TIỂU BẠCH DƯƠNG

Bạch Tân Vũ quỳ rạp trên mặt đất, lần mò đống lương khô cùng nước khoáng, cậu đã ăn uống hết còn lại một nửa thôi, có phải điều đó chứng minh vòng kiểm tra này sắp kết thúc rồi hay không? Thần trí của cậu đã có chút không minh mẫn, nhưng trong thoáng mơ hồ, cậu đột nhiên nghĩ tới những điều Hoắc Kiều đã nói lúc còn ở bên ngoài, Hoắc Kiều đã nói đây là vòng sát hạch có tỉ lệ đào thải cao nhất, thật nực cười là lúc đó cậu còn không tin….

Chưa trải qua cảm giác bị cách ly với nhân loại thì không thể hiểu được không gian tù túng, tối tăm này có thể tàn phá thể xác và tinh thần con người đến mức độ nào, nỗi cô độc đến hít thở không thông, chìm trong bóng tối vô biên đã đem phòng tuyến trong lòng Bạch Tân Vũ nghiền vụn từng chút một, cậu mở mắt trừng trừng mà nhìn bản thân bị bóng tối ác ôn cắn nuốt, rồi lại bất lực. Cậu bắt đầu nhìn thấy rất nhiều ảo giác, không khống chế được mà ảo tưởng trong bóng tối kia đang ẩn giấu nào là ma quỷ, quái vật, đang lặng lẽ trộm nhìn cậu, lúc nào cũng có thể túm cậu lôi xuống Địa Ngục ở cái nơi không ai biết đến này, mọi thứ cậu trải qua trước đây đều có thể xuất hiện méo mó trong những cơn ác mộng, dần dần, cậu cũng không dám….nghĩ rằng những điều đó đều là những hồi ức tươi đẹp nữa, bởi vì chỉ cần suy nghĩ một chút, trong đầu cậu cuối cùng cũng sẽ biến thành khung cảnh gió tanh mưa máu. Trong cơ thể cậu dồn ứ nỗi tuyệt vọng, cô tịch cùng đau khổ, cậu bắt đầu tự tổn thương thân thể mình, cậu nhúng đầu vào bồn rửa tay ngập nước, cậu liều mạng gào rú, cậu không biết mình có phải đã phát điên rồi hay không.

Đến cùng thì bao giờ cậu mới được thoát ra khỏi nơi này? Cha, mẹ, anh trai, mọi người đang nhớ cậu có phải không? Mau đến đây nhìn cậu đi, nói chuyện với cậu một chút, một chữ cũng được…Du Phong Thành, hắn đang làm gì? Có phải hắn cũng phát điên rồi hay không? Nói không chừng hắn đã bỏ cuộc rồi, đây là chuyện mà con người có thể chịu đựng được sao….Nếu hắn đã buông bỏ, cậu phải kiên trì vì cái gì nữa đây?

Bạch Tân Vũ nhào tới cánh cửa, gõ cành cạch, lạc giọng hét: “Tôi không chịu nổi nữa! Tôi bỏ quyền! Cứu mạng —-” Cậu vừa khóc vừa kêu, cho đến lúc ngay một tiếng cũng không phát ra được nữa, nhưng cánh cửa kia vẫn đóng chặt như cũ, ngăn cách cậu cùng một thế giới khác, cánh cửa này đích thị là kẻ thù của cậu, cậu nhấc giường xếp lên, dùng sức tông vào cửa, âm thanh va chạm ầm ĩ cùng tiếng kim loại mài vào nhau đâm đau màng tai cậu, nhưng cậu lại thích tiếng vang kịch liệt như vậy, điều này khiến cho cậu cảm thấy mình còn đang sống.

Cũng không biết giày vò như thế bao lâu, cậu mệt đến ngủ mất, tỉnh lại rồi lại tiếp tục như vậy, hết lần này đến lần khác. Cậu không chỉ nảy sinh ảo giác, thậm chí cậu bắt đầu nghe thấy, nhìn thấy ảo giác, cho dù thực ra cậu không nhìn thấy bất kỳ điều gì, khi thì cậu làm ổ ở trên giường tự lẩm bẩm, khi thì giống như người điên nhảy về phía trước mà gầm rú, khi thì khóc rống lên khẩn cầu họ thả chính mình ra ngoài.

Vì sao? Vì sao cậu đã nói muốn bỏ cuộc, còn không thả cậu ra ngoài? Lẽ nào không có ai đang giám sát cậu cả? Vậy cậu phải bỏ quyền bằng cách nào? Không đúng, nhất định có thể bỏ quyền, Hoắc Kiều sẽ không lừa bọn họ, phải làm như thế nào đây? Đúng rồi…phải tự làm mình bị thương…cậu không tin kẻ đang giám sát cậu có thể mắt mở trừng trừng nhìn cậu chết.

Bạch Tân Vũ nhảy xuống từ trên giường, hít sâu một hơi, hung hăng dộng đầu vào tường đến rầm một tiếng, cả người cậu bị lực va đập dội lại trở về trên giường, ót đập vào mặt tường đối diện, cậu ôm đầu, lăn hai vòng ở trên giường, đau đến khóc ra tiếng.

Đau quá….cậu không chịu nổi, cậu không dám dộng đầu vào tường nữa, hình như chảy máu rồi, da nóng hừng hực, cả người đau đớn đến trời đất quay cuồng.

Cậu nằm trên giường thật lâu, lần va đập này, ngoại trừ một chút chấn động não phía ngoài, còn làm cho đại não đang vẩn đục như một đống tương hồ của cậu tỉnh táo lại đôi chút, cậu biết hành động của mình bây giờ chẳng khác gì kẻ bị bệnh tâm thần, còn ý thức được điều này, e rằng bản thân cậu chắc vẫn chưa triệt để phát điên đâu!?

Trải qua mấy ngày suy sụp, cơn đau làm cho cậu ý thức được chính mình không thể tự khiến bản thân bị thương để rời khỏi nơi này, quan trọng nhất là, cậu cảm thấy tự mình không nên hại mình, tại sao cậu có thể tổn thương chính mình được cơ chứ? Cậu còn muốn sống để đi ra ngoài, cậu muốn một lần nữa cảm nhận ánh sáng mặt trời, muốn về nhà, muốn gặp người thân và Du Phong Thành, cậu không thể biến thành một kẻ điên, cậu phải nghĩ cách bảo trì lý trí, không nên tự đọa đày mình như thế!

Bạch Tân Vũ nằm thẳng trên giường, nỗ lực điều chỉnh nhịp thở, nỗ lực giảm bớt áp lực của mình, cố gắng chống đỡ đến cùng, thức ăn và nước uống của cậu còn dư lại không nhiều lắm, cậu sẽ rất nhanh thoát khỏi nơi này thôi!

Phần lý trí có chút cưỡng ép này đã chèo chống cho cậu một khoảng thời gian, cho đến khi ăn hết sạch lương khô. Khi cậu mò mẫm khắp cả phòng cũng không thể tìm thấy được một vụn thức ăn nào nữa, tấm chắn được miễn cưỡng dệt lên trong lòng cậu thủng một lỗ lớn, một lần nữa rách nát.

Lẽ nào….bọn họ bị bỏ rơi? Bạch Tân Vũ ôm đầu, tròng mắt trợn đến như lòi ra ngoài.

Thức ăn cũng đã cạn rồi mà vẫn như cũ không thể nào thoát ra ngoài, Hoắc Kiều muốn giết bọn họ ư? Đúng rồi, Hoắc Kiều chắc chắn muốn giết bọn họ rồi, bằng không sao lại ném bọn họ đến một nơi đáng sợ như vậy, chỗ này có ma quỷ a, Hoắc Kiều là kẻ không có nhân tính, nếu là để giáo huấn đám người không đủ tiêu chuẩn, vậy muốn giết bọn họ cũng không có gì kỳ lạ cả! Bạch Tân Vũ nhớ tới nụ cười của Hoắc Kiều, càng nghĩ càng thấy cái cười đó sao mà muôn phần xảo quyệt, quả thực tựa như đám yêu ma khát máu!

Đột nhiên, trong bóng tối hiện ra một khuôn mặt trắng nhởn, là Hoắc Kiều! Khuôn mặt của Hoắc Kiều trôi về phía cậu, há căng cái miệng to như chậu máu, một ngụm đã có thể cắn đứt đầu cậu nuốt vào trong bụng! Cậu điên cuồng thét ầm lên, dùng sức đấm đá, dày giéo, tựa như có vật gì đó đang quấn lấy thân mình, cậu nhảy khỏi giường, đụng vào tứ phía gian phòng giam nhỏ hẹp, kêu khóc. Cậu muốn chết! Cậu sẽ tươi sống mà chết đói trong cái hầm tối tăm không ánh mặt trời này!

Đoạn thời gian kế tiếp, Bạch Tân Vũ chỉ có thể uống nước cầm hơi, cậu tựa như xác chết mà gục xuống giường, ngay cả sức lực để gào thét cũng không có, cậu biết mình đang chờ chết rồi, nước mắt cậu cũng đã chảy khô, trong lòng ngược lại bình tĩnh, chết đi là rất nhanh có thể được giải thoát, nếu như Du Phong Thành cũng đã chết, đến lúc đó bọn họ còn có thể cùng nhau đi đến cõi âm đường.

Bạch Tân Vũ nhắm hai mắt lại, để cậu chết đi! Nhanh lên một chút kết thúc nỗi đọa đày vô tận này!

Đương lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu chỉ nghe thấy tiếng cửa sắt hé ra, có giọng nói của con người truyền đến, nhưng cậu động đậy không nổi nữa, không chỉ là không còn sức để động đậy, mà cậu đồ rằng đây chắc chắn là ảo giác, là huyễn cảnh xuất hiện vô số lần trong đầu cậu.

Có người đi tới trước mặt cậu, vỗ nhẹ, âm thanh như từ trên trời rơi xuống, “Kiểm tra kết thúc.”

Bạch Tân Vũ trợn nửa con mắt, nhưng không nhìn thấy được gì, sau đó, người kia cầm lấy thứ gì đó chùm đầu cậu lại, cậu hoàn toàn lịm đi.

————————————————–

 

Ý thức của Bạch Tân Vũ đã trở lại, cậu nháy mắt muốn mở, lại phát hiện trước mắt mình đã bị quấn một tầng băng gạc, cậu giật giật ngón tay lướt qua tấm chăn đơn ở trên giường, không giống với cảm giác chạm vào đệm giường đã bị cậu làm ướt….

Cậu…cậu thoát ra rồi sao? Cậu còn đang nằm mơ đúng không? Hay cậu đã thực sự rời khỏi phòng tạm giam. Hay là….cậu đã chết rồi. Cậu vểnh tai, nghe phía bên ngoài có tiếng chim hót, còn có tiếng người nói chuyện, mọi thứ đều chân thật đến vậy, không hề giống quang cảnh trong mơ.

Trong phòng truyền đến tiếng cửa mở rồi lại đóng, một giọng phụ nữ vang lên: “Đồng chí, anh tỉnh rồi à?”

Bạch Tân Vũ há hốc miệng, vẫn chưa thể tin được, “Tôi…ra được sao? Là thật sao?”

Một bàn tay ấm áp đặt lên trán cậu, “Là thật, bây giờ anh đang ở bệnh viện, tôi là y tá.”

Bạch Tân Vũ bắt lấy cái tay kia, ghì chặt lấy, đây là khát vọng với nhiệt độ cơ thể nhân loại của cậu!

Y tá hét lớn: “Ai da đau, anh mau buông ra!”

Bạch Tân Vũ nhanh chóng thu lỏng lực tay, nhưng vẫn cứ nắm chặt không thả, nói năng lộn xộn: “Để cho tôi sờ, chị là người sao, đúng là người…” cậu vốn cho rằng mình phải mừng đến chảy nước mắt, khóc rống lên thất thanh, nhưng sau khi thực sự được thả ra, cậu có muốn khóc cũng khóc không nổi, trong cơ thể dường như có một thứ đã bị cắt bỏ hoàn toàn, trong lòng xuất hiện một cái hố lớn, không biết làm sao để lấp đầy.

Y tá dở khóc dở cười, “Aiya, năm nào cũng có những người như anh được đưa tới đây, không biết rốt cuộc các anh đang làm gì.”

Bạch Tân Vũ cảm thấy mình vừa trải qua một cơn ác mộng rất dài, bây giờ cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng vì mắt cậu không nhìn được, cậu vẫn chưa có cảm giác rời khỏi phòng giam chân chính, cậu cuộn người thành một đoàn, đây là tư thế cậu hay dùng nhất trong phòng tạm giam, cậu vẫn không hề có một chút cảm giác an toàn nào.

Mấy ngày kế tiếp, Bạch Tân Vũ vẫn quấn băng vải, mắt cậu ngẩn ngơ ở trong bóng tối đã lâu lắm, trong chốc lát không thể thích ứng với ánh sáng, chỉ có thể mỗi ngày tăng lên một chút kích thích quang cảm. Cậu ở trong phòng bệnh một người, ngoại trừ chị y tá kia, chỉ có một vị bác sĩ tâm lý đến hỏi han cậu, lời nói của bác sĩ tâm lý cứ như thôi miên, tiến hành tâm lý trị liệu với cậu, cậu bình lặng nằm trên giường, không nói được một lời, cho dù bác sĩ hỏi gì cậu cũng không muốn mở miệng. Tựa như bệnh viện này cũng đã quen thấy như thế, cứ tự nhiên nói chuyện, làm cho cậu dần dà thích ứng được với sự thật rằng mình đã trở về.

Năm ngày sau đó, băng vải hoàn toàn được tháo xuống, cậu chậm rãi mở mắt, dường như đã trải qua một thế kỷ cậu mới một lần nữa được thấy ánh dương, màu trắng của trần nhà, màu xanh non của cây cối, màu nâu của khung áp-phích, màu đen vĩnh cửu đã tiêu tan trước mắt cậu, nhưng cậu biết bóng tối đã vĩnh viễn kẹt lại trong đáy lòng mình, trải qua hết thảy những thứ này, cậu sẽ không bao giờ sợ bóng tối, sợ cô độc, bởi vì cậu đã từ nơi địa ngục tối tăm lẻ loi nhất mà trở ra, cậu không tin trên thế giới này có cái gì có thể thống khổ  hơn được nữa. Đây chính là mục đích của Hoắc Kiều, đây chính là vực sâu phải vượt qua để tới được Báo Tuyết đại đội.

Y tá đem tới một cái xe lăn, cười nói: “Chúc mừng anh hôm nay đã được tháo băng, cấp trên của các anh triệu tập các anh đến họp, tôi đẩy anh tới đó nhé.”

Bạch Tân Vũ lắc đầu, tự bước xuống giường, nằm nhiều ngày như vậy, thân thể đã khôi phục, cậu mặc thêm áo khoác, y tádẫn cậu đi ra ngoài.

Ở trong hành lang, có y tá nói: “Mấy anh lính này cũng thật kỳ, tất cả đều trầm mặc ít nói, một ngày cũng không hé nửa câu.”

Bạch Tân Vũ ngẩn người. Trầm mặc ít nói? Ai? Cậu ư? Từ lúc nào cậu trở thành một kẻ trầm mặc ít nói vậy, đừng nói một ngày, bảo cậu một giờ không nói câu nào cậu cũng không chịu rồi, cậu sợ nhất là tịch mịch, thích nhất náo nhiệt, lúc ở trong phòng tạm giam khao khát được tiếp xúc với con người như vậy, tại sao sau khi thực sự được thả ra rồi, cậu lại không hề muốn thân cận ai? Cứ như thể, vì để có thể tiếp tục chống đỡ khi còn ở trong căn phòng đó, cậu đã mở ra một cơ chế bảo hộ nào đó mà chính bản thân cậu cũng không hay biết, thứ cơ chế này làm cho cậu bắt đầu chống lại cùng phòng bị đối với kích thích từ bên ngoài. Cậu không tín nhiệm bác sĩ tâm lý cùng những y tá bên cạnh nữa, cậu không cần giúp đỡ, trong lúc tuyệt vọng nhất không có bất kỳ ai tới cứu cậu, bây giờ cậu càng không cần, từ nay về sau đều không cần nữa, cậu có thể một thân một mình trở về từ địa ngục, như vậy cậu cũng có thể một mình chống đỡ tất cả mọi hoàn cảnh nguy khốn!

Đẩy cửa phòng họp ra, người đầu tiên cậu nhìn thấy chính là Hoắc Kiều đứng ở chính giữa, trong phòng còn có mấy người nữa, cậu quét mắt qua một lượt, thấy cả Trần Tĩnh lẫn Yến Thiếu Trăn, còn có—Du Phong Thành.

Trong nháy mắt Du Phong Thành nhìn thấy cậu, biểu cảm liền biến đổi, đứng dậy từ trên ghế.

Viền mắt Bạch Tân Vũ nóng lên, hô hấp trở nên có chút trắc trở, cậu bước tới, dùng sức ôm lấy Du Phong Thành, trong nháy mắt đó, cậu  cảm thấy mình dường như vừa sống sót qua cơn đại họa, Du Phong Thành cũng ôm chặt lấy cậu, hai người không ai nói một câu, hết thảy những gì hai người đã trải qua không còn đơn giản có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả được nữa.Trong phòng hội nghị phi thường tĩnh lặng, bởi vì tâm trạng của những người còn có thể ngồi ở đây lúc này đều giống như hai người bọn họ.

Bạch Tân Vũ ngồi cạnh Du Phong Thành, hướng phía Trần Tĩnh cùng Yến Thiếu Trăn mà gửi đến một ánh mắt vui sướng.

Hoắc Kiều vỗ tay một cái, “Đầu tiên, tôi phải chúc mừng bảy người đang ngồi ở đây, từ giờ phút này trở đi, các cậu chính thức trở thành thành viên của Báo Tuyết đại đội thuộc quân khu Tân Cương.”

Bảy người nhìn hắn, biểu tình lãnh đạm một cách kỳ lạ, thậm chí tròng mắt không hề nhúc nhích, cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì, Hoắc Kiều không ngoài dự đoán, hắn cười cười, “Tôi biết bây giờ các cậu đang nghĩ gì, bởi vì tất cả những gì các cậu mới trải qua, đều là những thứ mà mỗi thành viên của Báo Tuyết đại đội phải trải qua. Tin tôi, một tháng sau khi thoát khỏi phòng giam, là vô cùng gian nan, các cậu sẽ trở nên không giống với bản thân mình trước kia nữa, sẽ nảy sinh hoài nghi và mâu thuẫn với rất nhiều thứ xung quanh, nhưng theo thời gian, tính cách cùng khí chất mà các cậu từng biết sẽ một lần nữa trở lại với cơ thể các cậu, các cậu sẽ  trở về với con người trước khi đặt chân vào phòng tạm giam đó, nhưng đoạn trải nghiệm này sẽ cải biến ý chí của các cậu, vĩnh viễn, nó khiến các cậu không hề e ngại bóng tối cùng cô độc, cho dù có trong hoàn cảnh tuyệt vọng đến nhường nào, cho dù toàn bộ đội ngũ chết hết chỉ còn lại một mình các cậu, cũng vẫn có thể kiên trì hoàn thành nhiệm vụ, vĩnh viễn lạnh lùng cùng cố chấp, đây chính là điều kiện tất yếu để trở thành một bộ đội đặc chủng.”

Mấy người vẫn không hề hé răng, bọn họ không nghi ngờ lời của Hoắc Kiều, chỉ là bọn họ dường như mới tỉnh lại khỏi một cơn ác mộng, tất cả đều chưa thể hoàn hồn. 15 người chỉ còn lại có 7 người, quả nhiên là vòng sát hạch có tỉ lệ đào thải cao nhất.

Hoắc Kiều nói tiếp: “Bây giờ có ai muốn hỏi gì không? Cứ hỏi đi!”

Trần Tĩnh nói: “Báo cáo, chúng tôi ở trong phòng tạm giam bao nhiêu ngày?”

“17 ngày”

“Báo cáo, anh nói chúng tôi có thể lựa chọn bỏ quyền, phương thức bỏ quyền là gì?”

Vấn đề khó nói này làm hô hấp của bọn họ đều trở nên gấp gáp, thật sâu trong lòng bọn họ chôn giấu một cỗ oán giận, đồ rằng ai ở chỗ này cũng đều nghĩ qua việc bỏ quyền, tuy cuối cùng bọn họ cũng đã chịu đựng đến cùng, nhưng nhỡ đâu bọn họ không chịu được thì sao? Cho dù có người chết ở bên trong cũng chẳng có gì lạ.

Hoắc Kiều nói: “Toàn bộ thời gian các cậu bị giam đều được theo dõi, nếu như xuất hiện hành vi tổn hại bản thân nghiêm trọng, hoặc bác sĩ tâm lý chẩn đoán không thể tiếp tục sát hạch được nữa, thì coi như là bỏ quyền.”

“Vậy những người khác…” Trần Tĩnh cắn răng. Không cần nhiều lời, 8 người bị loại, lúc này chắc chắn còn đang trong quá trình chữa trị cả về thể xác và tâm lý.

Hoắc Kiều gật đầu: “Tình trạng của bọn họ không tính là rất nghiêm trọng, điều trị hợp lý xong sẽ khỏe lại hết thôi.”

Yến Thiếu Trăn trầm giọng: “Báo cáo, dùng cách thức này để sàng lọc thực sự công bằng sao?”

Hoắc Kiều nói: “Hình như trong lòng các cậu đều có nghi vấn này! Rất bình thường, trước đây lúc tôi bước ra từ phòng tạm giam, cùng một nhóm chiến hữu đều có nghi vấn này, bất bình căm giận vì nghĩ đến các đồng đội không chỉ bị dằn vặt cả thể xác và tinh thần mà thậm chí còn bị loại, nhưng giờ ngẫm lại lúc đấy bọn họ bị loại, vừa may chứng minh bọn họ không thích hợp để trở thành bộ đội đặc chủng, miễn cho sau này lên chiến trường lại chết lãng nhách. Khảo nghiệm tâm lý không chỉ là một vòng sát hạch, mà cũng là thí nghiệm, chuyện này chỉ có thể làm một lần, thành công thì thôi, không thành công thì sẽ không còn cơ hội thứ hai, để tránh việc khiến cho các cậu có cảm giác ỷ lại, bởi vì trong tâm lý của các cậu đã có đề phòng rồi, hơn nữa, sợ rằng không ai nguyện ý nếm thử một lần nữa, bọn họ thất bại ở cơ hội lần này, chính là đã hoàn toàn thất bại, bộ đội đặc chủng không thể thu nhận một kẻ không thể chống chọi lại nỗi sợ hãi và cô độc mà tự kết liễu  sinh mạng của chính mình.”

Hầu kết Bạch Tân Vũ trượt lên trượt xuống, cậu cảm thấy thân thể mình có chút lạnh đi. Trong lúc cậu thống khổ nhất, cũng từng nghĩ đến việc giải thoát bằng cách tự tổn thương chính bản thân mình, thậm chí không chỉ một lần nảy ra ý định tự sát, chỉ bởi vì cậu sợ đau, nên mới không tiếp tục nữa, điều này có thể coi như là cậu đã vượt qua bài kiểm tra này sao? Cho dù thế nào đi nữa, mục đích của Hoắc Kiều đã đạt được rồi, cậu phảng phất có thể nhìn thấy bằng mắt thường một tầng vũ trang vô hình dựng lên bao bọc lấy bản thân, cậu đã trải qua tuyệt vọng cùng sợ hãi đến nỗi hiện giờ cậu chẳng hề sợ bất cứ thứ gì nữa.

Mọi người không ai có vấn đề gì cần hỏi, hồn phách của bọn họ tạm thời đều vướng lại nơi phòng giam, lúc này giống như một đống tượng sáp không hoàn chỉnh.

Sau khi thông suốt, Yến Thiếu Trăn cùng Trần Tĩnh bước tới, Trần Tĩnh đè đôi vai của Du Phong Thành cùng Bạch Tân Vũ, “Các cậu…có khỏe không?”

Bạch Tân Vũ vỗ vỗ lưng Trần Tĩnh, gọi một tiếng tiểu đội trưởng, sau đó không nói được gì nữa. Suy nghĩ trong lòng bọn họ đều giống nhau, sự đè nén kia khiến người ta trong phút chốc khó có thể hít thở bình thường.

Bọn họ im lặng giải tán.

Bạch Tân Vũ đi theo Du Phong Thành về phòng bệnh của hắn, vừa vào tới nơi, Du Phong Thành đã đè nghiến Bạch Tân Vũ lên ván cửa, dùng sức ngăn chặn đôi môi cậu, đồng thời cũng khóa cửa lại.

Hai người trằn trọc hôn, giống như muốn đem người kia ăn sống nuốt tươi vào bụng, bọn họ xé bỏ đồng phục bệnh nhân trên thân thể đối phương, y phục lỏng lẻo rất nhanh tuột xuống, da thịt ấm áp cọ xát vào nhau, đây là thứ mà bọn họ nhớ nhung đến điên cuồng khi còn kẹt trong căn phòng giam đó!

Bọn họ cùng nhau thối lui đến trên giường, Du Phong Thành đem Bạch Tân Vũ áp dưới thân thể mình, không ngừng hôn mút vuốt ve, trên làn da bóng loáng lưu lại những vệt hồng lác đác, từ lúc bước vào phòng đến giờ hai người không ai nói một câu nào, chỉ dùng hành động nóng cháy phát tiết khát vọng tự trong thâm tâm với đối phương.

Bạch Tân Vũ thở hổn hển giục giã: “Du Phong Thành, đến đây làm tôi, đến đây.”

Du Phong Thành tách hai chân cậu ra, mở rộng sơ sài một chút, liền vội vã mà thúc vào.

Chân mày Bạch Tân Vũ nhíu chặt, thân thể truyền đến cơn đau khó nhịn, nhưng cậu không muốn dừng lại, cậu khẩn thiết mong mỏi loại đau đớn này, cần những va chạm tường tận mà mạnh mẽ kia, tới đem linh hồn của cậu kéo ra khỏi căn phòng tạm giam đó, cho cậu biết chính mình đã trở về hiện thực trải đầy ánh sáng mặt trời, về bên cạnh người mình thích.

Du Phong Thành mím môi không nói, tiếng thở nặng nề khiến hắn tựa như một con mãnh thú đói khát, hắn điên cuồng xâm lược thân thể Bạch Tân Vũ, lực độ thúc vào lúc mạnh lúc nhẹ, tốc độ vô cùng nhanh, chừng như khiến người có khó thể chịu đựng, tròng mắt hắn hoàn toàn đỏ ngầu, trên trán gồ lên gân xanh khiến khuôn mặt hắn lộ ra vẻ dữ tợn, tựa như một giây kế tiếp hắn sẽ xé nát Bạch Tân Vũ mà nuốt vào trong bụng.

Bạch Tân Vũ kẹp lấy eo Du Phong Thành, bất chấp mà rên thành tiếng, cậu gầm gừ: “Dùng sức, Du Phong Thành, mẹ nó, tới đây làm chết tôi.” cậu tinh tường cảm nhận được Du Phong Thành đang khuấy đảo lung tung trong cơ thể mình, đem đến cho cậu sung sướng vô tận, đây chính là điều cậu muốn, cậu hận không thể cùng Du Phong Thành hòa thành một thể, chỉ để có thể cảm thụ Du Phong Thành chân thật hơn nữa.

Hai người điên cuồng làm tình, thật giống như thấy tận thế ở trước mắt, buông xuống tất cả lo lắng cùng nghĩ suy, chỉ còn lại toàn tâm toàn ý mà cảm thụ lẫn nhau, chưa bao giờ có một cuộc tình ái nào lại có thể mang đến cho bọn họ cực hạn khoái cảm, đồng thời lại khiến bọn họ nhấm nháp được nỗi tuyệt vọng  không tài nào miêu tả bằng lời như vậy, bọn họ liều mạng mà triền miên, không ngừng bấu víu vào dục vọng mà cao trào…

 

 

Bạch Tân Vũ tỉnh lại sau cơn hôn mê, phát hiện mình đang nằm trong lòng Du Phong Thành. Cậu nhẹ nhàng giật giật, Du Phong Thành liền tỉnh, nhìn cậu không chớp mắt.

Bạch Tân Vũ cười cười, “Trời tối rồi.”

Du Phong Thành quơ lấy người cậu, nhẹ giọng nói: “Ừ.”

“Ngày mai phải về, tôi cảm giác bệnh viện sắp thành nhà mình đến nơi rồi, nửa đời ở bệnh viện của tôi chắc cũng chưa nhiều bằng thời gian nửa năm này.”

Du Phong Thành nhẹ áp môi lên trán cậu, “Tốt nhất đây nên là lần cuối chúng ta phải nằm viện.”

Bạch Tân Vũ gật đầu.

Hai người đều hiểu ý nhau mà không nhắc đến những gì đã trải qua ở phòng tạm giam, đoạn ký ức này đã phủ đầy bụi ở một nơi xa lắm, ai cũng không muốn gợi lên nữa.

Bạch Tân Vũ ôm lấy hông Du Phong Thành, cười nhàn nhạt: “Huấn luyện viên nói phải cho chúng ta mấy ngày nghỉ, chúng ta có thể rời căn cứ, đi vào thành phố vui chơi.”

“Tốt, chúng ta có thể thuê một chiếc xe, lái đi chỗ nào quanh quanh đó dạo chơi một chút, vẫn đủ thời gian để quay lại.”

“Được, ăn cái gì ngon nữa….”

Bọn họ tán gẫu một ít chuyện vụn vặt, thời gian ấm áp bình lặng đến vậy, khiến cho trái tim người ta biến hóa, nhưng dường như Bạch Tân Vũ luôn cảm thấy có vật gì đó cứ ngăn trở cậu hưởng thụ hơi ấm trong nháy mắt này, một bức tường vô hình dựng lên trong lòng cậu, khiến cậu không có cách nào có thể thản nhiên đối mặt với cuộc sống bình thường sau khi thoát khỏi phòng giam kia, hy vọng lời Hoắc Kiều là đúng, thương tích trong lòng có thể nương theo thời gian mà tự chữa lành.

Hôm sau, bọn họ xuất viện, chiếu cố cậu chính là người hộ sĩ kia, ánh mắt chị ta dường như có chút kỳ lạ, Bạch Tân Vũ cảm thấy có thể hôm qua hai người làm ra động tĩnh quá lớn, bị nghe thấy, vốn phải là một chuyện rất xấu hổ, nhưng cậu lại không cảm thấy gì mấy, bây giờ tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa cậu và Du Phong Thành, dường như cũng chẳng có gì to tát, nói như thế nào nhỉ, tựa như khi đã trải qua đau khổ tận cùng,  bất cứ chuyện gì khác cũng không thể khiến cậu tổn thương được nữa, huống chi là chút chuyện vặt này.

Bọn họ ngồi xe tải trở về căn cứ, đến lấy các thứ đồ đã được đóng gói kỹ càng tại ký túc xá cũ, bọn họ theo Nghiêm Cường đi tới một tòa ký túc khác trong căn cứ.

Nghiêm Cường chỉ vào tòa nhà đó, “Đây là khu ký túc đặc biệt dành cho binh sĩ còn trong nghĩa vụ quân sự của Báo Tuyết đại đội, tôi và đội phó đều ở đây, các cậu từ nay về sau cũng ở đây, hai người một phòng, tùy ý chọn người ở cùng, bình thường có thể hoạt động trong căn cứ, nhưng không cho phép tự ý rời đi.”

Bọn họ xách hành lý lên lầu, Du Phong Thành cùng Bạch Tân Vũ chọn một phòng bước vào.

Bạch Tân Vũ đặt hành lý xuống, đi thăm một lượt trong ký túc xá, điều kiện của khu ký túc này tốt hơn khu ký túc của bất cứ trại lính nào mà cậu từng ngủ qua, chẳng những có phòng tắm và phòng giặt riêng, hai người còn có các giá sách và tủ quần áo.

Du Phong Thành ôm lấy bờ vai cậu, môi dán lỗ tai cậu cười nói: “Bây giờ rốt cục chúng ta cũng có chút riêng tư.”

Bạch Tân Vũ quay sang, nhẹ nhàng liếm bờ môi hắn, lộ ra tươi cười mập mờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi