TIỂU ANH ĐÀO - GIANG TIỂU LỤC

"Đoán xem?"

"Biến đi!"

Xa Ly Tử bực tức đẩy anh ra. Hạ Chí cười càng rạng rỡ hơn.

"Đi thôi—" Anh ngồi lên xe, phóng về phía trước nhanh như chớp. Xa Ly Tử lập tức đuổi theo, miệng không ngớt than thở.

"Hạ Chí, tớ thấy cậu càng ngày càng xấu. Cậu nhóc ngây thơ, đáng yêu kia đi đâu mất rồi..."

"Đây."

"Không, cậu không còn là cậu mà tôi biết nữa."

"Haha." Hạ Chí cười đầy chế nhạo.

Từ khi Tô Hiểu Khinh rời đi cuộc sống của Xa Ly Tử yên bình trở lại, nếu không trải qua mưa gió cô sẽ không biết sự quý giá của cầu vồng.

Chính vì vậy, bây giờ Xa Ly Tử cảm thấy mỗi ngày đều tràn đầy mỹ lệ, ngay cả môn học khó chịu nhất như Hóa, Lý dường như mang theo một quầng sáng màu hồng.

Chưa bao giờ Xa Ly Tử phát hiện ra bình lặng đến trường vui đến thế.

Khi Nam Thị nghênh đón trận tuyết đầu mùa, các bài kiểm tra cuối kỳ cũng nối gót theo nhau tới.

Xa Ly Tử bắt đầu sốt ruột, ngày nào cũng bám sát Hạ Chí để làm bài tập thuận tiện học thêm, vật lộn như vậy suốt nửa tháng, cuối cùng cô cũng kết thúc kỳ thi căng thẳng trong mùa đông khắc nghiệt.

Không mất nhiều thời gian để có kết quả.

Bay lơ lửng ở độ cao thấp, mạo hiểm vượt qua kiểm tra.

Sau khi nhận được bảng điểm, Xa Ly Tử rất vui khi mình có thể sẽ có một năm tốt lành trở lại.

Phạm Nhiêu Nhiêu và Xa Gia Tuấn không có yêu cầu cao đối với cô. Họ áp dụng chính sách nuôi thả tự do từ khi còn nhỏ, nhưng mọi chuyện vẫn có ranh giới cuối cùng của nó. Nhớ rõ có một năm, Xa Ly Tử quá mê truyện tranh, vào kỳ thi cuối kỳ cô đã nằm trong top 10 từ dưới lên.

Khi về nhà thiếu chút nữa đã bị đánh chết, trực tiếp dẫn đến chuyện lì xì ngày Tết đều bị tịch thu hết, đồng thời toàn bộ ngày nghỉ đều trải qua ở trường luyện thi.

Kể từ đó Xa Ly Tử đã ngoan ngoãn học hành, trước kỳ thi nửa tháng cô sẽ châm đèn đọc sách, chăm chỉ học tập và phấn đấu để đạt được điểm trung bình của cả lớp.

Hoa Tự từng nói rằng, may mà cha mẹ không đặt kỳ vọng cao vào cậu, nếu không nhất định sẽ tức điên lên mất.

Trong kỳ nghỉ đông, Xa Ly Tử vô cùng sợ lạnh nên ngày nào cũng co ro ở nhà, ngoài dự liệu cô cũng không thấy Hạ Chí xuất hiện.

Chiều nay, Phạm Nhiêu Nhiêu làm bánh rồi bảo cô mang cho nhà Hạ Chí, bên ngoài vừa rơi xuống một lớp tuyết mỏng, mặt đất trắng xóa.

Xa Ly Tử quấn chặt áo khoác, đội mũ, che mặt kín mít trước khi ra ngoài.

Quãng đường vài phút thôi cũng khiến Xa Ly Tử cảm thấy lạnh không chịu nổi, vừa gõ cửa thì Phương Viện ra mở cửa, cô tò mò thò đầu nhìn vào phòng khách.

"Dì Phương, Hạ Chí ở nhà làm gì vậy ạ? Cả kỳ nghỉ đông cháu không gặp cậu ấy."

"Nó ấy à, ngày nào cũng chơi game ở nhà. Dì và chú Hạ đã nói nhiều lần nhưng không có tác dụng... "

Phương Viện cầm cái đĩa trên tay rồi nhường đường cho Xa Ly Tử vào. Vừa bước vào cửa, hơi ấm đã phả vào mặt.

"Ôi, cậu ấy đang chơi trò gì vậy, để cháu lên xem!" Xa Ly Tử nghe vậy vô cùng phấn khích, leo lên cầu thang một cách quen thuộc. Phương Viện nhìn theo bóng lưng của cô lắc đầu bất lực.

"Hạ Chí? Hạ Chí—" Xa Ly Tử gõ cửa phòng anh, gọi vài tiếng không có ai trả lời, lập tức vặn cửa đẩy ra một khe hở.

Hạ Chí đang ngồi trước máy tính, tai đeo headphone, ngón tay gõ trên bàn phím, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình, khuôn mặt lạnh lùng, toàn thân lạnh lẽo.

Lúc này, thoạt nhìn anh càng làm người khác không dám tới gần.

Khi Xa Ly Tử đang do dự không biết có nên đi vào hay không, Hạ Chí nâng mắt nhìn sang, sau khi nhìn thấy cô băng tuyết trong mắt cũng dần dần tan ra.

"Chờ một chút." Anh nói xong tiếp tục gõ bàn phím, nhưng lần này động tác còn nhanh và nghiêm túc hơn trước.

Xa Ly Tử đảo mắt, nhẹ nhàng lẻn vào qua khe cửa rồi lặng lẽ đi tới sau lưng Hạ Chí, lúc nhìn rõ màn hình cô tròn mắt ngạc nhiên.

"Này? Đây là trò gì vậy?"

"Quái! Có con gái!"

"Tiểu Hạ, tôi nghe thấy rồi! Là ai!"

"Kawaii! — Giọng nói thật đáng yêu và dễ thương!"

"Im đi." Hạ Chí hừ lạnh một tiếng, bên tai lập tức trở nên yên tĩnh, đồng thời truyền đến tiếng nổ mạnh.

Xa Ly Tử chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng đột ngột xuất hiện trên màn hình máy tính, sau đó là chiến thắng lớn.

Hạ Chí không để ý đến những người đó, sau khi nói một tiếng liền tháo headphone ra rồi để bọn họ hú hí bên trong.

"Sao cậu tới đây?" Hạ Chí xoay ghế, đối mặt với Xa Ly Tử.

"Mẹ làm bánh, nhờ tớ mang đến đây. Nghe dì nói ngày nào cậu cũng ở nhà chơi game, tớ không yên tâm nên lên xem thử!"

Xa Ly Tử nói lời vô cùng chính đáng, chỉ thiếu nước đưa tay vỗ ngực. Nói thì nói vậy nhưng tay cô vẫn nhanh chóng kéo ghế lại gần, hứng thú bừng bừng ghé sát vào màn hình. "Này, đây là trò gì vậy, nhìn qua chơi rất vui."

"Rất khó."

"Cậu không học được."

"Nên chết tâm đi."

Hạ Chí dứt khoát nói ra mấy câu, không chút lưu tình nào.

Với trình độ của Xa Ly Tử chỉ có thể chơi Super Mario Bros, thứ phức tạp hơn một chút không phù hợp với cái đầu nhỏ của cô. Nghe thấy lời từ chối kiên quyết, không chút do dự của anh, Xa Ly Tử lập tức cúi đầu, mím môi, tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình. Lúc nãy có lẽ cô đã đội chiếc mũ lớn, tóc trên đỉnh đầu rối tung cả lên, trên má có vài sợi xõa xuống, khuôn mặt có chút ửng đỏ vì gió lạnh thổi vào.

Giờ phút này bộ dạng mím môi uất ức của cô trông cứ như không thiết sống sau khi chịu phải đả kích.

Hạ Chí nhìn chằm chằm vào cô trong 3s, cuối cùng anh không thể không thỏa hiệp.

"Được rồi, tớ sẽ dạy cậu."

"Được, được!!!" Xa Ly Tử lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh, khuôn mặt đầy phấn khích, không còn bóng dáng mất mát, khổ sở vừa rồi.

Hạ Chí bất lực thở dài.

Chỉ nửa giờ sau.

"Xa Ly Tử, cậu nên từ bỏ." Hạ Chí nghiêm túc nói. Lần này Xa Ly Tử gật đầu rất kiên quyết và nghiêm túc.

"Đúng vậy, tớ cảm thấy trò này chơi không vui."

"Đây là trò chơi được yêu thích nhất hiện tại..." Hạ Chí chống cằm nhấp chuột, đồng thời phổ cập kiến ​​thức cho Xa Ly Tử.

"Cậu đã nghe nói về Liên Minh Huyền Thoại chưa?"

"Ừmmmmmm!" Xa Ly Tử gật đầu như gà mổ thóc. Ở trong lớp bọn Vương Tiểu Hổ thường xuyên thảo luận về cái này, nói thao tác của các tuyển thủ đẹp đến ngây người.

Nó khiến ruột gan cô cồn cào, tò mò không thôi, nhưng sau một hồi tìm kiếm, cô đột nhiên thất vọng.

Không bằng Hạ Chí!

Vương Tiểu Hổ mắng cô thiển cận, ai cũng dựa vào nội tâm để thu hút fan, khuôn mặt ưa nhìn thì có ích gì? Bạn có thể giành chiến thắng khi chơi?!

Nhưng Xa Ly Tử cảm thấy nếu là Hạ Chí, chắc chắn có thể dành được chiến thắng, đã vậy trông rất đẹp trai.

Bởi vì mỗi lần chơi game với anh, cô luôn thua.

"Đó là thứ mà tớ vừa dạy cậu chơi."

"Ồ—" Cô ấy bắt đầu hiểu được tâm trạng của Vương Tiểu Hổ. Dù sao, đây là một trò chơi khá khó, nếu thật sự dành được chiến thắng sẽ rất tuyệt vời!

"Trong thể thao điện tử, trò chơi này được xếp hạng nhất. Có rất nhiều sự kiện trong và ngoài nước, rất nhiều người chú ý..." Liếc nhìn vẻ mặt giống như cái hiểu cái không của Xa Ly Tử, anh dừng chuyện, nghiêm mặt nói.

"Nói chung, đây là một trò chơi rất hay và cần nhiều kỹ thuật."

Xa Ly Tử gật đầu liên tục với biểu cảm ngoan ngoãn trên khuôn mặt, một lúc sau cô xoay mặt nhìn chằm chằm vào anh rất nghiêm túc.

"Vậy, chuyện này liên quan gì đến việc chơi game ở nhà hàng ngày?"

"..."

"Hạ Chí! Sao cậu có thể sa đọa như vậy!" Xa Ly Tử kêu lên. Hạ Chí yên lặng đứng dậy kéo cô rời khỏi ghế, nắm bả vai, một đường đẩy người ra khỏi cửa.

"Được rồi, cậu có thể về." Anh nói xong bình tĩnh đóng cửa, một tiếng cạch vang lên.

-

Mấy ngày nay tâm trạng Xa Ly Tử không tốt, cô luôn cảm thấy mình bị thất sủng.

Cô đã thua một trò chơi có tên là Liên Minh Huyền Thoại

Mối quan hệ giữa cô và Hạ Chí hơn 19 năm hóa ra lại dễ bị tổn thương như vậy.

Vì vậy, để chứng minh sự tồn tại của mình, Xa Ly Tử đã đặc biệt rủ Hạ Chí đi xem phim.

Đây là bộ phim do nam minh tinh mà cô thích nhất đóng. Xa Ly Tử đã xem trailer bộ phim, trên phim anh ấy thật sự rất đẹp trai.

Tuy nhiên, Hạ Chí ở đầu dây bên kia im lặng một lúc.

"Xem phim à?"

"Ừ!" Xa Ly Tử hào hứng nói: "Ngày mai phim chiếu, giá mua theo nhóm chỉ có 9,9 thôi. Tớ mời cậu!"

Giọng nói tràn đầy năng lượng vang lên bên tai, Hạ Chí gõ nhẹ vào mặt bàn. Trên màn hình máy tính để bàn, chiếc headphone gác trên lờ mờ nghe thấy tiếng gầm xé lòng của đồng đội.

"Hạ Chí! —Tức chết mà! Di chuyển đi! Di chuyển đi!"

"Xong rồi! Xong rồi. Hạ thần treo máy rồi. Ván này coi như bỏ."

Hạ Chí giống như không nghe thấy, nhìn chằm chằm nơi nào đó trên không trung rồi đột nhiên cười nhẹ, lông mày giãn ra, trong mắt hiện lên một tia lay động.

"Được." Anh nhẹ nhàng đồng ý.

"Chốt!!! 10 giờ sáng mai không gặp không về. "

"Không gặp không về."

Hạ Chí cúp điện thoại, đưa tay lên môi cười một tiếng, một lần nữa cầm lấy headphone đeo lên đầu, di chuyển chuột, bóng người nho nhỏ trên màn hình một lần nữa di chuyển.

"Fuck you! Sống, sống rồi!"

"Hạ Chí! Đến giữa, tôi sắp bị giết rồi!"

Khuôn mặt của Hạ Chí bình tĩnh, ngón tay anh nhanh chóng gõ vào bàn phím, ánh sáng rực rỡ nhấp nháy trên màn hình. Các nhân vật phản diện chống trả được một lúc, tiếp đó âm thanh chiến thắng vang lên trong tai nghe.

"Hạ Chí hôm nay làm sao vậy, chơi nhẹ nhàng quá nhỉ?"

"Không giống cậu ta chút nào..."

"Người anh em? Cậu có muốn chia sẻ chuyện tốt với chúng tôi không? Hahaha"

Những người này biết đến Hạ Chí khi chơi game, tuy anh chơi trò này chưa lâu nhưng khả năng tiếp thu rất nhanh, có thể do tài năng bẩm sinh cộng với sức hút anh đã lọt thẳng vào top mười toàn quốc và trở thành người thu hút người qua đường nhất.

Họ thường lập đội để chơi game cùng nhau, ngoại trừ Hạ Chí, một số người trong số họ là tuyển thủ chuyên nghiệp, lúc đầu họ thuyết phục anh tham gia nhưng Hạ Chí đã từ chối.

Lý do: Tôi vẫn đang học.

"Sinh viên đại học?" Tiểu Mễ là người đầu tiên tò mò hỏi.

Hạ Chí có khả năng kiểm soát rất cao, tính tình vô cùng bình tĩnh, bất kể tình huống nguy hiểm như thế nào anh vẫn luôn có thể giữ được sự bình tĩnh, tỉnh táo.

Đã có vài lần điều này giúp bọn họ chuyển bại thành thắng.

Trong trận chiến giữa hai đội, đôi khi tâm lý quan trọng hơn kỹ năng.

Cả hai bên đều nghĩ rằng người kia ít nhất là một người trưởng thành.

"Không." Giọng nói đều đều của Hạ Chí phát ra từ tai nghe.

"Cấp 3."

"Lớp 10."

"..."

Ngày hôm sau, tuyết trên đường tan rất nhiều, sắc trời cũng sáng hơn một chút. Vừa đi ra ngoài, Hạ Chí đã nhìn thấy cô gái chán nản đá tuyết trên cành cây bên đường.

Xa Ly Tử sợ lạnh, lúc này cô được quấn rất chặt với áo khoác màu xanh nước biển, quần jean và giày đi tuyết, cổ quàng một chiếc khăn len dày màu đỏ, tay thọc vào túi để giữ ấm..

Hạ Chí không khỏi cong khóe miệng, nhấc chân đi tới.

"Này? Quần áo của cậu cũng giống màu của tớ!" Xa Ly Tử ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng động. Cô giật mạnh ống tay áo của Hạ Chí kéo lại gần mình để so sánh, sau đó bật cười.

"Ồ, thật là trùng hợp." Hạ Chí gật đầu rồi thong thả đi về phía trước. Xa Ly Tử nhanh chóng đuổi theo, sánh bước bên anh.

"Cậu có thích xem phim không?"

"Bình thường thôi."

"Chơi game thì sao?"

"Thích."

Xa Ly Tử có chút tức giận nhìn anh.

"Thế thì sao cậu lại đi xem phim với tớ!"

"..." Vì xem phim với cậu vui hơn chơi game.

Hạ Chí khẽ thở dài, vươn tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng an ủi.

"Được rồi, đừng cáu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi