TIỂU PHÚ BÀ

Chu Mộ Tu ngồi bên cạnh vội vàng xung phong nhận việc, “Đi đâu vậy? Anh làm tài xế cho.”

Bộ Hành liếc nhìn anh một cái, thanh âm không hề gợn sóng, “Đi ăn cơm, ở ngay trong trấn nhỏ thôi.”

Chu Mộ Tu đứng lên, rất ân cần: “Để anh mời.”

Bộ Hành giật nhẹ khóe miệng, nheo mắt nhìn anh: “Em có tiền.”

Vì thế, một ánh mắt năn nỉ dính trên người Bộ Hành, chỉ thiếu vẫy đuôi lấy lòng nữa thôi. Còn Bộ Hành không thèm nhìn anh ấy, thái độ lạnh lùng.

Tưởng Dung yên lặng nhìn hai người, gãi đầu, ấp úng mà nói: “Nếu không, để tớ mời hai người nhé?”

Sau đó có chút lo lắng mà sờ sờ túi tiền gầy yếu của mình.

Đang giằng co, thì Âu Dương chạy đến.

Tường Dung ngạc nhiên mà nhìn anh ta, “Anh chạy cái gì thế? Đầu sao toát hết mồ hôi thế kia.”

Âu Dương nuốt nước miếng, ngữ khí vội vàng, “Tiểu Dung, em hôm qua không phải muốn nói xem phim vừa mới ra mắt sao? Anh đã mua được vé, chúng ta đi thôi!”

Tưởng Dung trợn mắt, “Sao anh không nói sớm? Em có hẹn với Bộ Hành rồi!”

“Anh đã mua vé rồi, nghĩ sẽ cho em một ngạc nhiên, hôm nay bận quá nên quên mất. Bộ Hành chắc chắn sẽ không để bụng đâu.”

Nói xong Âu Dương nhìn Bộ Hành.

“Không được……” Tưởng Dung có chút bối rối nhìn về phía Bộ Hành và Chu Mộ Tu, trong lòng cân nhắc chọn đi xem phim, hay đi tán gẫu với bạn.

Bộ Hành cười cười, “Cậu đi đi! Mua vé rồi thì đừng để lãng phí, chúng ta lần khác hẹn nhau cũng được mà.”

“Vậy chúng tôi đi trước!”

Âu Dương vội vàng nói cũng vội vàng nửa đẩy nửa ốm kéo Tưởng Dung đi.

Bộ Hành xoay mặt nhìn Chu Mộ Tu, lần này cô đã nhìn thấy tận mắt.

Chu Mộ Tu nghiêm trang xua tay, “Oan cho anh quá, Âu Dương không phải do anh gọi tới. Anh thậm chí còn không biết họ là một đôi.”

Bộ Hành vừa rồi đã nghi ngờ, hiện tại anh lại nói tự tin như vậy, cô lại có chút không xác định được.

Cũng không thèm để ý đến anh, thẳng hướng cửa lớn đi.

Chu Mộ Tu hít một hơi thật sau, sờ sờ di động trong túi, nhắc nhở bản thân nhớ phải tiêu hủy chứng cứ.

Năm phút trước, anh đã nhắn một tin WeChat cho Âu Dương: Tầng một. Trong vòng ba phút, anh phải đưa bạn gái anh đi ngay.

Hai người đứng ở cửa nhà hàng.

Thái độ Bộ Hành lạnh lùng như cũ, Chu Mộ Tu cũng đã được như ý, vốn dĩ sợ rằng đêm nay sẽ bị cơm không lành, canh không ngọt, nhưng tình huống hiện tại này khiến anh cũng thấy vừa lòng.

Vì không muốn bị đối xử thờ ơ, bình thường trước mặt người lạnh lùng Tiểu Chu tổng cũng không nói gì.

Bộ Hành rốt cuộc nhịn không được mắng anh: “Ăn không được nói, ngủ cũng không được nói.”

“Ngủ không được nói gì sao?”

Chu Mộ Tu nhìn chăm chú cô, mắt đột nhiên trở nên ái muội, nhỏ giọng, “Nói thì vẫn tốt hơn chứ, anh thích nghe tiếng kêu của em khi đó.”

Bộ Hành lập tức hiểu ý ngầm của anh, không nói nên lời, chỉ có thể hung tợn mà trừng mắt với anh.

Chu Mộ Tu sợ cô bị mình chọc cho nóng giận, vội thay đổi thần sắc, ngồi nghiêm chỉnh, giọng điệu thành khẩn mà nói: “Hành Hành, anh sai rồi, em tha lỗi cho anh nha!”

“Sai ở chỗ nào?”

“Làm trái ý của em, tự tiện công khai mối quan hệ của chúng ta.”

Bộ Hành lạnh lùng cười, “Anh biết thế mà vẫn cố ý sao?”

Chu Mộ Tu nghiêm túc nói, “Anh không thích người khác nói em như vậy, nếu không làm rõ, cho dù là với em hay đối với công ty, cũng bị ảnh hưởng xấu.”

Biết anh nói có lý nên cũng không phản bác lại, tuy Bộ Hành biết rõ anh công khai mối quan hệ cũng có mong muốn cá nhân của anh trong đó.

Trên đường về nhà, Chu Mộ Tu nhớ ra, “Người đăng tin kia, trung tâm tin tức đã điều tra ra.”

Bộ Hành kỳ lạ, “Cùng một địa chỉ IP cũng có thể tra ra sao?”

“Có thể xác định chính xác từ máy tính nào mà.”

“Là ai vậy?”

Chu Mộ Tu nói ra một cái tên.

Bộ Hành có chút ngoài ý muốn, người này không phải người cô suy đoán trước đó.

“Nếu em không thích, anh nói Tô Mạn Lệ tìm một lý do để sa thải cô ta.”

Bộ Hành lắc đầu, “Không cần.”

Lòng người khó đoán, ở nơi làm việc người như vậy không phải ít.

Tất cả mọi người đều có thủ đoạn sinh tồn của riêng mình, thích ứng không được sẽ bị đào thải, cô tạm thời không muốn lợi dụng chức quyền cùng quan hệ đi can thiệp vào việc này.

Về đến nhà, Chu Mộ Tu càng thêm ngoan ngoãn.

Bộ Hành đi đâu anh cũng đều đi theo, bưng trà rót nước, săn sóc chu đáo, chỉ thiếu phe phẩy đuổi kêu “Chủ nhân” nữa thôi.

Tuy đã thấy nhiều nên không có gì lạ, Bộ Hành vẫn thấy khuôn mặt trắng như sữa này thật không có gì liên quan đến một ông chủ trong phòng họp nói lời lạnh lùng bảo người khác cút đi.

Muốn nhanh tống cổ anh, ánh mắt di chuyển, cô cười nhẹ nhàng: “Đi tắm đi, tắm sạch sẽ vào nhé!”

Chu Mộ Tu tự nhiên hiểu sai ý, mắt sáng lên, lập tức vào phòng tắm.

Bộ Hành lạnh lùng cười, cầm notebook vào phòng ngủ chính, khóa trái cửa, vào phòng tắm đi tắm.

Năm phút sau Chu Mộ Tu mới phát hiện trong phòng tắm không treo khăn tắm, gọi với ra: “Hành Hành, lấy giúp anh cái khăn với!”

Đương nhiên bên ngoài không có ai phản ứng.

Chu Mộ Tu hết cách, chỉ có thể trần trụi mà đi ra phòng tắm, không thấy Bộ Hành đâu, phòng ngủ khóa chặt cửa, anh xoay tay nắm cửa, cửa cũng không mở.

Anh ở ngoài gọi hai tiếng, không ai đáp lại, ghé sát tai vào cửa, bên trong anh nghe thấy tiếng nước chảy, biết cô đang tắm, anh thả lỏng người.

Vì thế, anh vẫn trần trụi, chờ đến khi bên trong không còn tiếng nước chảy nữa, lại bắt đầu gọi.

Bộ Hành rốt cuộc đáp lại: “Anh có chuyện gì vậy?”

“Anh không có khăn tắm.”

Người bên trong vẫn lạnh lùng không quan tâm: “Không phải ngoài đó có máy sấy sao, sấy cho khô người đi.”

Chu Mộ Tu chán nản, dùng ngữ khí thương lượng nói chuyện: “Cho anh vào lấy quần áo để mặc thôi!”

“Không phải anh thích khỏa thân khi ngủ à?”

Chu Mộ Tu phiền não, “Đó là khi có hai người, chứ một người khỏa thân ngủ sao được!”

“Vậy sao, em buồn ngủ rồi, phòng dành khách bây giờ là của anh. Không được gõ cửa nữa không có hàng xóm lại gõ cửa nhà chúng ta đấy!”

Chu Mộ Tu quả nhiên không gõ cửa nữa, nhưng lại gấp đến mức như cháy nhà.

Rất may, di động đang để ở phòng khách, anh vội gọi video call cho cô.

Bộ Hành nể tình mà nghe điện thoại, nhìn anh đầu tóc còn dính nước cùng nửa ngực trần trụi, xâu xa mà cười.

Chu Mộ Tu cũng cười, “Bảo bối, có muốn xem không?”

Bộ Hành ngắm nghía người đẹp vừa tắm xong trong video, hừ nhẹ, “Come on!”

Chu Mộ Tu đem màn hình điện thoại chậm rãi di chuyển xuống dưới, anh rất biết làm cho người khác thèm thuồng khi dừng lại ở cơ bụng rắn chắc khoảng ba giây, rồi nhanh chóng đưa màn hình điện thoại lên mặt.

Bộ Hành trong lòng có chút tiếc nuối, bĩu môi, “Phục vụ không đúng chỗ, đánh giá loại kém.”

Chu Mộ Tu khóe miệng cong lên, “Phục vụ trọng điểm khi đối diện với kim chủ rồi hãy nói.”

“Vậy sao?”, Bộ Hành ngáp một cái, nói dứt khoát, “Anh nói với tiểu cô nương kia đi!”

“Sao...... Tiểu cô nương nào?”

“Quà sinh nhật em đưa cho anh ấy, anh không thích à?”

Chu Mộ Tu lúc này mới nhớ tới tiểu cô nương mà cô nói chính là búp bê vải kia, hôm đó về liền đặt ở phòng khách.

Là cô đưa, anh đâu dám nói không thích, trơ mặt cười, “Đương nhiên thích chứ!”

“Thích thì tốt, chúc anh ngủ ngon mơ đẹp.”

Bộ Hành chớp mắt, cong môi cười, không thương tiếc tắt đi video.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi