TIỂU PHÚ BÀ

Năm phút đồng hồ sau, toàn bộ mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Lưu Tân Minh trưởng phòng nhân sự hôm nay lên sân khấu dẫn chương trình, bắt đầu nói.

“Chúc mọi người buổi sáng tốt lành! Đầu tiên chào mừng quý vị đã đến! Cuộc họp báo sắp bắt đầu, tôi xin trân trọng giới thiệu với mọi người các vị lãnh đạo cao cấp cùng các vị khách quý tham gia vào cuộc họp báo cho bộ sưu tập mùa thu mới của Bella lần này!”

“Xin giới thiệu cục trưởng cục thương mại Tô Thành, hội trưởng hội may mặc trẻ em, hội trưởng hiệp hội dệt may trẻ em, chủ biên báo Children……”

“Kế tiếp xin trân trọng giới thiệu, ngồi ở hàng ghế đầu tiên chính là tổng giám đốc Trác Chu của chúng ta Chu Mộ Tu. Đặc biệt hôm nay còn có chủ tịch hội đồng quản trị Trác cũng đến, chúng ta còn có bà Trác Nghiêu, có thể thấy được công ty rất coi trọng Bella. Xin toàn thể mọi người nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh các khách quý đã đến!”

Tất cả các khách quý ngồi ở hàng ghế đầu đều đứng dậy quay đầu về hướng mọi người chào hỏi, Bộ Hành nhận ra Trác Nghiêu chính là người phụ nữ cô gặp ở cửa thang máy ngày hôm đó.

Bên cạnh là ông Trác, cũng chính là ông ngoại Chu Mộ Tu.

Sau cuộc chào hỏi của các lãnh đạo và hiệp hội ngành, Chu Mộ Tu tuyên bố cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới của Bella chính thức bắt đầu.

Đầu tiên trên màn hình lớn phát lại quá trình phát triển của Bella, phát triển hơn hai mươi năm từ không có tiếng tăm gì đi đến được ngày hôm nay, mọi người cũng đã biết được vô số các thành tựu đạt được, đương nhiên cũng không dễ dàng gì.

Trong không khí âm nhạc dâng trào, da đầu Bộ Hành thậm chí có chút tê tại, nhiệt huyết trào dâng, cô mới trở thành nhà thiết kế của Bella chưa đầy hai tháng, cũng được xem như là một phần của tập thể, cảm thấy rất tự hào và cảm nhận được sứ mệnh của mình.

Ngồi ở những hàng ghế đầu đều là các đại lý của Bella và các nhà cung cấp nguyên phụ liệu, nên đánh giá của những người này là khách quan nhất, cô có thể nghe được một số người đang nói chuyện, còn lại tất cả các đánh giá đều tích cực và âm thanh khen ngợi.

Đề tài tự nhiên chuyển sang Chu Mộ Tu.

“Hổ phụ sinh hổ tử, Tiểu Chu tổng thật lợi hại, nhớ trước đây lúc tôi mới làm việc ở Bella, Tiểu Chu tổng còn đang học đại học, nghe nói khi đó đã tham dự cuộc họp của hội đồng quản trị. Chiếu theo đó Trác Chu còn có thể phát triển huy hoàng hai mươi năm nữa ấy chứ, tôi khẳng định sẽ tiếp tục đi theo Tiểu Chu tổng!”

“Sao chỉ có hai mươi năm được? Tiểu Chu tổng đang còn trẻ, trông diện mạo thư sinh, thủ đoạn mỗi lần mỗi vẻ, tôi xem cậu ta so với chủ tịch còn khôn khéo hơn vài phần.”

“Đúng đấy, lần trước tôi nói chuyện phiếm cùng Tiểu Chu tổng, thật là hiểu biết sâu rộng, đừng tưởng cậu ta trẻ tuổi mà không biết gì, lời nói khí chất có thể đẩy bốn lạng thành nghìn cân, anh còn không thể không phục! Nếu tôi có đứa con trai như vậy, chết cũng nhắm mắt!”

“Tôi còn nghe nói cậu ta tu thân dưỡng tính không quan tâm đến phụ nữ, đem toàn bộ tâm tư vào Trác Chu, bà Chu có thể không sốt ruột sao?”

Bộ Hành khóe miệng giật giật, cái tên mặt trơ vô lại kia mà tu thân dưỡng tính ấy hả? Không đứng đắn, ham muốn quá mức thì có ấy!

“Thế cũng lạ, một người tuấn tú lịch sự như vậy, một chút tin tức nhỏ cũng chưa nghe thấy bao giờ.”

“……”

Đề tài càng ngày càng xa, sau đó một tràng vỗ tay, trên sân khấu người của phòng thị trường đang nói về tình hình tiêu thụ năm trước của Bella, trước mắt vẫn chiếm định mức số một thị trường thời trang trẻ em, các số liệu phân tích rõ ràng, chứng minh thực lực xưng bá thị trường năm vừa rồi của Bella, các đại lý ngồi phía dưới càng thêm tin tưởng.

Bộ Hành trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, suy nghĩ đi suy nghĩ lại thế nào nãy giờ không thấy Từ Giai?

Cô nhìn xung quanh hội trường một vòng, không thấy bóng dáng cô ta, đáng lẽ ra cô ta bây giờ phải lên sân khấu chuẩn bị rồi chứ?

Cô hỏi Chu Dung Dung bên cạnh, “Có thấy Từ Giai đâu không?”

“Kia,” Chu Dung Dung chỉ vào góc lúc nãy Từ Giai đứng, “Em lúc trước thấy chị ấy đứng ở bên kia.”

Trên sân khấu đã gọi đến chủ nhiệm Viên của thời trang trẻ em, Bộ Hành nghĩ lại vẫn thấy không ổn, đứng lên, “Chị đi xem một chút.”

Cô khom lưng đi ra đến phía sau hội trường.

Gọi điện thoại cho Từ Giai, hai lần đầu không nghe máy, lần thứ ba rốt cuộc cũng nghe máy.

Bộ Hành hỏi: “Từ Giai, cô đang ở đâu vậy? Sắp đến lượt cô rồi.”

“Bộ Hành, tôi hỏi cô một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Có phải cô và Chu Mộ Tu đang ở bên nhau?”

“Bây giờ hả? Xung quanh không có ai cả.”

Bộ Hành nghĩ thầm, Từ Giai này không phân biệt nặng nhẹ, cũng chẳng phân biệt được công và tư.

“Đừng chơi chữ với tôi! Hai người ở bên nhau từ khi nào?”

Giọng nói của Từ Giai nghe có vẻ tức tối.

Bộ Hành cười khẽ, “Cô nói bên nhau là bên nhau cái gì?”

Ngủ với nhau sao? Bên kia Từ Giai đã có đáp án.

“Xem ra là sự thật! Bộ Hành, cô đang rất đắc ý có phải không? Cảm thấy tôi rất buồn cười?”

Bộ Hành giơ tay nhìn đồng hồ, lời nói lạnh lùng. “Từ Giai, tôi nhắc cô một chút, khoảng năm phút đồng hồ nữa sẽ đến lượt cô lên sân khấu.”

Từ Giai không nói gì, lúc lâu sau cô ta vừa cười vừa nói, “Tôi biết rồi, tôi đang ở phía sau sân khấu, lập tức đến đây.”

Bộ Hành nghe Từ Giai nói như vậy cũng không yên tâm tắm, cúp điện thoại, lặng lẽ di chuyển đến hậu trường. Chỉ thấy Tô Mạn Lệ đang nói chuyện với người quản lý của công ty người mẫu, nào có thấy bóng dáng Từ Giai.

Tô Mạn Lệ thấy Bộ Hành đến đấy, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Bộ Hành đã đoán được có việc không ổn, nói thẳng: “Không thấy Từ Giai đâu chị ạ!”

Tô Mạn Lệ trong lòng lo lắng, “Thế là sao?”

Bộ Hành buông tay, “Cô ấy nói cô ấy ở hậu trường nhưng em lại không thấy cô ấy đâu.”

Tô Mạn Lệ bán tín bán nghi, lập tức lấy ra di động gọi điện thoại cho Từ Giai, đã thấy tắt máy. Cô thế mới biết Từ Giai muốn phá hoại Bella, lúc này cô vạn phần hối hận sau khi đánh giá sản phẩm bổ sung còn giao trọng trách này cho cô, trong lòng hận không thể đem cô ta ra xé xác.

Mà bên ngoài Tiểu Viên đang phát biểu, sau đó sẽ đến lượt giày trẻ em. Cô cố gắng bình tĩnh, nhìn Bộ Hành trước mặt thần sắc còn bình tĩnh hơn, trong đầu xuất hiện một ý tưởng táo bạo.

Hỏi thẳng: “Em có làm được không?”

Bộ Hành nhíu mày, lập tức hiểu ý Tô Mạn Lệ, nhưng trong lòng cũng không dễ dàng mà đồng ý.

Tô Mạn Lệ sợ cô cự tuyệt, vội nói: “Bộ Hành, đây là cơ hội. Nếu không thì em cứ máy móc theo tài liệu có sẵn, ấn PPT đọc cho xong là được.”

Vì cô nghĩ nếu Bộ Hành làm không tốt, nồi nấu này cũng sẽ không rớt trên người cô được, vì có Tiểu Chu tổng bao che.

Bộ Hành biết Tô Mạn Lệ đem mình ra để chữa cháy, nhắc nhở cô ấy, “Giám đốc, chỉ sợ tài liệu trên máy tính đã bị xóa. Lúc trước cô ta có gửi mail cho chị không?”

Tô Mạn Lệ tin khả năng cao tài liệu đã bị xóa, ruột gan cồn cào, Từ Giai không gửi cho cô bản PowerPoint. Đúng ra mà nói, Từ Giai phải gửi cho cô xem qua. Nhưng mấy ngày trước, Từ Giai lại tự cầm notebook đến văn phòng cô, cô mất nửa ngày trực tiếp giúp cô ta sửa bản PPT.

Cô lúc ấy còn thấy vui vẻ, cho rằng sau cuộc nói chuyện với Từ Giai hôm đánh giá sản phẩm bổ sung đó, thái độ công tác nghiêm túc hơn rất nhiều, ngay cả đối với cấp trên cũng tỏ ra khiêm tốn. Không nghĩ tới cô ta hôm nay không nói tiếng nào trực tiếp bỏ gánh, rõ là muốn một mất một còn với cô.

Tô Mạn Lệ sắc mặt trắng bệch, tuyệt vọng mà lắc đầu.

Bộ Hành trong lòng thở dài.

Tô Mạn Lệ tuy rằng không thích Từ Giai, nhưng vẫn lấy đại cục làm trọng. Mà Từ Giai hôm nay không thông báo với ai, không màng đến trách nhiệm của mình mà tự rời đi, tuyệt đối đủ tiêu chuẩn sa thải, điều đó sẽ không tốt, nó sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp tương lai của cô ta.

Rốt cuộc sẽ có công ty nào dám tuyển một người tùy tiện bỏ gánh giữa chừng như vậy? 

Lúc này ở ngoài hội trường, người dẫn chương trình Lưu Tân Minh tuyên bố: “Tiếp theo xin mời chủ nhiệm thiết kế giày trẻ em Bella Từ Giai lên giới thiệu sản phẩm mới tới tất cả mọi người!”

Tô Mạn Lệ lập tức lạnh sống lưng. Hôm nay là một dịp quan trọng, ông Trác cùng phu nhân đều đến, hiện tại lại có sai lầm lớn như vậy, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến cô.

Bộ Hành hít sâu một hơi, lập tức quyết định. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, “Giám đốc, nếu chị thật sự không chọn được người khác tốt hơn thì em có thể lên.”

Cô cũng không có suy nghĩ cứu Tô Mạn Lệ, chỉ không nghĩ mọi người cực cực khổ khổ chuẩn bị đến giờ mà do sai lầm của Từ Giai khiến cho củi kiếm ba năm bị thiêu trong một giờ. Còn nữa, theo như lời chị ấy nói, đây đúng thật là cơ hội cho cô thể hiện.

Tô Mạn Lệ lúc này cũng không chắc với đề nghị của chính mình, không có PPT, cô ấy định thuyết trình như thế nào?

Bên ngoài tiếng vỗ tay hoan nghênh đã vang lên, cô không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể nhờ vào thần y làm ngựa chết như ngựa sống, giả vờ kiên định mà nói: “Bộ Hành, chị tin tưởng em!”

Bộ Hành gật đầu, bước nhanh đi ra, đi xuyên qua lối nhỏ, bước lên bục phát biểu, chỉnh microphone, lúc này mới nhìn thẳng xuống dưới, hơi hơi khom người.

Ngữ khí trầm thấp: “Xin chào mọi người, tôi tên Bộ Hành.”

Phía dưới tức khắc truyền đến một chút tiếng ồn xì xào.

Bộ Hành mang ý tứ xin lỗi, “Chủ nhiệm Từ đột nhiên không được khỏe, không thể lên thuyết trình được. Hôm nay tôi sẽ giới thiệu sản phẩm mới đến quý vị, xin cảm ơn!”

Chu Mộ Tu không biết thay đổi vị trí từ lúc nào, bây giờ đang ngồi cạnh cục trưởng Lưu, cục trưởng cục thương mại. Anh ngồi dựa lưng vào ghế, mang theo vẻ kỳ lạ trong mắt chăm chú nhìn Bộ Hành.

Lúc bước lên bục phát biểu tim đập bùm bùm nhảy loạn xạ, Bộ Hành lơ đãng chạm ánh mắt anh đột nhiên thấy vững tâm hơn nhiều.

Chu Mộ Tu cong khóe miệng nhìn cô gật đầu, không có tiếng động cổ vũ.

Sau khi cô nói xong khoảng được ba giây, không gian yên tĩnh, Chu Mộ Tu vỗ tay đầu tiên.

Làm người dẫn chương trình Lưu Tân Minh lập tức nói: “Xin quý vị nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Bộ Hành!”

Mọi người thấy Tiểu Chu tổng vỗ tay, cũng nhiệt liệt vỗ tay theo.

Bộ Hành mỉm cười tỏ vẻ biết ơn, ánh mắt đã đảo qua màn hình máy tính trên bàn, quả nhiên đoán trước được không có bóng dáng file PPT kia.

“Xin chờ một lát ạ!” Giọng cô nhẹ nhàng pha chút tinh nghịch, “Xin quý vị cho tôi hai phút, mọi người có thể nhân cơ hội này để uống nước hoặc có thể tán gẫu vài chuyện.”

Một tràng cười vang lên ở dưới sân khấu.

Khi nói chuyện, cô đã mở trình duyệt, nhanh chóng đăng nhập vào hòm thư của mình, lấy ra tài liệu ở mục thư nháp.

Sau cuộc họp đánh giá sản phẩm, Tô Mạn Lệ đã nói với cô: “Bộ Hành, em phải trực tiếp hỗ trợ Từ Giai làm tốt công việc cho cuộc họp báo. Từ Giai tùy hứng mà làm bậy, nói không chừng tính tình đại tiểu thư lại phát tác, chị không yên tâm về cô ta. Cuộc họp báo không thể có một sơ suất nào, em phải chú ý đến công việc của mỗi người.”

Bộ Hành mang thái độ học hỏi đến Trác Chu, thân phận trợ lý giám đốc rất có lợi cho cô sau này, cô có thể rèn luyện và điều phối tốt hơn các vấn đề của cả nhóm.

Nói cách khác, những người khác trong nhóm chỉ cần hoàn thành một hay hai việc, cô yêu cầu chính mình phải hiểu tất cả những việc của mọi người, lúc cần thiết, tự mình đi học hỏi từng việc một.

Một số vấn đề nho nhỏ liên quan đến cuộc họp báo lần này đã được Từ Giai phân công đến cụ thể từng người, Từ Giai tự mình làm việc quan trọng nhất, đó chính là chuẩn bị PPT để giới thiệu sản phẩm.

Bộ Hành hiện giờ quan hệ với đồng nghiệp cũng không tệ lắm, ngoài lý do từ bản thân cô ra còn do có thể do bữa tiệc đầu năm cô mời mọi người.

Cô bình thường không phải người nói nhiều, nhưng rất dễ dàng xác nhận việc hoàn thành công việc ở từng khâu của mỗi người bằng vài câu nói đùa, hơn nữa biết được đó là sở trường công tác của bọn họ nên có thể hoàn thành một cách nhẹ nhàng.

Chỉ có duy nhất công việc của Từ Giai là cô không xác minh được.

Cho nên, ngoài công việc cô phải đảm nhận, cô cũng giao cho bản thân một nhiệm vụ. Đó chính là cũng viết một file PPT, từ thiết kế bố cục cho đến nội dung đều do cô suy nghĩ toàn bộ, hơn nữa khi ở nhà một mình cô đã tập diễn hai lần ở thư phòng. Không nghĩ trời xui đất khiến thế nào hôm nay lại có tác dụng.

Cô lúc này cảm nhận được sâu sắc một điều: Cơ hội luôn dành cho những người chuẩn bị. Mà cô tin mình sẽ bắt được cơ hội này.

Mở PPT ra, cô bắt đầu giới thiệu sản phẩm một cách trôi chảy, thỉnh thoảng thực hiện các tương tác nhỏ với người nghe theo chi tiết cô đã thiết kế.

Tô Mạn Lệ đã trở lại chỗ ngồi của mình, lúc này trong lòng cô suy nghĩ. Chỉ sợ Bộ Hành này còn lợi hại hơn cô nghĩ.

Vẻ mặt Chu Mộ Tu rất hài lòng, từ đầu đến cuối mắt không rời khỏi cô.

Cô hôm nay quá xinh đẹp, tự tin điềm tĩnh, làm anh rung động mãi không thôi.

Trác Nghiêu lúc này nghiêng nghiêng mặt nói: “Ba, ba nhìn thấy thế nào?”

“Người trên sân khấu ấy hả?” Trác Khánh Uy nheo đôi mắt tinh tế mà nhìn, nói thầm: “Cũng không phải xinh đẹp lắm!”

Trác Nghiêu cười, “Con cũng nói như vậy với lão Chu, nhưng nói đi nói lại, nếu chỉ nhìn mặt để đánh giá, Mộ Tu cũng không đến mức như bây giờ.”

Trác Khánh Uy nghe con gái nói ý bảo vệ nha đầu kia, tìm một hai tật xấu, “Ba trông giống y hệt người mẫu Sula cao cao gầy gầy, tay to hơn mặt!”

Trác Nghiêu trong lòng buồn cười, ba bà hôm nay đột nhiên nói muốn đến đây, nói ở nhà nhàn rỗi đến nhàm chán nên muốn đến đây xem náo nhiệt. Mà bà thấy, ba bà có xem náo nhiệt đâu, rõ ràng tới xem người thì có.

Bà cố ý nói: “Sao con lại cảm thấy cô gái này lần thứ hai so với lần đầu con gặp lại có vẻ được hơn nhỉ? Có một số người, mới nhìn không có gì đặc biệt, nhưng về sau càng nhìn càng thấy đẹp! Đặc biệt đối với chuyện vợ chồng, như thế là chuyện tốt!”

Trác Khánh Uy hừ nhẹ một tiếng, không cho là đúng, tiếp theo lại nói: “Nhưng ba thấy có chút phong độ đại tướng.”

Trác Nghiêu mỉm cười, ba bà rất hiếm khi khen người khác, xem ra ấn tượng đầu tiên đối với nha đầu này cũng không tồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi