TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 718

Giang Nguyệt chưa kịp suy nghĩ nhiều, đầu bên kia đã tiếp tục nói: “Mày bị bệnh đó là đáng đời, sao chổi như mày nên đi chết đi, nếu không chỉ hủy hoại người khác mà thôi!”

Giang Nguyệt giật mình, ngực cô dâng lên nỗi đau đớn khó có thể kiềm chế được, lỗ tai như bị điếc, không nghe thấy bất cứ lời nào nữa.

Hơi thở của cô trở nên hỗn loạn, toàn thân bắt đầu run rẩy, cơ thể ngồi xổm xuống theo bản năng, cuộn mình lại, nắm chặt điện thoại: “Mẹ… mẹ nói lại một lần nữa.”

Chu Ninh Vân không thèm để ý lặp đi lặp lại từng chữ: “Tao nói mày là sao chổi, mày nên chết đi, sống trên đời này làm gì nữa?”

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn đứng ở dưới lầu chờ Giang Nguyệt.

Anh chứng kiến toàn bộ cảnh cô đi xuống xe Trần Tư Tề, cười nói lời tạm biệt với anh ta

Đó là một cảm xúc thật khó tả!

Vốn dĩ thấy cô đến dưới lầu, Tiêu Kỳ Nhiên đã định rời đi, nhưng anh không nghĩ tới cô không lên lầu mà lại đứng ở dưới lầu gọi điện thoại.

Không biết cuộc điện thoại kia gọi cho ai, nhưng từ khoảng cách xa anh có thể thấy cô đang kìm nén cảm xúc từng chút một.

Đến khi nhìn thấy cô ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên mới có dự cảm không lành.

Cô đang gọi điện thoại cho ai vậy?

Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm mặt, ném thẳng điếu thuốc trong tay rồi đi về phía cô, bước chân càng ngày càng nhanh, cho đến khi dừng lại trước mặt cô.

Hai vai Giang Nguyệt run rẩy dữ dội, cơ thể cô run lên không kiểm soát.

“Ngẩng đầu.”

Giang Nguyệt ngửa mặt lên nhìn anh.

Tiêu Kỳ Nhiên thấy rõ trong mắt cô không hề có bất kỳ ánh sáng nào, đờ đẫn và ảm đạm như một con rối, ánh mắt của hai người hoàn toàn không thể chạm nhau được.

Hai người không nhìn nhau quá lâu, Tiêu Kỳ Nhiên khom người, giơ tay muốn ôm cô lên nhưng cô lại dùng hết sức để đẩy anh ra.

“Cút.” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, mím môi, nói một cách cực kỳ lạnh lùng: “Tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Tiêu Kỳ Nhiên sững người, nhìn thẳng Giang Nguyệt, trực giác cho anh biết có điều gì đó không ổn.

Anh trấn tĩnh lại, giọng điệu cũng coi như bình thản: “Giang Nguyệt, xảy ra chuyện gì vậy, em có thể nói với tôi.”

“Tôi nói anh không nghe rõ sao?” Giang Nguyệt chỉ cảm thấy lạnh cả người, cô cắn chặt răng, âm thanh như thể chui ra từ trong cổ họng.

Toàn thân cô giống như đột nhiên mọc đầy gai dại, những chiếc gai cực kỳ bén nhọn đâm về phía anh.

“Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi, bà ta biết tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực.”

Không đợi Tiêu Kỳ Nhiên phản ứng, cô tiếp tục bình tĩnh kể lại, thậm chí còn cười rộ lên: “Bà ta nói tôi đáng bị như vậy, tôi nên chết đi.”

Ngay lúc này, đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên lạnh lùng, âm trầm hơn: “Đừng coi lời nói của bà ta là thật, em…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi