TÌNH BIẾN

La Duyệt Kỳ ra khỏi cửa hàng đồ ăn nhanh, từ xa đã thấy hai người đang nói chuyện với nhau liền nhanh chóng lại gần, đi vài bước mới phát hiện ra quần áo Mạc Duy Khiêm mặc trên người rất tùy tiện, cúc cổ và cúc tay áo cũng chưa cài lại, dĩ nhiên là do vội vàng chạy tới, nhưng như vậy càng hiện ra sức quyến rũ của hắn, vốn là một người dịu dàng săn sóc vì thay đổi cách ăn mặc lại mang theo chút lười biếng tùy ý.

Ngược lại là Kim Đào, mặc một bộ quần áo thể thao hàng hiệu rất phổ biến, không thể hiện được phong cách gì cả.

Đến trước mặt hai người, La Duyệt Kỳ nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nào.”

“Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm đã giúp chúng ta lâu như thế, lại vội vàng từ xa chạy đến, anh xem hay là để anh ta về nghỉ ngơi trước, sau này tìm thời cơ thích hợp mời anh ấy một bữa cũng được.”

Kim Đào nói xong liền đón xe Taxi giúp Mạc Duy Khiêm, nếu đã đến mức này rồi thì cũng không cần làm vẻ hòa nhã với nhau làm gì cả.

“Kim Đào, anh đang làm cái gì thế? Muốn về thì anh tự về đi, em đưa Mạc Duy Khiêm đi ăn!” La Duyệt Kỳ cảm thấy Kim Đào hơi quá đáng, bình thường dù có không quá lịch sự thì cũng đừng có đả kích người ta như vậy!

Kim Đào nghe xong vẻ mặt không chịu khuất phục nhưng cũng không nói gì, chỉ là vẫn muốn tiếp tục đón xe.

Mạc Duy Khiêm giữ chặt La Duyệt Kỳ đang muốn đi chặn Kim Đào lại nói: “Duyệt Kỳ, em đừng xúc động, tôi nghĩ Kim Đào cũng chỉ là có ý tốt mà thôi, em nghĩ thử xem lòng cậu ấy bây giờ chắc cũng khó chịu. Các em bên nhau lâu như vậy mà em còn không hiểu tính cậu ấy ư? Được rồi, giữa tôi và các em còn cần so đo gì chứ? Lại nói cánh tay em bị thương, tốt nhất là đến bệnh viện khám rồi bôi thuốc, đừng để nhiễm trùng mưng mủ mới tốt. Tôi cũng hơi mệt, chúng ta đổi sang ngày khác lại gặp nhau tán gẫu, tôi đi trước đây.”

Mạc Duy Khiêm nói xong cũng không chờ La Duyệt Kỳ nói gì thêm, lập tức đi về hướng ngược lại, đúng lúc có chiếc Taxi chạy đến, Mạc Duy Khiêm giơ tay ra đón rồi lên xe đi mất.

Ngồi trong xe, Mạc Duy Khiêm quay đầu nhìn lại, qua cửa kính xe thấy hai người La Duyệt Kỳ và Kim Đào đứng đó nhìn mình rời đi, nở nụ cười, hắn chắc chắn hai người kia sẽ xảy ra một cuộc cãi vã nhỏ.

Không chỉ thế, hắn cũng vô cùng khẳng định rằng La Duyệt Kỳ sẽ nghe được từ miệng Kim Đào về suy nghĩ của hắn, như thế có thể tránh được sự xấu hổ khi hắn phải đối mặt nói thẳng với La Duyệt Kỳ, một tên trúng hai chim.

La Duyệt Kỳ chờ Mạc Duy Khiêm lên xe đi xa rồi thì lập tức nổi giận đùng đùng hét lên với Kim Đào: “Sao anh lại thế hả? Người ta tốt bụng từ xa đến giúp em, lại là em gọi điện cầu xin người ta đến, thế mà thái độ của anh là thế nào vậy hả?”

“Anh có thái độ này đã là tốt lắm rồi, em không nghe được lời hắn nói đâu, anh cũng chẳng muốn cho em nghe!”

“Có chuyện gì cứ nói thẳng, Mạc Duy Khiêm đã có lỗi gì với anh hả? Từ lúc em dẫn anh ấy đến gặp anh ở trận đấu đó thì anh đã biểu hiện ra là không thích anh ấy rồi, hôm nay anh phải giải thích rõ ràng ra nếu không em sẽ không để yên chuyện này đâu!” La Duyệt Kỳ thật sự không đè nén nổi cơn tức, biểu hiện của Kim Đào làm cô cực kỳ giận dữ, nếu không phải đang ở bên ngoài thì cô thật sự muốn đập hắn luôn.

“Anh đã nói rồi, anh ghét hắn vì hắn mang suy nghĩ xấu với em, vừa rồi hắn đã trực tiếp nói với anh là hắn thích em, còn muốn cạnh tranh công bằng với anh nữa, hắn đang nói tiếng người đấy à? Chúng ta đã sắp kết hôn đến nơi còn muốn chen chân vào, anh không đập hắn đã là nể mặt lắm rồi. Anh là đàn ông, thằng khác khiêu khích anh như thế anh còn có thể nghe xong thì bỏ qua cười ha hả với nó à?” Kim Đào nói cũng rất đúng tình hợp lý.

La Duyệt Kỳ trừng mắt nhìn, không nói gì được, cô biết Kim Đào sẽ không nói dối, hơn nữa trừ cảm giác của cô thì Mạc Duy Khiêm đã biểu hiện rất rõ ràng rồi, bây giờ Kim Đào lại nói thế thì dĩ nhiên cô cũng không nghi ngờ gì nữa.

Nhưng cho dù Mạc Duy Khiêm có tình cảm với cô thì Kim Đào cũng phải tin tưởng cô đúng không? Chuyện tình cảm đâu phải một bên nói mà được? Bản thân cô trừ cảm thấy áy náy, biết ơn Mạc Duy Khiêm thì tuyệt đối không có tình cảm nào khác, Kim Đào cũng đâu cần phải căng thẳng đắc tội với người ta như thế?

Nhưng lại nghĩ đến tính tình thẳng thắn của Kim Đào, biết hắn căn bản không nhịn được chuyện như vậy. Xem ra sau này nên tránh để hắn và Mạc Duy Khiêm gặp nhau, bản thân cô cũng nên đặc biệt chú ý cử chỉ hành vi của mình mới được. Nhưng mà lần này đúng là cô chẳng còn cách nào nữa mới phải gọi cho Mạc Duy Khiêm.

Nghĩ thế, La Duyệt Kỳ cũng dịu giọng hơn: “Kim Đào, người khác nghĩ gì làm gì em không quản được, em là người thế nào thì anh cũng phải hiểu rõ chứ? Chẳng lẽ em là người dễ dàng dao động khi kẻ khác hơi có biểu hiện tình cảm với em à? Anh không cần lo người khác thế nào, chỉ cần tin tưởng em là được, em biết lần này việc em gọi điện cho Mạc Duy Khiêm là không hợp lý, sau này sẽ không làm thế nữa. Nhưng em vẫn cần phải mời anh ấy ăn bữa cơm cảm ơn, về tình về lý đều phải vậy, sau bữa cơm đó em sẽ cố không tiếp xúc với anh ấy nữa được chứ?”

Kim Đào cũng biết mình hơi quá đáng, nghe xong lời La Duyệt Kỳ nói thì ôm chầm lấy cô, thái độ cũng mềm lại: “Duyệt Kỳ, em đừng giận anh, anh biết anh là kẻ không có văn hóa, cách em rất xa, nhưng anh thật lòng với em. Hôm nay anh quá nóng vội, nhưng anh cũng thật sự giận bản thân mình, là anh không có khả năng giúp được em, anh muốn là dù có phải trực tiếp trả 500 vạn kia cũng không để em phải chịu sự uất ức này.

La Duyệt Kỳ thở dài: “Kim Đào, anh đừng coi thường bản thân mình được không? Giữa chúng ta không cần phải nói những thứ này, em dĩ nhiên là hiểu được tính cách và tấm lòng của anh, có tiền dĩ nhiên là tốt nhưng chuyện lần này không có quan hệ gì với việc anh có tiền hay không, em bị người ta trả đũa thôi. Được rồi, không nói những thứ này nữa, chỉ hy vọng sau này không còn ai đến gây sự với em nữa là tốt rồi.”

“Duyệt Kỳ, đừng sợ, về sau dù anh có liều cái mạng này cũng sẽ không cho ai động đến một sợi tóc của em, anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, không bao giờ để em chịu thiệt nữa.” Kim Đào vỗ ngực cam đoan.

La Duyệt Kỳ thật sự cảm thấy bất đắc dĩ, sao Kim Đào lại không thể hiểu được nhỉ? Đôi khi dù có bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì đặt trước quyền lực cũng không thể dùng được, nhưng cô cũng không muốn kích thích Kim Đào thêm nữa, chỉ cười cười lôi kéo hắn trở về sở cảnh sát để lấy xe.

Bây giờ Kim Đào là chủ lực trong đội, hôm qua vì chuyện của La Duyệt kỳ mà cả đêm không về đội, huấn luyện viên thật sự rất giận, liên tục gọi hơn 10 cú điện thoại giục Kim Đào về huấn luyện các chiến thuật mới.

Kim Đào bất đắc dĩ đành đưa La Duyệt Kỳ rồi chỉ ngồi ở nhà họ la một chút liền đi ngay.

La Đồng và Tề Nguyệt Tú đều sợ hãi, liên tiếp hỏi La Duyệt kỳ sự việc giải quyết như thế nào, La Duyệt Kỳ đành phải kể chuyện của Mạc Duy Khiêm ra.

“Haz, lần này coi như trong họa có phúc, nếu không có chuyện lần trước thì không thể quen được người như vậy, con phải cảm ơn người ta thật nhiều đấy, nếu không thì mời cậu ấy về nhà mình ăn bữa cơm đi.”

“Không cần đâu, con và anh ấy cũng không quá thân nhau, lần này cũng là túng quá làm liều thôi, con mời anh ấy ra ngoài ăn một bữa là được rồi.” La Duyệt Kỳ không đồng ý với lời đề nghị của cha mẹ.

“Vậy cũng được, lúc đó con để Kim Đào đưa đi, mua thêm chút quà nhé.”

La Duyệt Kỳ chỉ nói “con biết rồi.” rồi trở về phòng mình.

Đóng cửa lại ngồi trên bàn học suy nghĩ mãi mới cầm di động gọi cho Mạc Duy Khiêm.

“Duyệt Kỳ.” Mạc Duy Khiêm gọi tên La Duyệt Kỳ, nghe giọng cũng không có gì khác thường.

“Tôi xin lỗi anh một chút, Kim Đào thật sự thiếu lễ phép quá, anh đừng so đo với anh ấy nhé, thật sự là xấu hổ với anh quá.” La Duyệt Kỳ thật sự cảm thấy có lỗi.

Mạc Duy Khiêm nở nụ cười: “Tính tình tôi em còn không hiểu hay sao? Tôi không giận đâu, hơn nữa cậu ấy cũng có lý do tức giận mà, chắc cậu ấy đã nói với em rồi.”

Tuy là hỏi thế nhưng Mạc Duy Khiêm biết Kim Đào chắc chắn chỉ nói với La Duyệt Kỳ chuyện hắn thích cô, tuyệt đối sẽ không nói ra việc hắn nói Kim Đào vô dụng, bởi vì không có người đàn ông nào ngu đến mức nói rằng mình vô dụng cả.

Quả nhiên nhắc tới chuyện này thì La Duyệt Kỳ liền không biết nói sao cho phải, chỉ có thể quanh co: “Đều là lời nói đùa với nhau mà Kim Đào lại coi là thật, đúng là không ra sao mà.”

“Duyệt Kỳ, tôi không hay nói đùa, lời của tôi đều là thật lòng, dù thế nào tôi cũng sẽ không nói đùa về chuyện thế này, hy vọng em cũng có thể thật sự hiểu rõ.” Giọng điệu Mạc Duy Khiêm vô cùng nghiêm túc.

La Duyệt Kỳ cắn môi không nói lời nào.

“Duyệt Kỳ, em đừng trách tôi, thật sự tôi đã có cảm tình với em lâu rồi, hơn nữa từ đầu đã chọn lựa buông tha, nhưng biểu hiện hôm nay của Kim Đào đã khiến tôi không kiên nhẫn được nên mới nói lời trong đáy lòng mình ra. Nếu không phải muốn bảo vệ người phụ nữ của mình thì em nghĩ tôi sẽ đi suốt đêm từ thành phố xa xôi trở về đây, lại cố sức tìm đô đốc thành phố đến lo liệu sao?”

La Duyệt Kỳ chỉ có thể thừa nhận bản thân mình vì đã cùng đường, cũng quả thật là đã biết chút tình cảm của Mạc Duy Khiêm dành cho mình nên mới có thể tin tưởng gọi điện thoại, nhưng không ngờ lại làm chuyện này bị công khai.

“Mạc Duy Khiêm, là tôi ích kỷ, tôi sợ bản thân gặp chuyện không may, lại không muốn bị người ta lừa gạt tống tiền, càng không muốn để Kim Đào phải chạy vạy khắp nơi vay tiền mới nghĩ đến anh, tôi…”

Không đợi La Duyệt Kỳ nói thêm gì nữa, Mạc Duy Khiêm lại lên tiếng cắt ngang: “Duyệt Kỳ, đừng nói thế, em nói những điều này đã chứng minh em là một người thẳng thắn thành thật, rất ít người có thể nhìn ra được sự ích kỷ của mình. Tôi cũng không phải kẻ ngốc, tôi đương nhiên biết suy nghĩ của em, nhưng tôi cam tâm tình nguyện làm chuyện này vì em, chúng ta vẫn nên gặp mặt nhau một lần đi, nói rõ ràng mọi chuyện, tránh để sau này gặp nhau lại không tự nhiên.”

La Duyệt Kỳ không có ý kiến gì, cô cũng muốn nói chuyện với Mạc Duy Khiêm, sau khi nói lời xin lỗi thì lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều nên đưa ra lời hẹn sẽ mời cơm Mạc Duy Khiêm vào tối thứ năm.

“Thứ năm? Thật là không khéo mà, thứ năm tôi có hẹn mất rồi, em chờ một chút, tôi xem lại xem. Ngại quá, chỉ có sau năm giờ tối thứ sáu tôi mới rảnh, cuối tuần thì càng không có việc gì, em có thời gian không? Nếu không thì đợi ngày khác.”

La Duyệt kỳ sao có thể từ chối được, lập tức đồng ý: “Tôi không sao, tôi biết anh bận nhiều việc mà, vậy cứ theo thời gian của anh đi, năm rưỡi ngày thứ sau được không?”

“Được, lúc đó tôi sẽ đến đón em.”

Hẹn xong thời gian, cúp điện thoại, Mạc Duy Khiêm tiện tay đặt xuống tờ báo buổi chiều, đứng dậy pha trà.

Chỉ thấy tờ báo bị vứt tùy tiện trên mặt ghế sofa viết dòng tít vô cùng bắt mắt: 16:45 thứ sáu tuần sau, Tĩnh Anh vs Thành Minh, chờ mong ngôi sao sáng muộn – tiên phong Kim Đào tiếp tục sáng tạo kỳ tích!

Pha trà xong, Mạc Duy Khiêm quay lại chăm chú đọc tin tức trên tờ báo, im lặng cười, bản thân hắn khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ dùng hết sức để đối phó, tâm cơ cũng được đặc quyền cũng thế, không sao hết.

Xem ra sự lỗ mãng của Kim Đào cũng không phải là chuyện xấu, nếu ông trời đã cho hắn cơ hội thì bất kể ra sao hắn cũng sẽ không bỏ lỡ!

Thật ra với hắn thì Kim Đào không phải là vấn đề gì lớn lao, thử thách lớn nhất chính là tình cảm của La Duyệt Kỳ dành cho Kim Đào, nhưng cho dù tình cảm có sâu đậm đến đâu thì cũng không đánh được sự thật tàn khốc, lấy một chiếc di động khác, nhìn nhìn nội dung tin nhắn mới nhận được, Mạc Duy Khiêm suy nghĩ tính toán.

Từ lúc vụ án của Trương Bội Ninh tiến vào trình tự thẩm tra pháp lý thì truyền thông đã bắt đầu thông báo đầy đủ cụ thể đầu đuôi vụ án giết người này, La Duyệt Kỳ cũng được mọi người vô cùng cảm thông vì vô tội lại bị kéo vào.

Chuyện này đã được hưởng ứng vô cùng lớn ở thành phố, lãnh đạo ủy ban còn cử người đến tiến hành an ủi La Duyệt Kỳ, còn muốn lãnh đạo đài truyền hình giúp đỡ La Duyệt Kỳ nhiều hơn, nói cô là người có công lớn, phải tổ chức cho các nhân viên khác học tập tinh thần không sợ cường quyền của La Duyệt Kỳ, đồng thời phái người đưa quà tặng đến đài truyền hình tặng cho La Duyệt Kỳ.

Vì để La Duyệt Kỳ tránh khỏi quấy rầy, lãnh đạo đài để Vương chủ nhiệm thông báo với La Duyệt Kỳ cho cô nghỉ ngơi một tuần, né tránh vụ việc đang sôi trào này.

Lần nghỉ ngơi này khác với lần trước, lần này La Duyệt Kỳ nghỉ vô cùng yên tâm thoải mái, cứ bình thĩnh hưởng thụ ngày nghỉ, cũng thừa dịp này mà mua đồ chuẩn bị kết hôn.

Chiều thứ sáu, Mạc Duy Khiêm đến cửa nhà La Duyệt Kỳ rất đúng giờ.

La Duyệt Kỳ ngồi trên xe hỏi: “Sau này anh đều ngồi Taxi ư?”

“Tạm thời cứ thế đã, sau này nói sau, đến chỗ nào ăn em nói đi?” Bởi vì chiếc xe già cỗi kia đã được xử lý nên Mạc Duy Khiêm ngồi Taxi đến đón La Duyệt Kỳ.

Hai người đến một nhà hàng có vẻ yên lặng tao nhã, La Duyệt Kỳ chọn vài món ăn đặc sản của nhà hàng.

Sau khi đồ ăn và rượu được đem hết lên, La Duyệt Kỳ vô cùng sảng khoái nâng chén lên: “Tôi mời anh một ly trước, có thể gặp được người bạn như anh chính là phúc cả đời của La Duyệt Kỳ tôi!”

Nói xong liền trực tiếp uống cạn, sau đó lại rót cho mình một ly: “Chén thứ hai, tôi muốn cảm ơn anh đã luôn luôn giúp đỡ, còn cứu tôi nữa!”

Mạc Duy Khiêm thấy La Duyệt Kỳ còn muốn rót chén thứ ba nữa thì định ngăn lại nhưng La Duyệt Kỳ đã nhanh chóng né tránh, La Duyệt Kỳ lại nâng chén nói: “Chén thứ ba, là tôi xin lỗi anh, đối với anh tôi chỉ có thể nói vô cùng xin lỗi!”

“Tửu lượng đúng là rất tốt, em luyện lúc nào thế?” Mạc Duy Khiêm rất khâm phục sự rõ ràng của La Duyệt Kỳ.

Sắc mặt La Duyệt Kỳ bắt đầu ửng đỏ, dưới ánh đèn càng thêm mềm mại: “Trời sinh, nhưng mà uống rượu cũng phải nhìn không khí, không khí tốt thì uống thế nào cũng không say.”

Mạc Duy Khiêm cũng nâng chén rượu của mình lên cười nói: “Một cô bé như em đều có thể sảng khoái như thế thì tôi càng không thể lạc hậu được, tôi cũng uống ba chén, xem như nhận lời giải thích và cảm ơn của em!”

“Anh cũng có khả năng uống quá mà.” La Duyệt Kỳ nhìn Mạc Duy Khiêm cũng uống một hơi ba chén rượu.

Mạc Duy Khiêm giật giật thân mình, vẻ mặt mất tự nhiên: “Anh sao thế?”

Mạc Duy Khiêm vẫn không nói gì, nhìn chằm chằm La Duyệt Kỳ nửa ngày, như xem đủ rồi mới hít một hơi thật sâu nói: “Em đừng để ý, tôi thật sự không giỏi uống, vừa rồi uống gấp nên hơi buồn nôn.”

“A, tửu lượng anh đã kém còn muốn thể hiện, mau ăn chút gì cho ấm bụng đi.” Nói xong liền gắp cho Mạc Duy Khiếm chút đồ ăn.

Mạc Duy Khiêm ngượng ngùng: “ Tửu lượng đúng là trời sinh, tôi cũng ăn không ít nhưng không uống nhiều, làm em chê cười rồi.”

“Chuyện này có gì mà cười chứ, anh không nên lập tức uống nhiều như vậy, tôi cần cảm ơn anh mà lại làm anh khó chịu thì tôi mới băn khoăn đấy.”

Hai người tùy ý trò chuyện một hồi, đợi đến khi chuyện kính rượu Mạc Duy Khiêm cũng qua, La Duyệt Kỳ lại bắt đầu tự hỏi nên nói chuyện tiếp theo như thế nào.

“Ngoài trừ cảm ơn và giải thích, có phải em còn muốn nói gì nữa không?”

Mạc Duy Khiêm rất hiểu ý người mà mở đường ra cho La Duyệt Kỳ.

“Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn nói, ý tốt anh dành cho tôi, tôi rất biết ơn nhưng thật sự không có cách nào báo đáp lại được. Tôi nghĩ về sau chúng ta cứ thế là tốt rồi, đến khi anh rời khỏi đây thì tôi sẽ không liên hệ với anh nữa.”

“Em và Kim Đào cãi nhau vì tôi sao? Duyệt Kỳ, ý tôi vốn không phải như thế, chỉ là tôi quá lo lắng cho em, cũng sốt ruột vì em nên mới nói với Kim Đào những lời đó, tôi rất hy vọng Kim Đào có thể bảo vệ em thật tốt em hiểu không?” Thái độ của Mạc Duy Khiêm vô cùng chân thành tha thiết, giọng điệu càng thêm dịu dàng.

La Duyệt Kỳ rất cảm động nhưng không hề bị thuyết phục: “Kim Đào thật sự không có năng lực như anh, nhưng anh ấy đối với tôi tốt lắm, tôi cũng rất yêu anh ấy, chúng tôi bên nhau đã 5 năm rồi. Mạc Duy Khiêm, có thể anh rất khó hiểu được tình cảm của tôi và Kim Đào, nhưng dù gặp bất cứ khó khăn gì chúng tôi cũng sẽ không chia tay nhau, tôi thật sự hy vọng anh sau khi rời khỏi nơi này thì có thể nhanh chóng tìm được người thương của mình.”

Mạc Duy Khiêm nghe xong thì cúi đầu suy tư, đến lúc ngẩng đầu lên thì vẻ mặt cũng vô cùng kiên định: “Duyệt Kỳ, tôi sẽ không rời đi!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Về phần đưa ra con số 500 vạn thì trống trơn giải thích một chút, tình tiết này chủ yếu là Phạm đồn trưởng muốn kéo nữ chủ vào thôi, cho nên sẽ tùy ý nói ra một con số trên trời, sau này mọi người sẽ rõ.

Không lâu trước đây Trống trơn đã cùng một người bạn bị nhốt trong sở cảnh sát, bạn trống trơn và đối phương cãi nhau, bạn của trống trơn bị đánh vài cái, vì chưa từng động tay động chân với người khác nên không kịp đối phó, đối phương liền vô cùng có kinh nghiệm ngã xuống đất không đứng dậy nổi, chuyện gì đều không nghe, há miệng đã đòi 8 vạn, cảnh sát nơi đó và phó đồn liên tục đòi bạn ta bồi thường tiền, rõ ràng là thiên vị.

Hơn nữa trống trơn cũng không làm gì mà chỉ đi cùng bạn thôi, đã bị họ hạn chế hành động, không được xuống lầu ra ngoài, sau đó trống trơn muốn gọi 110 báo công an họ mới không dám chặn lại, cuối cùng vẫn nhờ người tìm đến phó cục trưởng phân cục cảnh sát nói dùm, kết quả thế nào thì người của sở cảnh sát cũng cam đoan là không bắt người nhưng vẫn phải bổi thường tiền, tiền đi du lịch của bạn trống trơn liền không còn, sau khi trở về vì khóc lớn một hồi nên bị bệnh, hazzz.

Địa điểm xảy ra sự việc chính là một trung tâm thương mại, đối phương chính là một người bán hàng cực kỳ kiêu ngạo của trung tâm, người của phân cục cảnh sát nói trung tâm thương mại có quan hệ tốt với sở cảnh sat, bình thường cho họ ăn nên không thể không nộp tiền, nếu không sẽ để lại vết tích trong hồ sơ, chỉ có thể nói để giảm tiền đi thôi. (Phạt hành chính đã rất đáng sợ rồi, người của phân cục cảnh sát nói mãi mới còn một vạn tám ngàn tệ.)

Hơn nữa người của sở cảnh sát nói bạn có tội gì thì bạn có tội đó, người sở cảnh sát nói rất rành mạch rằng: “Chấn động rất nhỏ là vụ án hình sự, không có tiền cũng đừng đi gây sự, có bản lĩnh đánh nhau thì phải có năng lực lấy ra mấy chục vạn dí vào mồm cho đối phương câm miệng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi