TIỂU PHÚ BÀ

Người của Bella thứ hai và thứ ba được nghỉ bù do đợt đặt hàng vào cuối tuần.

Hôm nay người môi giới hẹn Bộ Hành cùng người mua đến trung tâm giao dịch để nộp thuế và sang tên.

Mà Từ Giai hôm đó cùng mẹ cô đi tìm Vu Tiểu Ni cũng không được việc gì.

Vu Tiểu Ni vẫn luôn lo lắng thì Từ Chính Vi nói với cô rằng ông Từ đã đồng ý để cô sinh con, cũng cảnh cáo bà Từ cùng Từ Giai không được làm xằng làm bậy, khiến cô có thêm tự tin. Đặc biệt lúc đó cô lại nghe đồn về chuyện hôn nhân của Từ Giai và Chu gia, cô trong lòng lại không có điểm gì kiêng kị nữa, đã có các ý tưởng từ trước không dám có.

Mấy ngày này, mẹ con bà Từ trách móc dằn vặt Từ Chính Vi, hai người càng quở trách bức bách Từ Chính Vi, Vu Tiểu Ni càng săn sóc ông ta.

Từ Chính Vi mấy ngày nay cũng không về nhà, ngoài đi làm ra cơ bản đều ở lại căn hộ mà Vu Tiểu Ni đang thuê.

Hai người như thế càng thêm dịu dàng và ngọt ngào với nhau, Vu Tiểu Ni nhân cơ hội mà gối đầu thổi gió, nguyên văn cô nói: “Chính Vi, nếu anh có thể ly hôn với vợ anh thì tốt, con của chúng ta có thể có một gia đình như bao gia đình khác, cũng không bị ai chê cười.”

Từ Chính Vi tâm tư thả lỏng, trong nhà ồn ào nhốn nháo đối lập với nơi này nhẹ nhàng, yên bình, ông thật hết cách khi Từ Giai và mẹ nó lại cùng dưới một mái hiên, Từ Giai do được nuông chiều nên hỏng cả tính cách, ông hiện giờ khó có thể chịu đựng được. Nhưng ông biết không có khả năng ba ông đồng ý cho ông ly hôn rồi cưới vợ mới, ông cũng không dám làm trái.

Vu Tiểu Ni biết trong lòng ông ta đang băn khoăn, lại càng nhẹ nhàng săn sóc, “Lúc trước là anh giúp em, thường xuyên qua lại rồi em và anh ở bên nhau, em không cầu gì hơn, vì cảm thấy con người anh thật tốt, cố gắng báo đáp anh. Nhưng hiện tại bây giờ không thế nữa, chúng ta có con, em khẳng định đời này em chỉ sẽ ở bên cạnh anh. Em cũng biết bố anh không đồng ý cho em bước vào cửa, vì anh vì con, em nguyện ý chờ, chờ mười năm hay hai mươi năm đến khi ông ấy không còn nữa, rồi sẽ có một ngày liễu ám hoa minh*.”

(*Liễu ám hoa minh: sau cơn mưa trời lại sáng, một ngày tươi đẹp sẽ đến.)

Lời nói này tình ý chân thành, cô âm thầm quan sát Từ Chính Vi đã động lòng, khe khẽ thở dài, “Chính Vi, không hiểu sao bây giờ trong lòng em cảm thấy thật sự không yên tâm, cứ cảm giác có gì đó không an toàn. Anh lần này đồng ý mua nhà dưới tên của em đi, nếu thật sự không được thì anh tính cho em và con một sự đảm bảo có được không? Nhà đó chính là của ba người gia đình mình, anh sau này vẫn tới đấy mà, được không?”

Vừa nói, hai mắt Vu Tiểu Ni đẫm lệ mà nhìn ông ta. Từ Chính Vi hoàn toàn xuôi lòng, gật đầu đáp ứng. Nhà ở ngày nào chưa sang tên cho Vu Tiểu Ni, thì ngày đó Vu Tiểu Ni sẽ đứng ngồi không yên.

Cô biết bà Từ và Từ Giai sẽ không dễ dàng từ bỏ, biết đâu ngày nào đó sẽ tìm được chỗ cô ở, lại đến đây gây phiền toái cho cô. Cô đem lo lắng nói cho Từ Chính Vi, nói ông ta thuê luôn phòng bên cạnh, để người nhà cô lại đây ở mấy tháng đến khi cô sinh thì thôi. Từ Chính Vi suy xét một lúc rồi cũng đồng ý.

Vu Tiểu Ni không dám về nhà làm hàng xóm xung quanh biết mình dựa người giàu có, chỉ gọi điện thoại cho anh trai đang thất nghiệp, để anh cùng em gái đến đây ở.

Ba mẹ cô là người thật thà, biết cô chen chân vào gia đình nhà người khác vẫn luôn lo lắng trong lòng, sau này biết cô mang thai chửi cô một trận, mắng cô không biết liêm sỉ, gần như đã không qua lại gì với cô.

Anh cô và em gái đưa ba mẹ tới gặp cô, cùng hôm đó cô mang hai anh em đi Nam Phụng nhìn căn biệt thự kia, hơn nữa còn nói: “Chúng ta là anh chị em, đến khi em được sống tốt, thì mọi người tự nhiên cũng được hưởng ít nhiều!”

Anh trai và em gái cô nghe những lời nói này lập tức đem ngôi nhà trị giá hai nghìn vạn kia nói cho ba mẹ họ nghe, còn chụp ảnh căn biệt thự đưa cho ba mẹ xem. Ba mẹ họ lần này không mắng Vu Tiểu Ni, chỉ nói lười quản chuyện của anh em họ, ngày hôm sau, hai anh em họ liền thu dọn hành lý đến ở cùng Vu Tiểu Ni.

Vu Tiểu Ni thể hiện khéo léo để Từ Chính Vi chi tiền thuê ba căn hộ cùng một tầng cạnh nhau, chiêu đãi anh trai em gái ăn ngon uống tốt, nên qua mấy ngày không khó khăn lắm đã thuyết phục được ba mẹ cô đến đây, gia đình đoàn viên mà ở.

Cho nên, đến thứ sáu, hơn nữa ngoài mẹ con Từ Giai còn có lái xe cho nhà họ Từ, tổng cộng có ba người, thừa dịp Từ Chính Vi không ở đó đã đến tìm Vu Tiểu Ni kia.

Bà Từ và Từ Giai lên kế hoạch từ đầu, tới cửa tìm tiểu tam tự nhiên sẽ không tránh được xô xô đẩy đẩy, “Vô tình” bị ngã cũng là chuyện khó tránh, Vu Tiểu Ni danh không chính ngôn không thuận không dám làm gì họ.

Tài xế gõ cửa, giúp việc Vu Tiểu Ni vừa mới mở cửa ra, ba người tiến nhanh vào nhà.

Vu Tiểu Ni đang nằm trên sô pha xem TV ăn trái cây, nhìn thấy ba người phản xạ đầu tiên là sợ kinh hoàng, nhưng nhìn thấy giúp việc đã chạy ra ngoài, trong lòng mới yên tâm được phần nào.

Co rúm ở trên sô pha hỏi: “Mấy người muốn làm gì?”

Bà Từ cười lạnh một tiếng hướng phía tài xế nói: “Đem cô ta lại đây!”

Tài xế nghe lời mà đi về phía Vu Tiểu Ni, nhưng tay còn chưa đụng tới người cô ta, cửa đã mở toang, một đám người vội lao vào.

Đúng là đại gia đình nhà họ Vu.

Ba mẹ cô có chút chột dạ, yên lặng đứng một bên.

Em gái và cô ta bình thường đã thân thiết, mối quan hệ rất tốt, nghĩ sau này còn phải dựa vào chị gái để ăn sung mặc sướng, lập tức đi đến bên cạnh chị gái che chở.

Anh cả nhà họ Vu là một tay xã hội đen chính hiệu, người cao to, cánh tay có hình xăm, vừa nhìn đã thấy không phải người dễ chọc.

Tài xế của bà Từ thấy một nhà người lập tức nao núng, mọi người ở đây đã sớm có chuẩn bị, nếu muốn làm gì thì chỉ có hại, khuyên bà Từ, “Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, chạy nhanh đi!”

Bà Từ nào có cam tâm, trừng mắt liếc ông ta một cái: “Sợ cái gì! Tôi đã nói lúc đó với anh thế nào, anh chỉ cần giữ con tiện nhân này lại cho tôi!”

Tài xế ánh mắt dao động, nơm nớp lo sợ tiến lên.

Anh trai Vu Tiểu Ni bước nhanh xông lên, giữ bả vai ông ta, “Để tôi xem ai dám đụng đến em gái tôi!”

Tài xế “Ai da” một tiếng, vội nói: “Không dám không dám!”

Cuống quít né ra, không quan tâm đến bà Từ đang xông tới.

Từ Giai vẫn luôn bất động thanh sắc lúc này lạnh lùng cười một tiếng khinh miệt rồi lại nhìn thoáng qua mẹ của mình, bà Từ không được tự nhiên mà quay mặt đi. Từ Giai quan sát tình thế hiện tại, khoanh tay ngồi vào một bên ghế sô pha, ngồi giữa hai người là em gái của Vu Tiểu Ni.

Từ Giai nhìn Vu Tiểu Ni, mở miệng: “Tôi cho cô một trăm vạn, xóa sạch dấu tích đứa nhỏ này.”

Vu Tiểu Ni đương nhiên không muốn, cái cô muốn chính là ngôi nhà trị giá hai nghìn vạn kia, thậm chí sau này còn được làm vợ danh chính ngôn thuận của Từ Chính Vi.

Mắt anh trai Vu Tiểu Ni sáng lên, cũng ngồi xuống, cà lơ phất phơ mà nói: “Đại tiểu thư cô nói cái giá này cũng rất khó cho em gái tôi, con trai của nhà họ Từ chỉ có giá một trăm vạn thôi sao?”

Từ Giai cười cười, “Hai trăm vạn.”

Anh cả nhà họ Vu không tự chủ được nuốt nước miếng, anh ta đến bây giờ cũng chưa có nhiều tiền như vậy.

Ba mẹ Vu Tiểu Ni thần sắc phức tạp mà nhìn nhau, bà Vu hét lên một tiếng, “Tiểu Ni!”

Trong lời nói đã rõ ý tứ.

Vu Tiểu Ni đôi mắt sáng lên, trong lòng thầm mắng, những người này suy nghĩ thật nông cạn, mọi người đều bị che mắt bởi hai trăm vạn.

Cô vuốt bụng mình, thành thật mà nói: “Đây là con trai tôi, tôi muốn sinh nó ra.”

“Một nghìn vạn.”

Từ Giai chậm rãi nói.

“Con điên rồi! Giai Giai!” Bà Từ không bình tĩnh.

Bà không biết trong lòng Từ Giai nghĩ gì, chính xác ra trong tay hai người căn bản cũng không có một nghìn vạn.

Mọi người trong nhà họ Vu thần sắc kinh hỉ, không thể tin sẽ kiếm được số tiền lớn như vậy, chỉ cho rằng số tiền đó với những người kẻ có tiền giống như mưa bụi.

Ngay cả Vu Tiểu Ni tâm tư cũng bắt đầu có chút dao động, anh trai Vu Tiểu Ni đã quay sang nhẹ nhàng khuyên bảo em gái, “Em gái, tình hình tốt thế này vẫn nên đồng ý đi, em cầm tiền về sau muốn tìm người thế nào mà chẳng được, hà tất gì phải đi theo lão già năm mươi tuổi đó?”

Ông bà Vu nhìn nhau gật đầu, vẻ mặt hi vọng nhìn con gái.

Lợi dụng lúc tất cả mọi người không cảnh giác, Từ Giai đột nhiên đứng dậy duỗi chân ra dùng hết sức đá vào bụng Vu Tiểu Ni.

Cô đâu có nghĩ được em gái Vu Tiểu Ni là giáo viên dạy thể thao, phản ứng nhanh hơn so với người bình thường, vội vàng đưa tay ra ngăn cản, chân Từ Giai tuy đã đá lên rồi, nhưng lực bị giảm xuống một nửa.

Vu Tiểu Ni sợ hãi kêu lên, cuống quýt ôm lấy bụng, sắc mặt hoảng sợ: “Bụng chị đau quá! Mau đưa chị đến bệnh viện!”

Từ Giai không cam lòng, còn định đá cái nữa, lập tức bị anh trai Vu Tiểu Ni dùng tay giữ lấy, không thể cử động.

Anh ta thế mới biết lúc nãy Từ Giai chơi đểu họ, hung dữ mà phỉ nhổ, “Mẹ kiếp! Đừng nghĩ tao không dám đánh phụ nữ!”

Bà Từ thấy tình thế không ổn, giữ chặt Từ Giai vội vàng chạy ra ngoài cửa.

Chuyện này nhà họ Vu không đúng, nên cũng không dám đuổi theo mẹ con Từ Giai. 

Tài xế bà Từ đang chờ ở trong xe, thấy hai người ra tới, vội vàng xuống xe, lắp bắp mà nói: “Tôi đang định báo cảnh sát, hai người sao thoát khỏi đó chứ?”

“Đồ bất lực!” Bà Từ đi lên tát vào mặt ông ta.

Tài xế lấy tay che mặt run run rẩy rẩy không dám nói tiếp.

Từ Giai cười lạnh, “Bất lực mà mẹ còn ngủ với ông ta!”

Nói xong vào xe của mình, một mình rời đi.

Bà Từ nuốt nước miếng, mũi lấm tấm mồ hôi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng mà đứng bất động bên cạnh xe.

Bụng Vu Tiểu Ni không ảnh hưởng gì, nhưng ở trước mặt Từ Chính Vi làm trò, giả bệnh động thai nằm viện ba ngày, khóc lóc kể lể bản thân lo lắng thế nào, sợ hãi ra sao.

Từ Chính Vi tức giận không thôi, gọi điện thoại cho bà Từ, nói muốn ly hôn với bà ta. Vu Tiểu Ni biết ông ta chỉ mạnh miệng nói, sẽ không dễ dàng ly hôn với bà ta như vậy.

Lau nước mắt vỗ về bụng mình thút thít, “Ngày mai sẽ làm thủ tục sang tên ngôi nhà, mọi giấy tờ em đã chuẩn bị đủ, anh đừng có đến lúc đó lại đổi ý đấy! Nếu anh đổi ý em thật sự cũng hết hy vọng, chỉ còn cách mang theo con trai trốn đi thật xa.”

Từ Chính Vi quả thật không chịu nổi bà vợ già kia nữa, mà ông cũng có tình cảm với Tiểu Ni thật, lại thêm bảo bối trong bụng cô nữa, vội dỗ dành cô, “Em yên tâm, những gì anh đồng ý với em, anh khẳng định sẽ không thay đổi.”

Vu Tiểu Ni lúc này mới yên tâm được một nửa.

Sáng thứ hai đồng hồ báo thức vang lên, Bộ Hành cựa người bò dậy, lại bị Chu Mộ Tu kéo xuống. Ba ngày đặt hàng liên tục bận rộn kết thúc, sau bữa tiệc mừng trở về nhà đã 10 rưỡi.

Hai người về nhà tắm qua loa, Chu Mộ Tu bắt đầu tranh công, “Có người được thăng chức tăng lương không nghĩ nên báo đáp một chút với ông chủ sao?”

Bộ Hành cũng không yếu thế, “Có người cũng không tính lượng đặt hàng hai mẫu giày của tôi trong ba ngày, xem xem tôi kiếm được cho anh bao tiền?”

Chu Mộ Tu á khẩu không trả lời được, nằm bẹp ở trên giường, “Đến đây đi bảo bối! Anh để cho em muốn làm gì thì làm.”

Vì thế, hai người quả thực muốn làm gì thì làm một buổi tối.

Cho nên, hai người đã bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức lúc chưa đến tám giờ, và hiện tại đều có chút thân yếu chân mềm. Cựa tới cựa lui đến tám rưỡi, hai người mới đi ra cửa, xuống cửa hàng ăn cháo cho bữa sáng.

Chín giờ, Chu Mộ Tu mở cửa xe bọ của Bộ Hành, đưa cô đi đến trung tâm giao dịch bất động sản.

Khi dừng xe, Bộ Hành thấy anh cũng muốn xuống xe, cười nói: “Anh không nên vào, Từ Chính Vi cùng tiểu tam kia gặp anh mọi người lại xấu hổ.”

Chu Mộ Tu nói thầm, “Thế sao còn cố tình bán cho ông ta?”

Nghiêng đầu hôn cô, “Có việc gì gọi điện thoại cho anh luôn đấy!”

“Biết rồi, chẳng qua chỉ là cái nhà thôi mà.”

Bộ Hành cầm túi xuống xe, đi vào cửa giao dịch trung tâm.

Giao dịch trung tâm người rất nhiều.

Bộ Hành vừa tiến đến, Từ Giai mang kính râm ngồi ở ghế nhìn thấy cô.

Cô ta mặc một bộ thể thao có mũ bằng vải mềm, mang theo túi xách của Prada, tóc dài lười biếng, tinh tế thướt tha, rất dễ thấy trong đám đông.

Từ Giai mặc kệ vì sao cô ta xuất hiện ở chỗ này, trong lòng không kìm nén được sự ghen tị, cô ta dựa vào cái gì mà càng ngày càng đẹp? Bởi vì có Chu Mộ Tu sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi