TÌNH NỒNG KHÓ PHAI



"Ngũ Vận Uyển!" Lúc này Nam Bá đã phẫn nộ tột cùng, "Trả lời câu hỏi của tôi!"
Bấy giờ Ngũ Vận Uyển mới có phản ứng.

Cô lạnh lùng ngước mắt, cất giọng bình thản, "Anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ."
Dứt lời, cô không biết mình lấy sức lực ở đâu ra, giằng ra khỏi tay Nam Bá rồi quay người bỏ đi.

Trong giây phút quay người, Ngũ Vận Uyển đã nghĩ thông suốt.

Mối tình đầu của cô, người duy nhất cô từng yêu khắc cốt ghi tâm đời này đã hoàn toàn không còn.


Đã không còn từ hai năm trước rồi.

Hai ngày sau, Ngũ Vận Uyển vẫn luôn ép mình vùi đầu vào công việc, bận tối mặt tối mũi, cô không còn tâm trí suy nghĩ những chuyện phiền lòng mà hai chú cháu Nam Ngự và Nam Bá mang đến cho cô.

Nam Ngự không về nhà từ đó đến giờ, cũng không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào.

Mỗi ngày trở về căn phòng trống trải, chẳng hiểu sao trong lòng Ngủ Vận Uyển lại có cảm giác cô đơn.

Quả nhiên thói quen là một thứ rất đáng sợ.

Mới chưa đến một tháng, lẽ nào cô đã quen với cuộc sống có Nam Ngự?

Buổi sáng hôm đó, Ngũ Vận Uyển vừa vào văn phòng đã nhìn thấy mấy đồng
nghiệp nữ túm tụm trước máy tính.

"Hôm nay mọi người đến sớm thế" Cô đi qua nói vu vơ một câu, bình thường vào giờ này mọi người còn đang thong thả ngồi ăn sáng trong phòng trà nước.

"Tất nhiên là sớm rồi!" Hiểu Mai ôm mặt, khuôn mặt lộ vẻ mê trai, "Có trai đẹp để ngắm, sao có thể không sớm được!"
"Trai đẹp?"
"Sếp Nam - chủ tịch của tập đoàn Ngự Diệu, người chúng ta từng phỏng vấn đó! Hôm nay anh ấy tham dự lễ trao giải Thanh niên xuất sắc gì đó ở nước Mỹ, đang truyền hình trực tiếp!"
Ngũ Vận Uyển sững sờ.

Mới sáng sớm đám con gái này đã túm tụm lại để ngắm ông chồng lặn mất tăm của cô sao?
Ngũ Vận Uyển không khỏi cảm thấy tò mò, liền tiến lại gần, "Lễ trao giải gì vậy?"
"Thanh niên xuất sắc, mọi người hay gọi với cái tên thông tục dễ hiểu hơn là bình chọn đại gia! Nhưng đáng tiếc, sếp Nam của chúng ta đã kết hôn rồi?" Hiểu Mai tỏ vẻ đau lòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi