TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 594

“Còn không phải sao, nghe nói chị Giang Nguyệt quay xong bộ phim này sẽ chấm dứt hợp đồng với công ty, đến lúc đó hai người họ liền tan, làm gì còn có cơ hội gặp mặt nữa.”

Giang Nguyệt im lặng lắng nghe.

Hoá ra ai cũng biết.

Chuyện tốt không truyền ra ngoài, mà chuyện xấu đã vang ngàn dặm.

Vài ngày trước, cô nhờ chị Trần giúp đỡ xin chấm dứt hợp đồng, chẳng bao lâu mà ngay cả người ngoài công ty cũng đã biết chuyện.

Cô mơ hồ cảm thấy rằng, cuộc sống trôi nổi của cô rất nhanh sẽ đạt đến đỉnh điểm.

Những ngày tháng rực rỡ của cô sắp kết thúc, rất nhanh sẽ bước vào trạng thái mà cô vĩnh viễn được an ổn bình an, giống như một đầm nước đã chết vậy.

Lịch quay phim là hai tháng, nhưng không có nghĩa là hai tháng không thể rời khỏi đoàn làm phim, giữa chừng ít nhiều gì cũng sẽ có một hoặc hai ngày nghỉ phép để thư giãn.

Kiều Cẩn Nhuận gửi tin nhắn cho Giang Nguyệt, nói đến quá trình trị liệu tâm lý, hỏi cô hẹn khi nào sẽ đến.

“Làm phiền anh phải nhớ giú tôi rồi.” Giang Nguyệt cười, lật xem lịch quay phía sau một chút:

“Ngày mốt có thuận tiện không, tôi có hai ngày nghỉ, có thể quay về Bắc Thành một chuyến.”

“Cô thuận tiện là được.” Kiều Cẩn Nhuận cũng cười trả lời cô: “Thế nào, chim nhỏ có khoẻ không? Tôi nghe nói lần này cô quay ở bên bờ sông, đồ gỗ không thể chạm nước, cô chú ý một chút.”

“Nghe anh nói vậy, tôi có thể đem…” Giang Nguyệt dừng một chút, trong khoảng thời gian ngắn cô không thể nhớ nổi tên của nó.

“Bluebird.” Kiều Cần Nhuận giúp cô bổ sung.

“À đúng, chim gỗ bluebird.” Giang Nguyệt vội vàng nói: “Anh nói xem, tôi có thể đem con chim bluebird này đi ra sông để bơi không? Ngay cả khi nó bơi được, thì tôi cũng chỉ là một con vịt khô.”

Giọng điệu của cô rất thoải mái, giống như là đang trò chuyện với một người bạn cũ.

Kiều Cẩn Nhuận nói: “Chờ đến mùa hè, tôi có thể dạy cô bơi, nếu cô thuận tiện.”

Giang Nguyệt cười đáp: “Thuận tiện chứ, chờ đến mùa hè tôi và công ty cũng đã huỷ hợp đồng, tôi muốn làm gì thì làm.”

Nghe cô nói sẽ huỷ hợp đồng, Kiều Cẩn Nhuận giật mình: “Cô không làm diễn viên nữa sao?”

Giang Nguyệt: “Xem như vậy đi, đi diễn lâu quá rồi, tôi có chút lực bất lòng tâm, muốn từ bỏ.”

Nói xong câu này, hai đầu điện thoại đều có chút yên tĩnh.

Giang Nguyệt cầm điện thoại nghe nửa ngày, cũng không nghe thấy anh nói cái gì, cô còn tưởng rằng điện thoại đã cúp máy: “Này? Bác sĩ Kiều, anh còn nghe máy chứ?”

Cô vừa giơ điện thoại, vừa đi lại xung quanh, còn tưởng là do không có tín hiệu.

Cho đến khi đầu dây bên kia bỗng nhiên bất thình lình nói một câu:

“Giang Nguyệt, cô đang gặp phải chuyện gì sao?”

“Giang Nguyệt, cô đang gặp phải chuyện gì sao?”

Vốn tưởng rằng điện thoại đã bị cắt đứt, nhưng lúc này lại đột nhiên nghe thấy giọng nói của Kiều Cẩn Nhuận, Giang Nguyệt hơi khựng lại một chút.

“Không có, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy mệt mỏi mà thôi.” Giọng điệu cô bình thản:

“Hơn nữa, việc chấm dứt hợp đồng không có nghĩa là sau này tôi sẽ không diễn nữa, tôi có thể ký hợp đồng với công ty khác hoặc là tự mình làm bà chủ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi