĩ muốn bắt sống Kim Phi Dao cảm thấy vụ làm ăn này hình như không có lời. Hiên Viên Bình lấy pháp bảo tuyệt phẩm ra, chính là thanh kiếm trong tay hắn, nếu chỉ có thứ này mà bản thân không có lôi thuật thì căn bản không có cách nào dùng.

Thấy mọi người do dự, Kim Phi Dao liền vọt tới Hiên Viên Bình, cái ô xám trắng được đuôi kéo theo phía sau, tùy thời ngăn trở Hiên Viên Bình phóng xuất lôi điện.

Thấy Kim Phi Dao lao tới, Hiên Viên Bình giơ kiếm trong tay, huy gạt đón nàng. Lập tức, từ trên trời giáng xuống lôi điện, Kim Phi Dao vội dùng ô chắn trước người, lôi điện đánh vào lôi ô, dù vậy vẫn bị lôi điện thừa đánh trúng làm lông toàn thân dựng đứng. Lôi điện mang theo hấp lực cường đại, nàng phải dùng hết sức mới tránh ra được màn lôi.

Vừa mới rời đi, một kiếm của Hiên Viên Bình đã chém tới, lưỡi kiếm lôi phá không mà đi, kéo theo cái đuôi thật dài cơ hồ muốn phá vỡ không gian. Kim Phi Dao mau chóng hạ xuống đất, dùng ô che toàn thân mới tránh được một kích cường đại này. Nhưng lôi nhận này vẫn không dừng lại mà trực tiếp bay ra, hủy diệt sáu tòa sơn phong bên cạnh.

Lực lượng thật mạnh! Thần lực của Thần tộc thật cường đại.

Mọi người nhìn thấy một kích kia thì sau lưng đổ mồ hôi lạnh, bọn họ rõ ràng có thể thấy được Hiên Viên Bình vẫn chưa sử xuất toàn lực, chỉ nhẹ nhàng huy gạt mà thôi. Chưa từng thấy lực lượng của tu sĩ Hợp Thể kỳ nhưng lực lượng này đã không phải là lực lượng mà tu sĩ Luyện Hư kỳ có thể so sánh.

Hiên Viên Bình nhìn biểu cảm của mọi người, cười lạnh: “Có nhìn thấy không? Đây chính là sự khác biệt giữa Thần tộc và đám phàm tộc các ngươi. Lực lượng trời sinh của chúng ta không phải là thứ mà các ngươi có thể so sánh, Thần tộc chúng ta cao cao tại thượng mà các ngươi chỉ có thể nô dịch cho Thần.”

Hiên Viên Bình đánh cho sảng khoái, quyết định sẽ không dùng phương thức hòa bình để đối thị với những phàm tộc này nữa, hắn đã sớm nhìn ra những người này ngoài bị cưỡng chế ra thì căn bản sẽ không thành thật nghe lời. Muốn tài liệu lôi tính sao? Vậy thì làm chó cho ta đi, ta cao hứng sẽ thưởng một chút cho các ngươi, mất hứng thì cho các ngươi chết!

“Lam Tinh, ngươi thân là Thần tộc mà cũng dám phản bội ta! Hôm nay ta sẽ khai đao với ngươi trước. Ở Thần cấp giới này, xem ai có năng lực có thể đánh thắng Hiên Viên kiếm, chi bảo của bộ tộc Hoàng Đế này! Hai giới Linh, Thần nhất định sẽ thuộc về tay Hiên Viên Bình ta, các ngươi đều phải kính ta là thần!” Hiên Viên Bình hung thần ác sát cầm Hiên Viên kiếm, dựng thẳng lên bổ tới Lam Tinh.

Một kiếm này uy lực còn mạnh hơn lúc nãy, kiếm phong vừa ra, Lam Tinh to như vậy căn bản không thể tránh thoát, cái ô của Kim Phi Dao lại quá nhỏ, căn bản không thể bảo vệ được toàn thân Lam Tinh. Nhưng kể cả không bảo vệ được Lam Tinh thì nàng vẫn vọt tới trước mặt Lam Tinh, rót toàn bộ yêu khí vào trong cái ô. Cái ô nhanh chóng tăng lên vài chục trượng mà lôi nhận đã vọt tới trước mặt.

Lôi nhận mang tới tiếng gầm rú vĩ đại, Kim Phi Dao lại không cảm thấy có áp lực, phía trước ô có người chặn sét đánh! Nàng mau chóng thu nhỏ lại cái ô, nhìn thấy phía trước có một người đứng.

Mái tóc đen rối tung đón lôi điện, trong tay cầm một chiếc đế đèn màu trắng, tất cả lôi điện đều bị hút vào trong đế đèn. Nhìn bóng lưng người này, Kim Phi Dao kinh ngạc hô: “Bố Tự Du!”

Hợp Thể sơ kỳ! Người này là Hợp Thể sơ kỳ!

Kim Phi Dao dù ngu ngốc cũng không có khả năng nhìn nhầm tu vi Bố Tự Du, rõ ràng lúc chia tay nàng thì hắn vẫn là Nguyên Anh hậu kỳ, hiện tại đứng trước mặt nàng lại là Bố Tự Du Hợp Thể kỳ, thoải mái đỡ một kích của Hiên Viên Bình.

Kể cả là dùng tất cả mọi cách thì cũng không có khả năng làm một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ sau vài tháng liền tiến vào Hợp Thể kỳ được. Nàng nhất thời hiểu ra, bảo sao Bố Tự Du lại nghênh ngang đi khắp nơi như vậy, hơn nữa lại không để tu sĩ Luyện Hư kỳ trong mắt, không có chút kính ý, đó là bởi vì hắn đã Hợp Thể kỳ.

Ngay lúc Kim Phi Dao bị trình độ phẫn trư ăn thịt hổ đến cực hạn của Bố Tự Du làm cho trố mắt, trên trời đột nhiên mây đen dày đặc, lập tức có vô số lôi điện bổ xuống Bố Tự Du. Nàng vội dùng sức đẩy Lam Tinh xuống khỏi ngọn núi giờ đây chỉ còn một nửa, Hoa Uyển Ti và Mập Mạp cũng nhanh chóng nhảy lên người Lam Tinh. Những tu sĩ khác nhìn thấy lôi điện đổ xuống cũng không quản là do Hiên Viên Bình phóng hay là do ông trời, tất cả vùn vụt bay ra khỏi Thiên Phong Nhất Các.

Kim Phi Dao không trốn, nàng chống cái ô xám trắng đứng phía sau Bố Tự Du, che ô cho hắn. Sau đó, mưa lôi liền vô tình đánh xuống, liên tục không ngừng, vô biên vô tận.

Công kích của Hiên Viên Bình bị đế đèn trong tay Bố Tự Du hấp thu toàn bộ, hắn đắm chìm trong lôi vũ, trên người có cảm giác sảng khoái nói không nên lời. Nhìn hai người phía trước, hắn hừ lạnh, nói: “Hợp Thể kỳ, không đi Độ Thiên giới lại chạy đến nơi đây làm gì!”

Bố Tự Du ngẩng đầu nhin cái ô trên đầu, không để ý đến Hiên Viên Bình, cười nói với Kim Phi Dao: “Cái ô này của ngươi rất được, không bằng bán cho ta đi.”

“Ngươi mơ đi, ta sẽ không bán cho ngươi đâu, ngươi cứ mang cái đèn của ngươi mà tiếp tục ở Thần cấp giới giả làm Nguyên Anh hậu kỳ đi.” Kim Phi Dao hừ một tiếng, định rút cái ô khỏi đầu hắn, để hắn bị sét đánh chết.

“Đừng nha, ta còn phải đối phó với tên Thần tộc kia, dù sao ngươi cũng phải giúp đỡ ta một chút chứ. Cho ta mượn ô dùng một lát, xong việc sẽ trả lại cho ngươi.” Bố Tự Du vội vàng gọi nàng lại.

Ngoài lúc tiến giai ra, đây là lần thứ hai hắn lộ ra tu vi Hợp Thể kỳ, quả nhiên là lôi vũ đầy trời đánh xuống, không hề nể tình chút nào, việc này đúng là không phải người bình thường có thể chịu được.

Kim Phi Dao cũng chỉ chọc hắn chơi, giờ phút này phải giết Hiên Viên Bình mới là chính sự, vì thế liền thúc giục: “Đã là Hợp Thể kỳ rồi, vậy ngươi hãy mau đánh chết hắn đi, lôi điện đầy trời thế này đúng là không chịu nổi. Ngươi mang theo bao nhiêu người tới? Bảo bọn hắn mau mau đi ra vây công hắn, không thể để hắn chạy.”

“Chỉ một mình ta.” Bố Tự Du đưa lưng về phía Kim Phi Dao, nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Bình, hắc hắc cười nói.

“Làm cái gì vậy! Một mình ngươi mà cũng không biết xấu hổ tới! Lại còn là mất tích thật lâu mới đến nữa chứ!” Kim Phi Dao nghe vậy thì tức giận mắng, thế mà còn mặt mũi cười.

Bố Tự Du chẳng hề để ý nói: “Hắn là người Hiên Viên tộc, người khác đến cũng không hữu dụng, ta đã lên Độ Thiên giới một chuyến, người Hoàng Đế  bộ tộc đồng ý xử lý hắn, tuy nhiên phải mang thi thể hắn về.”

“… Ngươi lại đi Độ Thiên giới a!” Kim Phi Dao nhất thời không biết nói gì, đầu óc nàng không theo kịp hay là thế giới này biến hóa quá nhanh?

Hiên Viên Bình nghe thấy vậy thì sắc mặt nhất thời trở nên khó coi: “Ngươi tới Hoàng Đế tộc!”

“Đúng vậy, đừng nghĩ đến chuyện dùng thân thế Hiên Viên tộc để hù dọa người khác, người Hiên Viên tộc sẽ không xuất đầu lộ diện vì ngươi đâu.” Có cái ô của Kim Phi Dao, Bố Tự Du thu hồi đế đèn trong tay, lấy ra một cây trường cung óng ánh trong suốt, tay vừa lật liền có ba mũi tên dài đen thùi xuất hiện. Kéo cung, lắp tên, hắn nhắm thẳng vào Hiên Viên Bình.

“Thụ Mun tên! Bọn họ lại cho ngươi thứ này! Không thể nào!” sắc mặt Hiên Viên Bình trở nên tái nhợt, thậm chí còn lui về phía sau một bước.

Nhìn bộ dáng đắc ý của hắn, Bố Tự Du cười nói: “Nhà ta là kinh thương, cái gì cũng có thể thành việc làm ăn.”

Tiếng nói vừa dứt, tay hắn thả ra, ba cây Thụ Mun tên phá vỡ không gian, bay tới Hiên Viên Bình. Hiên Viên Bình vung Hiên Viên kiếm lên, chém hơn mười nhát về phía Thụ Mun tên và Bố Tự Du. Nhưng Thụ Mun tên lại thế như chẻ tre, trực tiếp xuyên qua hơn mười đạo lôi nhận, bay tới chỗ hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi