TINH GIỚI

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Lão Ốc Luân là lão sư của Nhã Sa, gọi ta Lâm tiểu hữu được rồi. Lão Ốc Luân kêu ta là Lâm Thiên đại nhân nghe không quen.

Lâm Thiên nhìn hoàng đế Áo Đinh Lôi, thái tử Lôi Nặc còn đứng im như tượng:

– Hoàng đế bệ hạ và thái tử điện hạ, nếu các ngươi không có chuyện gì thì về cung đi. Bên ngoài hoàng cung rất loạn, xảy ra chuyện gì thì không hay.

Lâm Thiên ra lệnh trục khách, đuổi hoàng đế, thái tử tôn quý. Áo Đinh Lôi và Lôi Nặc nhìn nhau, thấy sự kinh sợ, bất đắc dĩ của nhau.

– Lâm Thiên tiên sinh, xin hãy tha thứ lúc trước chúng ta vô lễ. Thực lực của tiên sinh đủ làm mọi người tôn kính!

Áo Đinh Lôi nói:

– Khuyển tử thật lòng thích Nhã Sa tiểu thư, xin Lâm Thiên tiên sinh thành toàn!

Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:

– Thứ nhất, thái tử điện hạ quen tiểu Sa mấy ngày? Nói cái gì mà thích thật lòng? Bệ hạ nói cẩn thận. Thứ hai, dù thái tử điện hạ thích tiểu Sa thì sao? Nếu tiểu Sa không thích thái tử điện hạ thì ta cũng sẽ không cho tiểu Sa làm thái tử phi gì đó!

Câu nói làm hoàng đế, thái tử biến sắc mặt. Nhưng hai người khôn ngoan giấu kín không dễ thấy.

Ái Lệ Ti lạnh nhạt nói:

– Bệ hạ và thái tử hãy đi đi, mấy ngày nay ta luôn ở bên cạnh tiểu Sa nhưng không hề không thấy bóng dáng thái tử điện hạ đâu. Lừa người, đặc biệt là lừa một cường giả không phải thói quen tốt!

Áo Đinh Lôi thở dài, chuyến này quá xui xẻo. Quốc sư có thực lực thánh giai đã chết, quan hệ với long tộc chẳng những không kéo gần còn chọc một siêu cường giả thực lực không kém hơn thần giai phản cảm.

– Lâm Thiên tiên sinh, về sau hoan nghênh đến trong cung làm khách.

Áo Đinh Lôi nói xong xoay người đi nhanh. Thái tử tên Lôi Nặc cũng vội vàng theo Lâm Thiên rời đi.

– Phù, bọn họ thật đáng sợ.

Nhã Sa vỗ ngực, đáng yêu cười nói:

– Ca ca giỏi quá, vừa lên liền hù chạy bọn họ!

Lâm Thiên vuốt đầu Nhã Sa, cười nói:

– Tiểu Sa, ca ca vừa mới giết người, tiểu Sa có sợ không?

Nhã Sa tò mò hỏi:

– Người kia chết thật rồi sao? Ta cảm giác hắn như ẩn thân đi.

Lão Ốc Luân, Ái Lệ Ti nhìn Lâm Thiên, chờ nghe hắn giải thích.

Lâm Thiên nói:

– Đương nhiên chết rồi, bị biến thành hạt nhỏ bé nhất cấu thành toàn thế giới.

Lòng Lâm Thiên thầm tiếc nuối, tại sao giới lực hình thành con rồng nhỏ tấn công ra ngoài thì không thể thu lại? Nếu có thể lấy về thì tốt biết mấy.

Lão Ốc Luân kích động hỏi:

– Lâm tiểu hữu, ta có thể mạo muội hỏi hiện tại ngươi có thực lực gì được không?

– Thực lực?

Lâm Thiên gãi mũi:

– Bình thường thực lực của ta làMa Đạo Sư, khi cần thiết sẽ cao cỡ thần giai một chút.

Lâm Thiên nói thật lòng, lúc không dùng giới lực thì hắn chỉ có thực lực Ma Đạo Sư, nếu dùng thần giai thì dù là cao thủ thần giai cũng khó sống trong tay hắn. Nhưng lão Ốc Luân, Ái Lệ Ti lại hiểu thành Lâm Thiên lộ ra ngoài tu vi Ma Đạo Sư, nhưng tu vi thật sự là siêu thần giai.

Lão Ốc Luân nghi hoặc hỏi:

– Lâm, Lâm Thiên đại nhân, ài, thôi ta cứ kêu vậy đi. Với tu vi của đại nhân tự mình dạy tiểu Sa chẳng phải tốt hơn ta nhiều sao?

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Ta bận công chuyện, hơn nữa tiểu Sa không cần khiêm tốn. Thực lực của lão Ốc Luân dạy cho tiểu Sa, đặc biệt kinh nghiệm dạy học hơn ta rất nhiều.

Thực lực khác nhau nói ra cũng mang hiệu quả khác. Trong mắt Ốc Luân viện trưởng thì Lâm Thiên hiện tại với thực lực siêu thần giai nói ra câu đó làm lão mừng thầm.

Ốc Luân viện trưởng nói:

– Lâm Thiên đại nhân, Dong Binh đoàn Huyết Lang hại chết gia gia của tiểu Sa đã bị quân đội xóa sổ. Nhưng theo tin tức thì đoàn trưởng, thiếu đoàn trưởng Dong Binh đoàn Huyết Lang chưa chết, đã đi thành Thiên Nam phía nam, nơi đó là lãnh địa của Trấn Nam Vương.

Lâm Thiên nhíu mày hỏi:

– Chắc thành Lôi Vân có truyền tống trận trực tiếp đi thành Thiên Nam?

Ốc Luân viện trưởng nói:

– Có có, thành Thiên Nam cũng là thành lớn số một, số hai, tất nhiên có truyền tống trận để tiện liên lạc với đế đô. Lâm Thiên đại nhân định đi thành Thiên Nam sao?

Lâm Thiên nhìn Nhã Sa mắt ướt nước, gật đầu nói:

– Hai ngày này ta đi thành Thiên Nam một chuyến. Trấn Nam Vương gì đó ngoan ngoãn giao đoàn trưởng, thiếu đoàn trưởng Dong Binh đoàn Huyết Lang ra thì được, cùng lắm ta chỉ dạy cho một bài học. Nếu không thì phủ Trấn Nam Vương sẽ đổi chủ nhân!

Tim lão Ốc Luân rớt cái bịch, thực lực đến trình độ nhất định là có thể vượt trên hoàng quyền.

Thế gian này khiến người kính sợ nhất không phải hoàng quyền mà là thực lực, thực lực siêu mạnh! Cao thủ thần giai dù đối mặt hoàng đế của đế quốc lớn như đế quốc Lôi Vân cũng có thể ngồi ngang hàng. Cao thủ siêu thần giai địa vị cao hơn hoàng đế đế quốc Lôi Vân ba phần.

Tại sao? Bởi vì cao thủ siêu thần giai hơi khó ở là sẽ làm một hoàng đế chết oan chết uổng, khiến nguyên tòa hoàng thành hóa thành tro tàn. Dù vận động lực lượng toàn quốc, muốn giết một cao thủ siêu thần giai là chuyện vô vàn khó khăn.

Lâm Thiên cùng tiểu Sa đi chơi toàn thành Lôi Vân một ngày rồi hắn đi truyền tống trận đến thành Thiên Nam.

Diện tích đế quốc Lôi Vân rộng lớn, thành Thiên Nam cách thành Lôi Vân hơn một ngàn công lý, nhưng có truyền tống trận nên tiện đi lại. Khoảng cách ngàn dặm chớp mắt vụt qua, Lâm Thiên thầm cảm thán văn minh ma pháp có vài thứ mà văn minh Trái Đất hiện tại không bằng được.

Thành Thiên Nam nằm trong Thiên Nam hành tỉnh. Nguyên Thiên Nam hành tỉnh đều là đất phong của Trấn Nam Vương An Đông Hoắc Nhĩ Mạn. Ngày xưa Trấn Nam Vương cống hiến lớn cho đế quốc Lôi Vân khai cương khuếch thổ, nhưng dần dần dã tâm biến lớn. Mấy năm nay Trấn Nam Vương thu nạp nhiều cao thủ, nắm chặt một phần tư, trăm vạn quân đội đế quốc Lôi Vân trong tay.

Trấn Nam Vương phủ chiếm diện tích rất rộng xây dựng cực kỳ khí phái, không kém hơn hoàng cung bao nhiêu. Lâm Thiên cưỡi xe ngựa đến gần Trấn Nam Vương phủ. Trước vương phủ không cho đi xe, nên xe ngựa ngừng lại khi cách xa trăm thước.

Người đánh xe nói:

– Khách nhân nếu muốn bái phỏng vương phủ thì từ nơi này chỉ có thể đi bộ.

Lâm Thiên gật đầu, ném mấy kim tệ cho người đánh xe, nhẹ nhàng xuống xe ngựa. Trấn Nam Vương phủ, khí phái lớn thật, không cho xe ngựa đến gần!

Người tới bái phỏng Trấn Nam Vương phủ không chỉ mình Lâm Thiên, nên khi hắn tới trước cửa cổng vương phủ đã thấy vài người đứng chờ tiếp kiến.

Lâm Thiên lười kêu người thông báo, vận sức hét to:

– Lâm ta đến chơi, Trấn Nam Vương đi ra gặp!

Lời nói truyền đi xa, toàn Trấn Nam Vương phủ đều nghe rõ ràng.

Trấn Nam Vương An Đông Hoắc Nhĩ Mạn đang tiếp kiến mấy cao thủ đại Kiếm Sư Đại Ma Đạo Sư, nghe Lâm Thiên nói thì cau mày, thầm nghĩ cao thủ nào có họ đơn là chữ Lâm?

Một trong hai đại Kiếm Sư lên tiếng:

– Vương gia, người này ngông nghênh như vậy hay để chúng ta đuổi hắn đi?

Người mắt lóe tia sáng nguy hiểm như con rắn độc chực chờ cắn người, thật ra biệt danh của gã là Độc Xà.

Trấn Nam Vương là một nam nhân trung niên vóc dáng cao to, gã nghe vậy nhẹ gật đầu nói:

– Cũng tốt, có thể truyền thanh âm vào thì tu vi người này không yếu.

Tuy đã ở địa vị cao nhưng Trấn Nam Vương An Đông Hoắc Nhĩ Mạn không bỏ bê tu vi, chinh chiến quanh năm khiến thực lực của gã đã đến thánh giai.

Cao thủ kiếm thánh giai đã là tồn tại vô số người ngước nhìn. Thực lực thì An Đông Hoắc Nhĩ Mạn chưa bao giờ thiếu, nhưng Trấn Nam Vương đại nhân cũng có chuyện buồn phiền. An Đông Hoắc Nhĩ Mạn cưới mười tám vị thê tử, có bốn mươi chín người con, nhưng trong đó mới có một nhi tử, còn lại toàn là nữ nhi.

Trấn Nam Vương cực kỳ chiều chuộng nhi tử này, nhưng năm sáu tuổi bảo bối kia đã chết. Trấn Nam Vương nổi giận tìm ra hung thủ và diệt cả nhà, nhưng không cách nào cứu lại mạng nhi tử bảo bối của gã.

Vô số người ngưỡng mộ Trấn Nam Vương đại nhân nhưng gặp phải vấn đề nhang khói đứt đoạn, nhiều người lén cười thầm. Đúng lúc này Trấn Nam Vương An Đông Hoắc Nhĩ Mạn phát hiện ngày xưa trong một vụ cưỡng hiếp gã vô tình còn một nhi tử sống trên đời, khoảng chừng mười tuổi. Trấn Nam Vương mừng hết lớn, vốn định đón mẫu tử vào vương phủ nhưng vì lo danh dự của vương phủ nên không làm như vậy, chỉ âm thầm giúp con riêng của mình không ngừng trưởng thành.

Một tên lưu manh phố phường dần thành đoàn trưởng Dong Binh đoàn Huyết Lang lớn, nhưng chỉ vì tôn tử đắc tội một người không thể chọc, trong một đêm Dong Binh đoàn Huyết Lang bị xóa sổ. Tôn tử, nhi tử của Trấn Nam Vương khó khăn lắm mới được cứu ra.

Mấy Trấn Nam Vương đi ra, những người đứng cùng Lâm Thiên đồng thanh kêu to, quỳ xuống:

– Vương gia!

Lâm Thiên đối diện Trấn Nam Vương.

Trấn Nam Vương lạnh lùng hỏi:

– Là ngươi?

Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:

– Trấn Nam Vương biết Lâm ta sao?

Mặt Trấn Nam Vương lộ sát khí:

– Biết, đương nhiên biết! Ngươi có một muội muội tên Nhã Sa, gia gia của ả đã chết mới đây, khiến toàn đoàn Dong Binh đoàn Huyết Lang bị diệt. Dong Binh đoàn Huyết Lang bị diệt không có gì ghê gớm, nhưng... Hừ!

Đối phương không nể tình thì Lâm Thiên cũng chẳng nể mặt, cười khẩy nói:

– Nhưng con riêng và tôn nhi của ngươi suýt chết đúng không?

Trấn Nam Vương nói với hai Đại Ma Đạo Sư, hai đại Kiếm Sư đi ra cùng gã:

– Bắt lấy!

– Trấn Nam Vương gia, nếu ngươi giao nhi tử rùa và tôn nhi của ngươi ra thì hôm nay Lâm ta sẽ tha cho một mạng!

Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:

– Bốn người ai muốn chết thì lên đây trước!

Trong hai đại Kiếm Sư, trừ Độc Xà còn một người khác nhe răng cười:

– Ha ha ha! Tiểu tử, ngươi chán sống phải không?

Nhìn vóc dáng mập mạp của gã tật khiến người khó tưởng tượng đến một cao thủ đẳng cấp đại Kiếm Sư.

– Nếu ngươi muốn lên chết trước vậy hãy chết đi!

Lâm Thiên bây giờ trong lòng không phản cảm giết người nữa, chỉ cần lòng dễ chịu thì đồ sát trăm vạn, đổ máu ngàn dặm có là gì?

Tu vi Đại Ma Đạo Sư của Lâm Thiên đương nhiên chỉ có thể dùng giới lực mới đánh lại cao thủ đại Kiếm Sư. Một con dao găm năng lượng đen hình thành trong tay Lâm Thiên. Dao găm nhanh như tia chớp xẹt qua khoảng cách giữa Lâm Thiên và tên mập, cắt cổ gã.

Cảnh tượng quốc sư chết lại tái hiện, thân thể tên mập nhạt dần, chỉ gần mười giây đã thành hư vô, vật mang trên người cũng mất.

Lâm Thiên thầm cảm thán rằng:

– Đây đúng là thủ đoạn tốt hủy thi diệt tích.

Cao thủ đẳng cấp đại Kiếm Sư chớp mắt bị diệt, Độc Xà và hai Đại Ma Đạo Sư khác thụt lùi một bước nhỏ.

Vẻ mặt An Đông Hoắc Nhĩ Mạn thản nhiên nói:

– Trong tình báo điều tra thực lực của Lâm Thiên các hạ xem ra có lầm lẫn. Các hạ không thể nào là tu vi Đại Ma Đạo Sư đại Kiếm Sư, chắc là tu vi thánh giai kiếm đúng không? Có lẽ là Pháp Thánh.

An Đông Hoắc Nhĩ Mạn trải qua vô số chinh chiến tuy rằng kinh ngạc thực lực của Lâm Thiên nhưng không sợ hãi, đương nhiên chỉ trong trường hợp gã cho rằng Lâm Thiên chỉ có thực lực Kiếm Thánh.

Đẳng cấp ngang nhau, An Đông Hoắc Nhĩ Mạn tin tưởng dựa vào vô số kinh nghiệm chiến đấu nhất định có thể đánh bại Lâm Thiên, huống chi bên người còn có hai cao thủ đẳng cấp Đại Ma Đạo Sư, một đại Kiếm Sư? Ngoài ra trong phủ có khá đông cao thủ.

Nhưng nếu An Đông Hoắc Nhĩ Mạn biết Lâm Thiên có thể phát huy ra sức chiến đấu vượt qua thần giai thì sẽ không bình tĩnh được như vậy.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, phát hiện đoàn trưởng, thiếu đoàn trưởng Dong Binh đoàn Huyết Lang. Bọn họ đều ở trong Trấn Nam Vương phủ!

Lâm Thiên cười nói:

– Trấn Nam Vương gia, phải công nhận công tác tình báo của ngươi làm không tốt. Đây là vết thương trí mạng đối với Trấn Nam Vương gia có ýđ ồ mưu phản.

Trấn Nam Vương biến sắc mặt nói:

– Lâm Thiên các hạ, có thể ăn cơm bậy nhưng không thể nói lung tung. Nhưng rất nhanh các hạ sẽ không nói chuyện được nữa, ngày này sang năm là ngày giỗ của các hạ!

Trấn Nam Vương An Đông Hoắc Nhĩ Mạn nói xong kim đao treo bên hông nhanh như tia chớp đánh xuống đầu Lâm Thiên.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm điếc tai vang lên. Kim đao chém vào lồng chụp phòng ngự kết từ một ngàn duy giới lực bị bật ngược lên cao.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Phòng ngự chắc thật.

Một con rồng đen năng lượng nhỏ hiện ra trong tay Lâm Thiên nhanh như tia chớp đánh vào ngực Trấn Nam Vương An Đông Hoắc Nhĩ Mạn.

Một màn sáng trắng tinh đột nhiên hiện ra bảo vệ An Đông Hoắc Nhĩ Mạn, đó là thánh quang nhẫn tự động khởi động vòng phòng ngự, đẳng cấp thần khí mà Trấn Nam Vương bỏ số tiền lớn thu mua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi