TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Tiến vào Cảnh Thiên huyễn bồn, Kim Phi Dao không thấy kiến Giáp Tinh đâu liền dùng thần thức xem xét bốn phía, phát hiện ra chúng nó đã ngừng ăn, toàn bộ tập trung trong huyệt động làm từ nước miếng và cát đen, châu đầu ghé tai tựa hồ đang thương lượng gì đó.

Một đám không làm việc, lại có thời gian rỗi nói chuyện phiếm, không bằng tranh thủ thời gian kéo linh thạch, nếu không thì phải sinh cho ta mấy con kiến con chứ. Kim Phi Dao nó thầm trong miệng, đi vào trong hàng rào.

Nàng lấy ra rất nhiều ván gỗ và cột từ túi trữ vật, cả đinh, búa… Nhìn tư thế kia, dường như lại chuẩn bị chế tạo cái gì đó.

Quả nhiên, nàng bắt đầu cầm búa, vùi đầu làm việc. Không phải nàng làm cái gì cao siêu, chỉ muốn dùng mười hai cột gỗ làm thành nền cho tiểu lâu. Làm nền xong, nàng lấy tiểu lâu ra, tạm thời đặt trên nền cát.

Kim Phi Dao lại cầm một tấm ván gỗ rộng một chưởng, đóng lên trên đám cọc gỗ, chỉ chốc lát sau đã tạo ra một bình đài bằng gỗ. Sau đó nàng cẩn thận phân loại các tầng của tiểu lâu, việc này nếu không cẩn thận làm sai thì sẽ hỏng bét.

Tầng dưới cùng của tiểu lâu được nàng đóng chặt lên nền, sau đó lại lắp ráp từng tầng từng tầng, rất nhanh đã hoàn thành. Bằng vào số gia cụ mua ở cửa hàng mộc về, toàn bộ tiểu lâu trông cũng không tệ.

“Tay nghề của cửa hàng này cũng không tồi, phòng ở trông thật xinh đẹp.” Kim Phi Dao vòng quanh tiểu lâu hai vòng, xem xét không ngừng.

Lầu một có một phòng khách nhỏ, lúc này còn tản ra mùi gỗ thơm ngát, cánh cửa còn khắc hoa nữa. Bên trái là một phòng nhỏ, khắp ba vách tường đầy những giá gỗ, Kim Phi Dao đặt hai chiếc bình lưu ly đựng Trúc Cơ đan lên đó, thưởng thức một hồi, nàng lại cất hai cái bình vào túi trữ vật, để ở đây nàng mới lo, ai biết được tên Mập Mạp kia tỉnh lại có ăn mất hay không.

Phía bên phải cũng có một phòng nhỏ, Kim Phi Dao dự định dùng làm phòng luyện đan, chỉ cần nàng Trúc Cơ là có thể dùng chân hỏa để luyện chế đan dược, kể cả phòng gỗ cũng không bị cháy, nhưng nếu đan lô nổ mạnh thì cũng khó mà nói.

Theo thang lầu trong phòng khách đi lên, lầu hai có một ban công chiếm một nửa không gian, chỗ còn lại tạo ra hai sương phòng. Phòng của Kim Phi Dao bày biện giường, tủ và các dụng cụ của nữ tử, chỉ là hiện tại cái gương dã bị nàng dùng một tấm vải che kín lại.

Phòng bên cạnh là của Mập Mạp. Kim Phi Dao đặt riêng một cái rổ thật lớn, bên trong đặt đệm thật dày. Mập Mạp được nàng ném vào trong đó, dù ở đây cũng không phải là nơi đặc biệt tốt nhưng dù sao cũng thoải mái hơn ở túi linh thú rất nhiều.

Trên ban công đặt một cái xích đu, Kim Phi Dao thảnh thơi nằm trên đó, nhẹ nhàng đu đưa, ngắm nhìn phong cảnh trong Cảnh Thiên huyễn bồn, cảm thấy thập phần thoải mái.

Nhưng đu một hồi nàng đột nhiên cảm thấy phiền chán, phong cảnh này thực quá nghèo nàn. Mặt đất đen tuyền một màu, bên cạnh là một tầng sương trắng, trên bầu trời thì không có bất cứ cái gì, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện vài vệt hồng, mà cũng phải may mắn lắm mới nhìn thấy.

Dường như thiếu cái gì đó…

Kim Phi Dao đứng bật dậy, “Bảo sao cứ thấy không thoải mái, hóa ra là vì ở đây không có chút màu xanh nào, nơi này thực không thích hợp cho người ở.

Nghĩ vậy, nàng vội vã chạy ra ngoài, sau đó chuyển không ít cây cảnh và chậu hoa vào. Nàng mang hết linh thảo trong vườn trồng vào trong chậu hoa rồi kéo hết cả vào Cảnh Thiên huyễn bồn.

Ngay lúc Kim Phi Dao bận rộn bài trí Cảnh Thiên huyễn bồn thì có một bùa Truyền Âm bay đến viện số bốn mươi tư, vọt vào trong tiểu viện của nàng. Kim Phi Dao đang bê chậu hoa thì nhìn thấy, sau khi bóp nát bùa Truyền Âm, bên trong truyền ra một thanh âm dễ nghe.

“Kim đạo hữu, ta là Đỗ Thủy Lam. Ngươi có nhớ lúc trước đã nói ta có thể tới xem ếch Bàn Vân không? Hôm nay ta rảnh, đã tới trước cửa Toàn Tiên môn, không biết ngươi có rỗi không?”

“Người đã tới cửa mới hỏi có rỗi không, thà không nói còn hơn.” Kim Phi Dao hai tay đầy bùn đứng trong sân, bất mãn lầu bầu.

Rửa sạch hai tay, nàng ôm cái rổ đựng Mập Mạp ra, nhìn nhìn một hồi, quyết định đặt nó trong phòng tu luyện. Nàng không muốn đưa Đỗ Thủy Lam lên phòng mình trên tầng hai, nếu để nàng ta nhìn thấy chăn đệm của mình cùng với trang sức và các vật phẩm của nữ nhân trên bàn thì không chừng sẽ coi mình là đồ biến thái.

Tùy tiện dọn dẹp một chút, nhìn tới khu vườn bị cày xới lung tung, nàng đành phải kệ nó. Dù sao linh thảo còn chưa chuyển hết, một lát nữa còn phải làm tiếp, cứ để hết ở đây, bẩn thỉu một chút, Đỗ Thủy Lam hẳn là sẽ ngượng ngùng, cũng sẽ về nhanh chút.

Đợi Kim Phi Dao chạy tới cửa Toàn Tiên môn đã thấy Đỗ Thủy Lam mặc chiếc váy nhạt màu đang ngồi trên bậc thềm nhìn ngắm ngã tư đường. Kim Phi Dao nhìn sang một góc phía xa, thấy một đám giống như phàm nhân đang sợ hãi rụt rè tránh ở góc đường, nhìn chằm chằm vào Đỗ Thủy Lam.

“Đỗ đạo hữu, sao ngươi lại ngồi ở đây?” Kim Phi Dao tiến lên hỏi.

Đỗ Thủy Lam quay đầu lại, thấy Kim Phi Dao thì vội đứng dậy, mỉm cười ngọt ngào nói: “Ta ngồi đây đợi Kim đạo hữu mà, Toàn Tiên môn các ngươi nên làm một phòng đợi để khách nhân khỏi phải ngồi trên thềm.”

“Ai bảo ngươi không thông báo trước, đến cửa mới nói. Nếu ta không có ở nhà thì chẳng lẽ ngươi cứ ngồi đây chờ?” Kim Phi Dao không phải là nam nhân nên không có hứng thú với mỹ nhân kế, nói chuyện gọn gàng dứt khoát.

Đỗ Thủy Lam cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất nói: “Mỗi lần ta tìm ai, không cần biết là lúc nào, bọn họ đều rất hoan nghênh ta, mà ngươi, sao lại hung như vậy, giống như không muốn nhìn thấy ta?”

“Không thể nào. Ta đương nhiên hoan nghênh ngươi tới. Mấy người ở góc đường là hạ nhân trong nhà Đỗ đạo hữu sao? Thật là đông nha.” Kim Phi Dao chỉ vào đám người ở góc đường, hỏi.

Những người đó thấy Kim Phi Dao chỉ vào bọn họ thì vội vã lui vào trong góc, lén lút.

Đỗ Thủy Lam cũng không thèm nhìn, thản nhiên nói: “Nhà ta không có phàm nhân, đó là do những người muốn cưới ta phái tới, cả ngày giống như cái đuôi, cắt kiểu gì cũng không đứt, phiền chết người.”

“Vậy ta giúp ngươi giết bọn họ, cắt cái đuôi cho ngươi.” Kim Phi Dao nghiêm trang nói xong, người đã phăm phăm bước hướng góc đường, xem tư thế giống như thực sự muốn đi giết người.

Đỗ Thủy Lam sợ hãi, người này sao nói giết là giết chứ, tu sĩ động thủ trong thành Lạc Tiên không sợ Lạc Tiên điện sao? Nàng vội vàng xông lên giữ chặt tay áo Kim Phi Dao, sốt ruột khuyên nhủ: “Đừng, giết bọn họ làm gì, chỉ là một đám phàm nhân nghe lệnh mà làm thôi. Bọn họ cũng chỉ đi theo ta từ xa thôi chứ cũng không làm gì ta cả, ngươi đừng động thủ với bọn họ.”

“Chọc ngươi thôi mà. Tu sĩ vô cớ giết phàm nhân, nếu truyền ra ngoài thì ta còn mặt mũi nào gặp người khác?” Kim Phi Dao dừng lại, nhìn nàng cười nói.

“Ngươi thật là xấu.”

Hai người vừa cười nói vừa bước vào trong Toàn Tiên môn. Bộ dáng hai người nhiệt tình nói chuyện sau nửa canh giờ đã trở thành ái muội, không minh bạch, biến thành lời đồn truyền tới tai những người theo đuổi Đỗ Thủy Lam. Nhất thời, rất nhiều nhà đều phái người ra ngoài điều tra xem tiểu tử kia là ai.

Mà vừa tra đã tra ra đó chính là người giết Triệu Yến Hồng, đang bị Triệu gia bỏ một số tiền lớn mua mệnh. Biết được điều này, ai cũng nhẹ nhàng thở ra, người này sớm muộn gì cũng sẽ bị Triệu gia xử lý, không có gì phải lo lắng. Mọi người biết rõ người của Triệu gia đều không tin Kim Phi Dao có thể thoát được lòng bàn tay của Triệu gia.

“A, nhà ngươi sao lại bề bộn như vậy? Còn hơn cả sân nuôi thú nhà ta.” Vừa vào trong sân, Đỗ Thủy Lam đã khoa trương la lên. Nàng từng tới nhà rất nhiều nam tu sĩ, đều là những người theo đuổi nàng mà trưởng bối bắt nàng phải tới. Nhà ai cũng sạch sẽ hoàn mỹ, không nói tới việc khắp vườn đầy danh hoa danh thảo, ngay cả mặt đất, tay vịn hành lang cũng không có một hạt bụi.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một cái sân nhà ngổn ngang linh thảo lẫn bùn đất, một chỗ đặt chân cũng không có. Hơn nữa, ngay cả thềm đá trước tiểu lâu cũng dính đầy đất, chậu bẩn chậu vỡ nằm chỏng chơ, vô cùng hỗn loạn.

Đỗ Thủy Lam luôn cho rằng nơi bẩn và luộm thuộm nhất trong thành Lạc Tiên chính là hậu viện nhà mình, nơi nuôi dưỡng linh thú, nhưng hôm nay đến đây đã khiến nàng đại khai nhãn giới, hóa ra hậu viện linh thú nhà mình vẫn là một nơi sạch sẽ xinh đẹp tràn ngập mùi hoa tiếng chim.

“Ngươi phản ứng cũng quá khoa trương, nào có bẩn đến thế, đấy là biết ngươi đến ta còn dọn dẹp rồi đấy, nếu ngươi không đến thì ta vẫn còn đang làm việc cơ.” Kim Phi Dao bất mãn trả lời, rõ ràng chính ngươi tự xông đến lại còn ngại nhà người khác bẩn.

Đỗ Thủy Lam không thể tin được đây là đã dọn dẹp rồi, nàng nâng làn váy, cẩn thận tránh những đống đất nhỏ trên đường, bật nhảy vào trong tiểu lâu. Vừa đến nơi, nàng đã sốt ruột hết nhìn đông tới nhìn tây.

“Mập Mạp đang ở trong phòng tu luyện, ngươi tự đi tìm nó đi.” Kim Phi Dao nhìn bộ dáng nàng thì chỉ vào phòng tu luyện nói.

“Cám ơn!” Đỗ Thủy Lam cám ơn Kim Phi Dao xong liền khoan khoái chạy vào phòng tu luyện, còn Kim Phi Dao thì ở bên ngoài thu dọn đám chậu hoa nằm lung tung dưới đất, tạm thời chuyển đến một góc. Đang chuyển, nàng lại nghĩ tới một vấn đề, đó là chuyển nhiều chậu hoa như vậy vào trong Cảnh Thiên huyễn bồn thì phải tưới nước, mà trong Cảnh Thiên huyễn bồn lại không có giếng nước, như vậy thì không thể dùng khống thủy thuật được.

Pháp khí hồ lô đựng nước tuy rằng có thể đựng chút nước nhưng hình dáng lại quá xấu, không thể treo mấy cái hồ lô trên tường được. Nghĩ đến đó, nàng đột nhiên cảm thấy nếu đã có thể luyện thành hồ lô thì luyện thành ao hay giếng cũng được, như vậy là có thể nhìn thấy nước, Cảnh Thiên huyễn bồn cũng đỡ chán hơn.

Nàng tính chờ một lát tiễn Đỗ Thủy Lam về thì sẽ tới cửa hàng luyện khí chỗ bán toàn tâm đinh kia bảo bọn họ luyện cho một pháp khí đựng nước.

Ngay cả một thứ rất tinh tế khó làm như toàn tâm đinh mà cũng luyện được thì việc luyện giếng nước chắc chắn rất dễ dàng.

Nhắc tới cái này, Kim Phi Dao lại nhớ đến Triệu Yến Hồng, người này thật đúng là bị chết oan.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi