TIỂU ĐAN CỦA GIÁO SƯ

"Oa! Đan Đan! Ai mua cho cô vậy?"

Chu Nhã Đan xách một đống túi lỉnh kỉnh, cô còn không nghĩ tới nó nhiều đến vậy! Lãng phí quá đi mất! Cô đặt đồ ăn lên bàn, thở hồng hộc:" Lão công em mua."

Một cô nhân viên có chút bàng hoàng, hỏi:" Vậy.... cô bao nhiêu tuổi?"

Chu Nhã Đan lục tìm, quả rằng sẽ có bánh Tây An, cô vui vẻ gặm một miếng ngon lành, vị thơm thơm cay cay hòa quyện trong miệng, nhớ tới hôm ngày hôm ấy, cô khẽ cười:" Em năm nay mới hai mươi ba tuổi."

Nhóm nhân viên ngã ngửa, khổ nỗi bọn họ đều hai lăm tuổi trở lên và... đều là "hàng tồn kho".

Cô trưởng phòng 8x chống cằm, đưa chiếc bánh lên vừa ăn vừa ca thán:" Tiểu Đan thật có số hưởng, tôi đây đã qua hơn ba mươi mấy cái xuân xanh vẫn cứ lẻ bóng một mình. May thay đường sự nghiệp không quá tệ, tháng sau tôi sẽ rời xa phòng nghiệp vụ này chuyển sang bộ phận khác công tác."

Cả phòng được phen ngạc nhiên, chị gái trưởng phòng lớn tuổi vui tính này rời đi thì còn gì vui nữa! Sẽ nhớ chị chết mất!

"Ọe!"

Ánh mắt dồn về phía Chu Nhã Đan, cô bịt miệng, hai hàng mày díu lại, gắng đè nén lại cái buồn nôn. Hết sức chịu đựng, cô tức tốc chạy vào nhà vệ sinh. Họ kéo nhau chạy theo xem xét tình hình. Chu Nhã Đan "ôm" toilet mất nửa tiếng, ói ra mật xanh mật vàng, đắng ngắt cả cổ họng. Trưởng phòng đỡ cô đứng dậy, lo lắng:" Hay cô về nghỉ đi, còn xin phép sếp cứ để chúng tôi."

Chu Nhã Đan vịn vào người trưởng phòng, lắc đầu nguầng nguậy:" Em thấy tốt hơn rồi, đừng lo cho em. Quay lại phòng thôi."

"Nhưng..."

Cô không chịu nhận sự giúp đỡ, đẩy mọi người về phòng tiếp tục làm việc.

***

Tưởng Loan - đồng nghiệp hoạt bát nhất phòng vừa vắt một cốc nước chanh theo lời trưởng phòng dặn. Trưởng phòng nhìn qua ngó lại cốc nước, chị hỏi Tưởng Loan:" Này! Cô có chắc uống được không?"

Tưởng Loan giơ ngón cái, cười phấn khích. Lấy một hơi, trưởng phòng uống một hụm lớn. Mặt chị bắt đầu nhăn nhó, khó khăn nuốt trôi, chua muốn loét dạ dày:" Nhân viên Tưởng Loan! Chua chết đi được! Tôi trừ lương cô!"

Tưởng Loan trưng ra bộ mặt hối lỗi, đưa cốc nước cho cô:" Chị à! Đâu có chua! Cô ấy mà uống hết, chị không được trừ lương em!" Cô ta quay sang Chu Nhã Đan, cầu khẩn:" Cô uống hộ tôi đi! Tôi biết ơn cô lắm!"

Chu Nhã Đan nốc sạch trong tích tắc, thay vì cảm thấy chua, cô lại thấy vô cùng ngon:" Tưởng Loan! Pha cho em một cốc nữa được không? Chua thêm chút nhé!"

Cả phòng nuốt nước bọt, em út này chua một chút cũng không ăn nổi, dạo gần đây sao lạ lẫm đến vậy? Bạch Thoa - phó phòng nảy trong lòng điều gì đó, trầm luân một hồi mới lên tiếng:" Tiểu Đan... em có thai phải không?"

Trưởng phòng:" Nôn mửa, thèm đồ chua... có thể lắm! Em có chậm kinh không?"

Chu Nhã Đan:" Chị nhắc em mới nhớ, em chậm hai tháng rồi."

Cô Tưởng rơi cốc xuống đất, tiếng cốc vỡ cái "choang", nàng ế hai lăm tuổi ngạc nhiên:" Hả!? Vậy là chúng ta sắp được bế cháu đúng không?"

Loạn quá! Cô còn chưa kịp lên tiếng mọi người đã lo xa tới như vậy! Phu nhân Vu - cô cũng không ngờ họ nghĩ trong đầu những lời này:" Em... còn chưa thử mà? Sao có thể dám chắc!?"

Bạch Thoa sốt sằng chạy ra ngoài mua que thử, cả phòng vì tin động trời này mà tất bật kiếm đủ thứ, rối thành mớ bòng bong. Bạch Thoa cầm hộp đựng que đưa cho trưởng phòng, chị dúi vào tay Chu Nhã Đan, vỗ vai:" Em vào thử đi, Tưởng Loan ở ngoài gác, phải bình tĩnh."

Cô cầm cái hộp mà run run, trong một khắc cô thấy trong lòng ấm áp... cảm giác sắp được làm mẹ.... không quá tệ! Nhưng nếu không có thật thì thế nào? Bước nhanh đôi chân về phía toilet nữ.

***

Chu Nhã Đan cầm que thử thai, không tin vào mắt mình nữa! Hai vạch đỏ rõ ràng! Nỗi vui sướng ập tới, tất thảy đều mừng rỡ không tả! Cô... sắp được làm mẹ!

Tưởng Loan:" Cô nên gọi cho chồng, chúng tôi cũng rất tò mò lão công ôn nhu của cô là ai, như thế nào."

Cô thở hắt ra, ngập ngừng do dự nhìn chiếc điện thoại đặt ngay ngắn trên bàn, Vu phu nhân gãi đầu:" Các chị sẽ ngạc nhiên cho xem.."

Bạch Thoa bực dọc thúc giục:" Tiểu Đan! Mau gọi đi!"

Chu Nhã Đan đành nghe lời, vừa gọi đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng có vẻ mệt mỏi:" Có việc gì vậy Tiểu Đan?"

Cô lắp bắp không nên lời, chị trưởng phòng nản theo, chen vào nói hộ lòng cô:" Vợ của cậu có thai rồi, cậu mau tới đón cô ấy đi kiểm tra!"

Vu Địch trầm mặc, âm điệu nghiêm túc hơn hẳn:" Đợi anh."

Hai từ thôi khiến tim cô xuyến xao, tiếng chim hót, gió thoảng tạo thành bản tình ca len lỏi vào nỗi quạnh hiu trong tâm trí cô. Đầu cô bây giờ hoàn toàn rỗng tuếch, cả phòng kéo nhau tới sảnh công ty ngóng chờ người. Anh bước từ xe xuống, từ chị trưởng phòng tới Bạch Thoa đầu há hốc miệng, có quá nhiều vụ việc bất ngờ trong một ngày, họ không hẹn mà đồng thanh:" Thiếu gia Vu!?"

Vu Địch sải bước dài tới trước mặt vợ, bế ngang cô lên, xoay gót. Anh nhìn cô dịu dàng:" Xin lỗi vì để em một mình trong tình huống này."

Anh không còn để tâm tới bất cứ thứ gì khác, tâm trí xoay quanh "Chu Nhã Đan, Chu Nhã Đan". Vu Địch - anh cần lời xác nhận chính thức.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi