TIỂU PHÚ BÀ

Giang Kỳ Nhã vội vàng xách túi đến bàn chỗ Lưu sư phó, khéo léo mà nói: “Tôi còn cố ý chọn hai quả to, bao ngon bao ngọt!”

Ngô sư phó cũng nhìn thấy ý tứ của Bộ Hành đứng ra hòa giải giữa hai người, nói đùa: “Lão Lưu, tôi đã nói với ông về dưa gang nổi tiếng của Nam Phụng chúng tôi đấy, hai tháng nay tôi chưa về quê, năm nay còn chưa được ăn đâu! Lát cắt cho tôi xin miếng đỡ thèm nhá!”

Lưu sư phó tuy tính tình thẳng thắn, nhưng cũng là người biết nghĩ, tuy thấy Giang  Kỳ Nhã chướng mắt nhưng cũng sẽ nể mặt mũi Bộ Hành.

Thêm nữa ông kéo dài việc của Giang Kỳ Nhã cũng khiến người khác khó chịu, thật sự không dám bỏ lỡ ngày ra mắt sản phẩm.

Không khỏi cười cười, “Được, hôm nay tự nhiên có lộc! Để tôi đi tìm dao cắt cho mọi người cùng ăn. Tiểu Giang cô chờ một chút rồi nói cho tôi xem giày của cô muốn sửa chỗ nào.”

“Vâng, Lưu sư phó.”

Giang Kỳ Nhã vui vẻ trả lời, thở dài nhẹ nhõm, trong lòng có chút phức tạp mà nhìn Bộ Hành.

Ăn xong một miếng dưa, Bộ Hành rời khỏi phòng kỹ thuật, về lại phòng thiết kế.

Ngồi xuống được một lát, cô nhận được tin nhắn WeChat của Chu Mộ Tu.

Tin nhắn chỉ có hai chữ: Đi lên.

Bộ Hành nhìn đồng hồ, ba giờ hai mươi, không khỏi mỉm cười.

Người này thật đúng giờ.

Cô vừa định đứng dậy, có một người nam trẻ tuổi cầm một chồng nguyên liệu nhiều màu đứng trước nhãn hiệu Bella, hỏi: “Ai là Triệu Văn ạ?”

Triệu Văn ngẩng đầu nhìn anh ta, “Là tôi. Anh muốn xác nhận nguyên liệu à?”

Người đàn ông cười nói: “Vâng.”

Anh ta đi đến bàn Triệu Văn, cầm vải đưa cho cô.

Triệu Văn tò mò, “Anh là người mới à? Tôi trước đây chưa từng gặp anh.”

Người đàn ông nói: “Tôi tên Vu Tiêu Sơn, là nhân viên mua sắm mới. Tôi mới đến Trác Chu làm việc được một tháng, trước giờ tôi vẫn luôn làm việc ở bên ngoài. Mấy nguyên liệu này phải xác nhận nhanh một chút ạ, giám đốc Trương nói thời gian hơi gấp, để chuẩn bị đủ nguyên liệu.”

Giám đốc Trương chính là giám đốc mua sắm, lần trước ở trong cuộc họp cấp quản lý cũng là người khởi xướng tin đồn trên diễn đàn và có chút căng thẳng với giám đốc nhân sự Lưu Tân Minh.

Các loại vải Vu Tiêu Sơn cầm trên tay đều là các nguyên liệu Triệu Văn cần dùng, Triệu Văn lấy đôi giày mẫu so sánh, phần lớn không có vấn đề gì, nhưng có một số vải cần xem xét lại.

Cô ký tên xác nhận những nguyên liệu giống, cầm các mẫu nguyên liệu đang còn phân vân đến chỗ Bộ Hành, “Chủ nhiệm, cô xem mấy nguyên liệu này có thể xác nhận cho bọn họ không?”

Vu Tiểu Sơn cũng cùng đi lại, tò mò nhìn Bộ Hành, không khỏi ngạc nhiên.

Cô gái trẻ trước mặt nhìn rất quen này là chủ nhiệm sao? Cũng chính là người đứng đầu các nhà thiết kế sao?

Anh ta là người mới, lại hiếm khi ở công ty, cho nên cũng không biết chuyện của Bộ Hành.

Giám đốc mua sắm cũng chỉ nói đến phòng thiết kế tìm nhà thiết kế xác nhận, không nhắc đến tên ai.

Bộ Hành từ khi nhân viên mua sắm đến cũng đã chú ý đến anh ta.

Cô chắc chắn mình không nhận nhầm người, người này cô đã từng nhìn thấy xa xa ở trung tâm bất động sản, có chút quan hệ với Vu Tiểu Ni tiểu tam của Từ Chính Vi.

Hơn nữa anh ta vừa nói anh ta tên Vu Tiêu Sơn, vậy khẳng định không sai.

Anh ta thoạt nhìn trông hơi gian, thế nhưng đến đây đi làm lại làm nhân viên mua sắm. Bộ Hành trong lòng hoài nghi, có phải mình trông mặt mà bắt hình dong quá không?

Bộ Hành bình tĩnh nhìn vào mấy mẫu nguyên liệu, chỉ vào một cái nói: “Cái này không được, màu không chuẩn.”

Vu Tiểu Sơn ở bên cạnh pha trò, “Đúng thật có hơi khác một chút, cũng biết các nhà thiết kế có thể nhìn thấy, những cái đó sao các đại lý nhận ra được!”

Bộ Hành không đáp lời, chỉ vào một mẫu vải khác: “Cái này cũng không được, cái này cứng, vuốt thô ráp, có vẻ như hàng kém chất lượng.”

Vu Tiểu Sơn thần sắc thay đổi, trên mặt không có ý cười.

Ngữ khí có chút nghi ngờ: “Đây không phải giống nhau sao ạ? Tôi thấy có vấn đề gì đâu? Đi trên chân, có ai chú ý đâu!”

Bộ Hành trong lòng cười lạnh, dùng sức kéo một trong số đó, nhíu mày: “Với sức kéo này đến sợi chỉ còn không chịu được, cần thiết thì đi qua phòng kiểm định để kiểm định, nếu không sản phẩm sẽ dễ gặp vấn đề.”

“Còn cái này nữa, màu sắc tuy ok, nhưng hoa văn không giống nhau, phong cách của đôi giày sẽ bị thay đổi, đây không phải chỉ là vấn đề cảm giác.”

Triệu Văn nhìn Bộ Hành, khóe miệng động động, cuối cùng cũng không nói được gì.

Vu Tiểu Sơn sắc mặt trầm xuống.

Trong giây lát lại cợt nhả, “Vâng, mấy mẫu kia tôi sẽ đi tìm lại lần nữa, những mẫu khác tôi sẽ lên đơn với bên cung ứng!”

Triệu Văn lúc này có chút do dự, quay lại bàn mình, đem mấy mẫu đến, “Chủ nhiệm, cô kiểm tra lại một lần đi, nếu không có vấn đề gì họ muốn quản lý ký tên.”

Bộ Hành lại cẩn thận kiểm tra đối chiếu một lần nữa, gật đầu, “Mấy mẫu này không có vấn đề gì, anh có thể chuẩn bị nguyên liệu.”

Cô ký tên từng cái một.

Chờ Vu Tiểu Sơn đi rồi, Triệu Văn vẫn đứng ở bàn Bộ Hành không nhúc nhích, như muốn nói gì đó.

Bộ Hành cười, “Cô muốn nói gì à?”

Triệu Văn có chút nghi ngờ, “Cô yêu cầu cũng nghiêm khắc quá! Thật ra tôi cảm thấy cái mẫu kia màu sắc có sai nhưng cũng có thể cho qua, cơ bản cũng không ảnh hưởng gì. Còn màu cà phê kia, hoa văn cũng không phải khác nhiều. Theo như trước kia, cái này mở một con mắt nhắm một con mắt cũng có thể cho qua.”

Bộ Hành lắc đầu, “Những người mua sắm này thường nghĩ cách để lấy được hoa hồng. Đặc biệt người này lại là người mới tới, cô thấy lần đầu không khác nhau lắm chấp nhận cho qua, về sau anh ta sẽ đưa nhiều mẫu đến để lừa gạt cô để kiếm lợi nhuận, làm như vậy cũng có thể không gây hậu quả gì, nhưng sợ là sợ một chi tiết cũng khiến sản phẩm có vấn đề về chất lượng. Cho nên, đừng để cho bọn họ qua mặt. Thêm nữa, mẫu nguyên liệu màu cà phê kia trên thị trường loại na ná có rất nhiều, cũng không phải là khó tìm. Anh ta tìm một loại có giá tương đối thấp, một mặt cũng muốn thử xem cô có phân biệt được đâu là hàng chuẩn không, để lần sau còn lợi dụng.”

Triệu Văn như suy tư gì đó.

Bộ Hành nói tiếp: “Mà cũng phải nói thêm, cô vất vả lắm mới thiết kế được sản phẩm, vì cái gì khi ra thành phẩm chất lượng lại bị giảm đi vì nguyên liệu? Nếu không phải vì trong tình huống bất đắc dĩ yêu cầu phải thay thế nguyên liệu, vì 0,1% chiết khấu cũng không nên đánh đổi. Đây là Bella, không phải hãng không tên tuổi, các đôi đều được bán với giá vài trăm, người tiêu dùng sẽ rất kén chọn.”

Triệu Văn bừng tỉnh, bản thân đã làm được ba bốn năm, nhưng không bằng người mới đến Bộ Hành, hôm nay cô giải thích cho mình nhiều như vậy, cô thật là con người nhiệt tình, không ích kỷ.

Cô trong lòng rất cảm kích, nhưng cũng có thêm nghi hoặc, biểu hiện của Bộ Hành ở nhiều khía cạnh không phải giống người mới đi làm nửa năm, cũng có thể cô ấy là dân chuyên nghiệp xông ra cũng không phải không có khả năng.

Nghĩ vậy, cô không khỏi bật cười.

Điều này không phải cũng rõ ràng sao? Tiểu Chu tổng là người lợi hại như vậy cho dù là cô gái mình thích cũng sẽ không để một tay mới ngồi ở vị trí chủ nhiệm thiết kế Bella, anh ta nhất định biết thực lực của Bộ Hành mới có thể cho cô vị trí như thế.

Bộ Hành có lẽ biết Triệu Văn suy nghĩ gì, nhưng cũng không có thời gian giải đáp nghi hoặc của cô. Bởi vì đã đến ba giờ bốn mươi lăm phút, nếu không lên tầng, lại sợ có người đích thân xuống dưới.

Cô vỗ vỗ bả vai Triệu Văn, dặn dò: “Tôi lên trên tầng một lúc, ở đây có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi nhé.”

Đang nói, cô đã nhìn thấy Chu Mộ Tu ăn mặc phẳng phiu xuất hiện phía trước, đang bước tới, cầm theo bình giữ nhiệt màu trắng.

Bộ Hành không khỏi đỡ trán, người này tính tình nôn nóng, hai mươi mấy phút cũng không muốn chờ!

Cô không nghĩ sẽ uống tổ yến trước mắt bao người như thế, cầm di động đi nhanh về phía trước, rẽ phải đã đi đến cửa sau.

Chu Mộ Tu còn chưa đi đến Bella, đã nhìn thấy một bím tóc dài dáng cao gầy vừa đi ra phía cửa.

Anh cũng nhanh chân vội vàng bước đuổi theo, từ cửa sau biến mất.

Mọi người trong văn phòng mọi người đều tròn xoe mắt nhìn cảnh tượng vừa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi