TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Thời gian chậm chạp trôi, tu sĩ Nguyên Anh mập mạp này vẫn không chịu đi, sau khi cảm thấy đã đủ thời gian liền âm lãnh mở miệng: “Cũng không phải là chúng ta không tin mà là sợ các ngươi có việc đột xuất phải rời khỏi Toàn Tiên môn, cho nên các ngươi phải để lại một sợi thần thức, đợi đến lúc bắt đầu tỷ thí sẽ trả lại cho các ngươi.”

Trong lòng Kim Phi Dao phát lạnh, muốn thần thức ư, tuy chỉ là một chút nhưng nằm trong tay tu sĩ Nguyên Anh cũng đủ để làm bọn họ trọng thương trong phạm vi hơn ngàn dặm. Các tu sĩ Trúc Cơ đều trầm mặc, không có ai nguyện ý giao thần thức của mình cho một gã tu sĩ Nguyên Anh, nhưng đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh cường đại, bọn họ cũng không dám trực tiếp phản kháng, chủ đường trở nên yên tĩnh như tử địa.

Thấy đám tu sĩ Trúc Cơ này không tỏ thái độ, lão mập mạp rũ mắt xuống, chậm rãi nói: “Cũng đừng trách ta bất cận nhân tình, hiện tại có hai con đường có thể đi, một là lưu lại thần thức, một tháng sau thành thật theo ta đi, hơn nữa phần địa giới mới thu được có thể phân ra một bộ phận cho các ngơi làm động phủ; còn một con đường khác cũng rất đơn giản, các ngươi không cần tham gia tỷ thí địa giới nhưng phải để nguyên thần lại.”

Để nguyên thần lại, đây không phải là trực tiếp đòi mạng sao?

Kim Phi Dao nhíu mày, sao Toàn Tiên môn lại bá đạo như vậy, không đi liền giết? Nàng ở Hoàng Kim đảo đã vài năm nhưng so với những tu sĩ đã ở đây vài chục năm, gần trăm năm mà nói thì chỉ xem như người mới. Nàng lặng lẽ nhìn sang các tu sĩ Trúc Cơ đã ở đây lâu năm, nếu bọn họ không có thái độ gì tức là Toàn Tiên môn chỉ dọa người chứ không dám thật sự giết hại nhiều tu sĩ như vậy.

Nhưng kết quả lại làm Kim Phi Dao thất vọng, tất cả đám tu sĩ Trúc Cơ lão thành đều tái mét mặt mày, mày nhíu chặt, hơn nữa trán còn toát mồ hôi, bộ dáng này rõ ràng là trước đây đã từng trải qua việc tương tự thế này. Tim nàng rơi xuống vực thẳm, xem ra hôm nay bắt buộc phải để thần thức lại rồi.

Kim Phi Dao dù có tự tin cũng không dám tin tưởng bản thân có thể chạy thoát dưới tay tu sĩ Nguyên Anh, loại suy nghĩ này chính là hoang tưởng. Hơn nữa còn chưa nói tới phía sau tu sĩ Nguyên Anh còn đứng mười vị trưởng lão Kết Đan của Toàn Tiên môn đều đang nhìn chằm chằm bọn hắn như hổ rình mồi. Lữ nương nương cũng ở trong đó, nàng đang cụp mắt xuống, không biết suy nghĩ điều gì.

Kể cả đầu óc có vấn đề thì Kim Phi Dao cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đi cầu vị sư phụ trên danh nghĩa mà mình mới gặp hai lần này. Các tu sĩ Trúc Cơ khác cũng đều là đệ tử danh nghĩa của những vị Kết Đan kia, mà những người có tu vi cao hơn nàng cũng không có ai đưa một ánh mắt cầu xin giúp đỡ về những vị sư phụ đó.

Đợi đi, đợi người thứ nhất đi ra xem là trốn hay là lưu lại thần thức. Trực tiếp đào tẩu sẽ máu tươi đương trường, để lại thần thức thì còn có khả năng sống sót, kể cả thần thức bị khống chế, chỉ cần chạy nhanh và đủ xa thì cũng bảo trụ được tính mạng.

Cảm giác bị người uy hiếp thật khó chịu, Kim Phi Dao nhắm mắt, nỗ lực làm cho tâm tình trở nên bình thản một chút, đúng lúc này, trong đám người có người bắt đầu hành động.

Một gã tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đi ra, thần thái lạnh nhạt, tựa hồ chuyện này không có can hệ gì tới hắn. Hắn đi lên phía trước, chắp tay với tu sĩ Nguyên Anh mập map, nói: “Tiền bối, ta nguyện ý tham gia tỷ thí địa giới.”

“Tốt, rút một sợi thần thức của ngươi ra đặt vào trong cái cờ này, sau đó có thể quay về chuẩn bị.” Lão nhân béo khẽ gật đầu, một tu sĩ Kết Đan xa lạ phía sau hắn liền đi ra, trong tay cầm một cây cờ Bạch Phong Vây Thần.

Tu sĩ Trúc Cơ kia không chút do dự, lưu loát phân ra một tia thần thức vào trong Bạch Phong Vây Thần kỳ, rồi chắp tay rời đi.

Nhìn hắn cứ thế đi rồi, Kim Phi Dao đột nhiên cảm giác không khí trong chủ đường vốn đang đè nén bỗng chốc lơi lỏng, xem ra mọi người đều giống nhau, đều đang chờ có người đứng ra phá vỡ không khí cứng đờ và do dự này.

Có người mở đầu, nhóm tu sĩ Trúc Cơ cứ thế một người tiếp một người đi lên phía trước, phân ra thần thức đặt vào trong Bạch Phong Vây Thần kỳ. Kim Phi Dao cũng đi theo mọi người, không nhanh không chậm bỏ thần thức vào đó. Thần thức vừa vào trong cờ liền giống như đá chìm đáy biển, hoàn toàn mất liên hệ với bản thân.

Giao thần thức ra rồi, Kim Phi Dao thuận lợi ra khỏi chủ đường, quay đầu lại nhìn những kim điện huy hoàng kia, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Con đường tu tiên khắp nơi là nguy hiểm, sau này sẽ không nhập bất kỳ môn phái nào nữa, làm một tán tu tự do tự tại tiêu dao.

Trở lại động phủ, Kim Phi Dao bắt đầu suy nghĩ. Còn một tháng nữa mới phải đi, nàng có nên tới ám hà xem xét một chuyến không, nói không chừng có thể kiếm được vài pháp bảo, tăng cường thực lực của mình. Nhưng vừa nghĩ đến độ dài của ám hà trên bản đồ, còn cả thần thức đang bị nhốt trong Bạch Phong Vây Thần kỳ, nàng lại do dự. Nếu bọn người kia cho rằng nàng chạy trốn, thi pháp lên thần thức của nàng thì nàng sẽ bị vây trong ám hà, chết đuối thì phải làm sao? Hơn nữa, thành thị mà ám hà thông tới kia chắc chắn có rất nhiều thứ tốt, nếu bị người ta theo thần thức đuổi tới, cướp hết thứ tốt thì đúng là lỗ vốn.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng vẫn quyết định chờ đến khi kết thúc địa giới tỷ thí, lấy lại thần thức sẽ rời khỏi Toàn Tiên môn, sau đó sẽ đi tầm bảo bên trong ám hà.

Đã xác định kết thúc lần địa giới tỷ thí này sẽ rời khỏi Toàn Tiên môn, vậy thì toàn bộ các thứ trong động phủ phải mang đi theo. Nghĩ vậy nàng lại đắc ý, may mà nàng không bắt chước những tu sĩ Trúc Cơ khác thuê đất của kim điện để trồng linh thảo, nếu không thì việc nàng đào hết linh thảo mang đi sẽ làm cho người người đều biết nàng không tính trở lại.

Thu thập đồ đạc rất nhanh chóng, hiện tại trong Cảnh Thiên huyễn bồn đã không còn kiến Giáp Tinh, tất cả các thứ trong động phủ có thể ném hết vào đó, đúng là một cái túi trữ vật siêu to. Trải qua chuyện này, Kim Phi Dao vốn vẫn định nuôi kiến Giáp Tinh nhưng bằng vào một mình Mập Mạp thì căn bản không thể thải đủ ngũ cốc luân hồi sa cho kiến Giáp Tinh. Tuy Đại Nữu cũng có thân thể to lớn như Mập Mạp nhưng lại không có biến hóa như Mập Mạp, thực chất vẫn là một con ếch Bàn Vân bình thường, không thải ra được loại cát này.

Thế nên nàng chuẩn bị sau này chỉ nuôi một con, sẽ cung cấp linh đan cho nó, để nó tiến giai. Kim Phi Dao muốn thử xem sau khi nó tiến giai thì có thể tiến từ việc kéo linh thạch hạ phẩm thành linh thạch trung phẩm hay không, sau đó sẽ là linh thạch thượng phẩm, cuối cùng là hướng tới linh thạch cực phẩm. Một khối linh thạch trung phẩm có thể so với gần hai ngàn khối linh thạch hạ phẩm, hơn nữa còn là vô giá, chỉ có ngốc tử mới đem linh thạch trung phẩm đổi lấy linh thạch hạ phẩm. Nếu cùng với sự tiến hóa của kiến Giáp Tinh mà có thể kéo ra được linh thạch cực phẩm thì đúng là phát lớn.

Ý tưởng đúng là tốt, nhưng cũng chỉ là nghĩ, nàng cảm thấy đây là một con đường lâu dài và gian khổ.

“Mập Mạp, cả Đại Nữu nữa, mau thu dọn mấy thứ kia, chúng ta phải chuyển nhà, trong một thời gian dài sẽ không có chỗ ở. Đúng rồi, ta tới thành Lạc Tiên một chuyến, mua những vật phẩm cần thiết. Đại Nữu, ta đã thanh lý tất cả kiến trong Cảnh Thiên huyễn bồn, ngươi hãy đưa Niệm Khê vào trong đó ở, ta sẽ chuẩn bị đồ đạc và thức ăn, nếu chưa an cư thì tạm thời không cho các ngươi đi ra.” Kim Phi Dao tính một hồi, vẫn cảm thấy để Niệm Khê ở trong Cảnh Thiên huyễn bồn là tốt nhất, vừa có bộ dáng yêu nghiệt lại không thể tự bảo vệ mình, để ở bên ngoài thuần túy là mua thêm phiền toái.

Nghe thấy đống kiến Giáp Tinh phô thiên cái địa đã không còn, Đại Nữu cũng không còn sợ hãi nữa, chỉ là thời gian dài không nhìn thấy Mập Mạp, nó có chút thương cảm. Thấy Mập Mạp đang vừa ăn vừa dại ra nhìn Kim Phi Dao, nó đi tới bên cạnh Mập Mạp, vươn chân trước chạm vào Mập Mạp. Con mắt Mập Mạp hạ xuống nhìn nó, nhìn thật lâu thật lâu, cuối cùng bất đắc dĩ nhét cục xương đang cầm trong tay cho nó, sau đó liền lay người một cái tránh ra.

Đại Nữu nhìn chằm chằm cục xương trong tay, rất khó hiểu, linh trí của nó thực sự là quá thấp so với Mập Mạp. Nghĩ mãi vẫn không hiểu Mập Mạp có ý gì, cuối cùng chỉ có thể ném miếng xương vào miệng nhai luôn.

“Đồ ăn, cả nước nữa. Tuy là tiểu lâu đã bị nghiêng nhưng bỏ phần phía dưới đã bị hỏng thì tầng trên vẫn còn dùng được. Nhất định phải chuẩn bị thật đầy đủ, nếu tỷ tỷ bé bỏng kia khó chịu quá mà khóc nháo đòi ra ngoài thì phiền toái.” Đi trên đường cái ở thành Lạc Tiên, Kim Phi Dao luôn miệng điểm lại những thứ cần chuẩn bị. Phía sau nàng là Mập Mạp đã khôi phục lại thân hình cao to, đặt Niệm Khê lên vai, bên cạnh là Đại Nữu ngốc nghếch.

Hai mắt Niệm Khê tìm kiếm Hoa Khê trong đám người, miệng khẽ gọi: “Khê nhi! Khê nhi!” Mấy năm qua nàng vẫn ở trong động phủ, chưa từng được đến thành thị nhưng lại không tỏ ra chút hứng thú nào.

“Đúng là không chịu nổi, rốt cục ngươi bị Hoa Khê hạ chú gì vậy, ngoài hai chữ Khê nhi ra thì không biết nói gì khác. Đến cùng là thích hắn đến mức nào chứ, thật sự khiến người ta cảm thấy khủng bố.” Kim Phi Dao lắc đầu, không để ý tới Niệm Khê si si dại dại nữa, bước vào một cửa hàng pháp bảo.

Lần trước nàng làm một pháp khí hình cái giếng chuyên dùng chứa nước để Đại Nữu tưới cho linh thảo, hiện tại không còn linh thảo nữa nhưng giếng thì vẫn còn, đổ đầy nước vào là đủ cho Đại Nữu và Niệm Khê ăn uống, tắm rửa mấy tháng. Hiện tại nàng muốn tìm xem có pháp khí trữ vật nào không, không phải là giống như túi trữ vật mà giống như kiểu cái giếng, để cho Đại Nữu cất giữ đồ ăn.

Do túi trữ vật rất tiện lợi nên pháp khí trữ vật cồng kềnh kiểu này không nhiều, tìm nửa ngày mới tìm được một cái chậu châu báu trông rất tục khí. Chậu châu báu là cách nói trong thế tục, kỳ thực chính là một đại đỉnh bề ngoài dị thường hoa lệ, dùng để giữ đồ ăn thì không thích hợp lắm.

Nhưng nếu muốn tìm pháp khí dạng thùng gỗ trong thời gian ngắn thì không được, loại chậu châu báu này vẫn thường được các gia tộc tu tiên dùng để chứa pháp khí, linh phù hoặc tài liệu, đặt ở nơi dễ nhìn.

Thấy cái chậu này còn có công dụng giữ tươi, Kim Phi Dao mua lấy, sau đó bắt đầu chọn mua đồ dùng hằng ngày. Để chuẩn bị cho cuộc sống lưu lạc sau này, trên phương diện đồ ăn nàng rất hào phóng, dọc đường đi gặp cái gì mua cái đó, chỉ cần là đồ ăn được là được, nàng tạm thời để vào túi trữ vật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi