TIỂU MIÊN HOA

Ngày thứ ba đi vào trong thành phố, Úc Linh chui vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh gội đầu.

Nàng khom lưng đứng trước đài rửa mặt, bên tay phải là chậu nước lạnh đầy.

Nàng một bên dùng cốc đánh răng đổ nước trên đầu, một bên bởi vì sợ lạnh mà cuồng rụt lại cổ, một đôi chân nhỏ thường thường trên mặt đất nhẹ nhàng dậm vài cái, quá lạnh liền run run lên toàn thân, bị lạnh muốn kêu lại không dám kêu, từ kẽ răng thỉnh thoảng vuột ra vài tiếng kêu "A".

Chung Sở Vân nghe xong, nhịn không được đến gần nhìn thoáng qua, không khỏi lâm vào một trận trầm tư.

Úc Linh cảm nhận được ánh mắt Chung Sở Vân, sợ hãi ngẩng đầu lên, sợ là chính mình quá ồn ào, nhất thời không dám nói lời nào.

"Ngươi dùng nước lạnh?" Chung Sở Vân kinh ngạc nói.

"Ta......" Úc Linh cong eo, nghiêng đầu, đôi tay nắm lấy mái tóc ướt dầm dề, đôi mắt hạnh xinh đẹp mờ mịt lại chờ mong mà chớp một cái, hỏi ngược lại, "Ta có thể đun nước ấm sao?"


"Người nhà ngươi không cho?" Chung Sở Vân không khỏi nhíu mày.

"Ân......" Úc Linh gật gật đầu.

"Ngươi hai ngày này vẫn luôn dùng nước lạnh?"

"Đúng vậy......"

Gội đầu cũng vậy, tắm rửa cũng thế, nàng trước nay không dùng nước ấm, rốt cuộc Úc gia cũng sẽ không cho nàng đun nước tắm, mà khi cùng Lâm Song gắn bó làm bạn, nàng cũng chỉ theo Lâm Song, tắm rửa nơi sông hoặc dòng suối nhỏ giữa núi rừng.

Dù vậy Lâm Song tu vi cao, vào đông thường thường đều sẽ thôi động linh lực bảo vệ thân thể nàng giúp nàng không bị lạnh, đây là trong nhà ai cũng không so được.

Mà ở nơi này, nàng ngại không dám đi nấu nước, cũng không dám nói đến chuyện sử dụng linh lực, chỉ có thể yên lặng tắm nước lạnh.

Trong lúc nhất thời, bọt nước lạnh lẽo không ngừng nhỏ giọt, thân mình nàng cũng khẽ run.


Chung Sở Vân thấy, giơ tay bật đèn sưởi.

"Ai?" Úc Linh sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên bừng sáng.

Nàng ngẩng đầu nhìn đèn sưởi phía trên, chỉ cảm thấy ánh sáng kia tựa như thái dương chiếu xuống dưới, cả người ấm áp.

"Đừng nhìn, sẽ hại mắt."

"Nga!"

Úc Linh một lần nữa cúi xuống đầu nhỏ ướt dầm dề, tay nhỏ không biết làm gì mà gãi gãi đầu tóc.

Kỳ thật tóc đã sắp gội xong rồi, nàng nên hiện tại chạy ra đun nước ấm sao?

Khi nàng còn do dự, Chung Sở Vân bỗng nhiên duỗi tay mở ra vòi nước trước mặt nàng, cũng hướng vòi sang bên phải xoay một chút.

Không bao lâu, đầu vòi vốn chỉ chảy ra nước lạnh bỗng chảy ra nước ấm nóng hôi hổi.

Chung Sở Vân vòng đến phía sau Úc Linh, đổ đi nửa chậu nước lạnh bên cạnh, giơ ngón tay thử thử nước ấm trong bồn, lúc này mới lại đặt chậu nước thả lại trên bệ rửa mặt.


"Oa!" Úc Linh ở một bên xem đôi mắt sáng rực.

"Bên phải là nước ấm, tắm vòi sen cũng vậy, bên phải nóng, bên trái lạnh." Chung Sở Vân nói, dừng một chút, lại bổ sung nói, "Phòng bếp cũng thế."

Úc Linh như gà con mổ thóc gật gật đầu, thấy Chung Sở Vân đi ra ngoài lại tiếp tục gội.

Không bao lâu, tiểu miên hoa tóc ẩm ướt tay chân nhẹ nhàng đi tới bên cạnh sô pha, nhỏ giọng hỏi Chung Sở Vân câu: "Còn...... Tắm vòi sen ta cũng có thể dùng sao?"

Chung Sở Vân gật gật đầu: "Ân."

"Cảm ơn!" Úc Linh khom người cúc một cung, nhảy nhót chạy về phòng vệ sinh.

Đây là lần đầu tiên nàng tắm rửa như vậy, dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu phun xuống, phảng phất như có thể xả đi bao mỏi mệt trên người.

Nàng bỗng nhiên ấu trĩ đến như đứa bé chưa lớn, ngưng ra mỏng manh linh lực ở đầu ngón tay, kéo dòng nước bốn phía lởn vởn vờn quanh mình, ảo tưởng chính mình cũng có thể trở thành đại yêu đủ để phiên vân phúc vũ.
Đang tắm, nàng nghe thấy Chung Sở Vân ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ gõ cửa, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Là mình chiếm dụng nơi này lâu lắm, hồ ly xấu tính tức giận sao?

Úc Linh nói thầm ở trong lòng, nhất thời có chút chột dạ mà tắt nước đi: "Ta sắp xong rồi!"

"Tắm rửa xong thay quần áo, ta đặt ở trên ghế bên ngoài." Thanh âm Chung Sở Vân từ ngoài cửa truyền tiến vào.

"Cảm ơn!" Úc Linh vạn phần cảm kích mà đáp lời, nghe  tiếng bước chân dần dần đi xa, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nguyên lai là lấy quần áo a cho nàng, nàng còn tưởng rằng chính mình lại bất tri bất giác chọc giận người.

Tắm rửa xong, Úc Linh phóng nhẹ bước chân đi đến cạnh cửa, kéo ra một khe cửa nho nhỏ, nhìn thoáng qua phía ngoài.

Ở phòng khách TV cùng đèn đều đã tắt, Chung Sở Vân giờ phút này hẳn là ở trong phòng ngủ.
Úc Linh thấy bên ngoài không ai, nhất thời cũng không hề câu thúc, cầm lấy quần áo mới Chung Sở Vân chuẩn bị cho chính mình, nhanh chóng tròng lên thân mình trơn bóng.

Đó là một bộ áo ngủ mới tinh, áo dài quần dài màu trắng, mặt trên có rất nhiều gấu nhỏ màu nâu, quần áo sờ vô cùng mềm mại, mặc ở trên người thập phần rộng rãi thoải mái.

Từ trước nàng cũng không có xuyên qua như vậy thoải mái quần áo.

Úc Linh mặc tốt quần áo, lại lần nữa trở lại trong phòng vệ sinh, yên lặng đem rửa mặt đài cùng trên mặt đất thủy đều lau khô, lúc này mới tay chân nhẹ nhàng mà đi hướng phòng ngủ.

Sớm từ lúc tắm rửa, Úc Linh vẫn luôn suy nghĩ, bình hoa kia vỡ rồi, đêm nay mình sẽ bị Chung Sở Vân vứt tới nơi nào.

Kỳ thật nàng vẫn luôn muốn nói cho Chung Sở Vân, một đóa miên hoa cũng không nhất định phải ở bình hoa mới có thể ngủ, nàng kỳ thật là có thể nằm thẳng ở đâu cũng được, tuy rằng đại khái sẽ không thoải mái nhưng ít ra sẽ không chiếm chỗ.
Muốn nói khuyết điểm, đại khái là dễ bị gió thổi đi, nhất định phải đóng lại cửa sổ.

Cho nên nếu Chung Sở Vân chưa tìm được cho nàng "nơi ở mới", đêm nay nàng liền tạm chấp nhận ngủ một giấc ở trên bàn đi.

Úc Linh như vậy nghĩ, đẩy ra cửa phòng hờ khép.

Đèn phòng ngủ còn chưa tắt, Úc Linh mới vào phòng, chân cũng chưa đi được hai bước, liền thấy được trên mặt đất không biết khi nào có thêm một tấm đệm.

Đêm không tính là rắn chắc có một tấm khăn trải giường màu trắng gạo, gối đầu cùng chăn vừa trải xong ở trên, tuy rằng thập phần tùy tiện nhưng nhìn qua, tựa hồ so với nửa gian phòng chứa đồ trong núi ở nhà cũ còn ấm áp hơn không ít.

Úc Linh: "Đây là...... Nơi ta ngủ đêm nay sao?"

Chung Sở Vân: "Tạm thời."

Chung Sở Vân nửa nằm ở trên giường, an tĩnh mà nhìn di động.
Úc Linh không tự giác nhéo nhéo hai ngón tay cái, đi về phía trước hai bước, cởi giày ngồi xuống.

Nhà Chung Sở Vân không lớn, này gian phòng ngủ vốn không tính là rộng, hiện giờ tấm đệm này trải ra, chỗ đặt chân càng ít, nhìn qua chật hơn rất nhiều.

Dù vậy, hồ ly xấu tính cũng vẫn nhường một tấc vuông này cho nàng.

Nghĩ đến đây, Úc Linh nằm ngã xuống đệm, mở ra hai tay, tả hữu quay cuồng tại đây khoảng không nho nhỏ một chút, khóe miệng ngăn không được cong lên, đáy mắt càng tràn ngập vui mừng.

Một trận kích động sau, Úc Linh bò lên thân, đi ra cửa tắt đèn phòng ngủ.

Nàng ngồi trở lại đệm, ôm đầu gối ngồi yên trong chốc lát.

Trên giường Chung Sở Vân dừng xem điện thoại di động, hoàn toàn chui vào ổ chăn, nhắm lại hai mắt.

Úc Linh mím môi, nhỏ giọng nói: "Ta có thể ngủ ở đây luôn không?"
Nếu có thể, nàng hy vọng cái đệm này không cần bị dọn đi, bởi vì nàng thật không muốn ngủ tiếp ở bình hoa.

"Mấy ngày nay ngủ ở đây đi."

"Nga!"

Úc Linh buông ra hai đầu gối, nằm nghiêng thân mình, đầu ngón tay nắm lấy một góc gối đầu, nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt.

Không biết qua bao lâu, Chung Sở Vân lại một lần sờ di động bên gối.

Trên màn hình di động là một chiếc lại một chiếc giường hai tầng.

Rẻ nhất cũng hơn tám trăm......

Vì có thể thuận lợi đón đóa tiểu miên hoa về, nàng ngàn dặm xa xôi lái xe đi một chuyến Tích Tuyền Sơn cách nơi đây bốn tỉnh, qua lại chỉ là tiền xăng xe và phí cầu đường đã gần 4000.

Thân là một người mới đi làm rất khó tích cóp tiền, khoản chi như vậy làm nàng đau lòng thật lâu.

Hiện tại là cuối tháng, cách ngày nhận lương còn có vài ngày, tài khoản lại chỉ còn có tầm một ngàn.
Nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là ấn xuống trả tiền.

Nhìn tài khoản chỉ còn lại có 247.43, yêu tinh sống hơn hai ngàn năm cuối cùng lại trở thành xã súc không khỏi phát ra một tiếng than nhẹ gần như không thể nghe thấy.

Ăn ý với đó, là tiếng thở nhẹ mà đều đặn của tiểu miên hoa yêu đang ngủ say.

Tác giả có lời muốn nói: Còn có một chương nữa, tầm 12 giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi