TÍNH SƯ

Trong hơn mười phút tiếp theo, Trần Gia Nhạc – người đã chịu đói trong chuồng bò tanh tưởi hôi thối này suốt ba ngày – đã rất chủ động thuật lại cho Tấn Toả Dương biết chuyện lạ xảy ra ở một Đông Sơn thuộc dòng thời gian khác.

Cậu ta nhắc tới hai vầng trăng đỏ xuất hiện trên mặt hồ, còn nhắc tới trận sóng màu đen bí ẩn ở hồ Long Vương.

Trong quá trình này, Tấn Tỏa Dương luôn lạnh mặt trầm tư, không lên tiếng ngắt lời cậu ta, chỉ thi thoảng mới phá vỡ sự im lặng, hỏi cậu ta về vài điểm đáng ngờ.

Trần Gia Nhạc ngồi xổm trong chuồng bò, vừa ngấu nghiến bánh bột ngô, vừa thuật lại tỉ mỉ những gì mình nghe nói và chứng kiến để trả lời từng câu hỏi nhỏ nhặt của hắn.

Sau khi kết thúc toàn bộ cuộc đối thoại với cậu ta, Tấn Tỏa Dương hờ hững bưng đống bát đũa bị liếm sạch bách chẳng còn cặn thừa lên, chậm rãi rời khỏi chuồng bò.

Do cuộc trò chuyện lén lút giữa hắn và Trần Gia Nhạc, lúc hắn rời đi thì bầu trời ngoài thôn Khổng Lồ đã tối hẳn rồi.

May là sinh linh trong núi làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, hầu hết già trẻ gái trai trong thôn Khổng Lồ đều ngủ từ sớm, trong thôn râm ran những tiếng ngáy như sấm dậy, nghe từ xa còn tưởng bên này có động đất cỡ nhỏ, cũng bởi vậy mà không có bất cứ ai phát hiện Tấn Tỏa Dương từng đến gần chuồng bò.

Song chẳng biết vì sao, Tấn Tỏa Dương cứ đứng lẻ loi bên cạnh hàng hàng gỗ đoạn sừng sững trong thôn, tâm trạng chùng xuống thấy rõ, suốt hồi lâu chẳng nói năng gì.

Sau cả buổi trời, hắn mới cúi đầu mò mẫm chiếc túi áo ấm của mình, liếc nhìn quỷ truyền thanh mà mình vẫn luôn mang theo từ khi rời đi song vì tín hiệu kém nên chẳng dùng được, và cũng lặng lẽ nhớ đến cuộc đối thoại với Trần Gia Nhạc trước đó.

“……Được rồi, em biết có nhiêu đó thôi, dù sao chuyện mặt trăng đỏ biến thành hai ngay trước mắt đám người địa phương kia cũng chỉ là em nghe nói thế chứ không chứng kiến tận mắt, cơ mà lúc bọn em bị sóng xô rớt vào trong hồ nước, em mơ hồ cảm thấy thứ màu đen dưới đáy hồ không giống chất ô nhiễm bình thường, mà giống như là……. ờm, một thứ gì đó đang sống, còn có thể nhúc nhích và hô hấp được…… Anh có thể nghĩ cách đi xuống dưới đáy để xem coi nó rốt cuộc là cái gì, em nghĩ có khi sẽ tìm được manh mối hữu dụng đấy……”

“……”

“Ngoài ra chắc em cũng chẳng giúp được gì cho những người khổng lồ đang mắc bệnh già, dù sao em chỉ là một người thường vô dụng tốn cơm thôi mà, nhưng vẫn cảm ơn bữa tối của anh nhé…… Ừm, nếu em tìm được cách để xóa bỏ đôi tai bò này và thoát ra ngoài, vậy sau này khi trở về thế giới bình thường của chúng ta rồi, em nhất định sẽ mời anh ăn một bữa ra trò để cám ơn……”

“……”

“Hẳn anh cũng hiểu, bây giờ về nhà, chẳng cần anh phải nói thì Trần Gia Tường cũng gặp xui xẻo chắc rồi, anh chịu đựng gã ta suốt nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đến lúc được nhẹ nhõm nhỉ. Chờ giải quyết xong vụ lỗ thủng ở thôn Khổng Lồ, chúng ta cùng nhau trở về nhà, từ nay hết thảy việc trong nhà em đều dựa vào anh cả đấy đại thiếu à, ờm…… À mà cuối năm em còn định đổi con xe mới, anh thấy giờ trên thị trường có loại nào tốt? Em tin tưởng anh nhất đấy, thẩm mỹ và mắt nhìn của anh bao giờ cũng xịn hơn em…… Nè, hay bao giờ trở về anh giúp em an ủi ông nhé, anh cũng biết mà, vì lần này anh gặp nạn mà ông đau buồn khôn xiết, suốt ngày lẩm bẩm rằng trước đây không nên cản anh học ngôn ngữ Hán và khảo cổ, cần phải tận tình đối xử tốt với anh hơn…… Tỏa Dương? Tỏa Dương? Anh có đang nghe em nói không?”

Bất chợt nghe Trần Gia Nhạc kể với mình về những chuyện nhỏ nhặt của sinh hoạt hàng ngày tại xã hội loài người bình thường, Tấn Tỏa Dương ngẩn ra, trong lòng cũng trào dâng một cảm giác kỳ lạ. Phản ứng đầu tiên của hắn là cảm thấy tất cả những thứ này nghe mới xa lạ và kỳ quái làm sao.

Bởi vì Tấn Tỏa Dương phát hiện, rõ ràng hắn đến thế giới tràn ngập các loại truyền thuyết chí quái này chỉ mới hơn mười ngày ngắn ngủi thôi, nhưng so sánh với thôn Phạm mà hắn sống chưa tới hai tuần lễ thì gia đình trước kia của hắn còn xa lạ hơn.

Mà hắn rốt cuộc chỉ là một kẻ bình thường thế tục, dễ bị ảnh hưởng bởi những tình cảm rối loạn từ ngoại giới, nên dẫu trước kia hắn từng kiên định cho rằng mình sẽ chán ghét người nhà họ Trần suốt đời, nhưng giờ phút này nghe nói Trần lão gia lo lắng sốt ruột vì mình, thậm chí suýt đích thân lặn lội đến Đông Sơn, quyết lên núi xuống biển tìm mình cho bằng được, hắn vẫn vô thức sinh ra chút cảm xúc phức tạp.

【Tỏa Dương, lại đây nào, ngoan ngoãn nói cho ông ngoại nghe, sau này lớn lên con muốn làm gì?】

【……Con cũng không biết, nhưng con muốn ghi chép lại toàn bộ câu chuyện chí quái trong sách cổ ở thư phòng của ông, để những câu chuyện đó có thể mãi mãi lưu truyền lại.】

【Cái gì thế hả! Chả ra thể thống gì cả! Mấy quyển sách đó chỉ dùng để giết thời gian thôi! Tự con nhìn xem, ngoài kia được mấy ai theo nghiệp học thuật mà giàu có đâu! Còn nhỏ tuổi thì đọc nhiều sách là tốt, nhưng cả đời chỉ biết cắm mặt vào sách thì là ngu ngốc…… Hãy nhìn lại cái bộ dạng ủ dột của con đi! Gia Tường, nói cho ông, nói cho cả anh họ con nữa, lớn lên con muốn làm gì?】

【Thưa ông! Con muốn kiếm bộn tiền! Muốn phát tài!】

【Ừm…… Nghe hơi tục tằng, nhưng ít ra còn lanh lợi có chí hướng hơn anh họ con…… Tỏa Dương, ông hỏi con một lần nữa, lớn lên con rốt cuộc muốn làm gì?】

【……】

【Sao hả? Còn muốn ông ngoại hỏi lại một lần nữa sao?】

【……Chăm chỉ học tập, kế thừa gia nghiệp.】

【Lặp lại lần nữa, nói rõ cho cả em họ con nghe!】

【……Chăm chỉ học tập, kế thừa gia nghiệp.】

【Tốt, tốt lắm, đều là cháu ngoan của ông, có chí khí lắm, thế mới là người nhà họ Trần chứ……】

Không ngờ, Trần lão gia trước đây tính cách cực đoan tự phụ như vậy cũng có sẽ có ngày sinh ra ý nghĩ cảm thông thật lòng dành cho hắn.

Nếu không phải lúc này chính miệng Trần Gia Ngạc nói ra thì hắn quả thực không dám tin.

Ấy thế nhưng Trần Gia Nhạc thì vẫn cợt nhả, chẳng nhận ra cảm xúc lạ thường của Tấn Tỏa Dương. Cậu ta tỉnh bơ vỗ vỗ hàng rào, tiếp tục lải nhải với hắn:

“Dĩ nhiên, nếu như anh…… chịu nói đỡ cho em với mấy người khổng lồ đó thì em nhất định sẽ càng vui hơn. Ôi chao, Tỏa Dương ơi, Tỏa Dương à, anh họ à! Tấn Tỏa Dương! Tấn tính sư…… Đang nói chuyện với nhau vui vẻ mà, anh đừng vội đi, hai ta hàn huyên thêm vài câu đi, dạo này anh sống thế nào, có gặp được hồ ly tinh hay nhện tinh xinh đẹp tuyệt trần nào đó rồi kết một mối lương duyên không…… Ầy ầy ầy, với, với cả rốt cuộc anh định bao giờ thì theo bọn em về……”

Trần Gia Nhạc mang theo cặp tai bò hài hước, vừa cười lúng túng vừa mặt dày bắt quàng làm họ với hắn.

Bỗng nhiên, cậu ta thấy Tấn Toả Dương – người cao hơn mình tận nửa cái đầu – lạnh lùng cụp mắt nguýt mình một cái, sau đó dứt khoát quay người đi luôn, không thèm để ý đến mình. Trần Gia Nhạc rung rung đôi tai bò, nhìn theo bóng lưng cô độc của chàng thanh niên tóc trắng, lẩm bẩm một câu “Trời đất, thằng cha này bị gì vậy, mình lỡ nói gì sai đắc tội đến anh ta hả?”.

Giờ khắc này, cuối cùng cũng rời khỏi phạm vi tầm mắt của Trần Gia Nhạc, Tấn Toả Dương rũ mắt, cầm quỷ truyền thanh trên tay, cứ ngẩn ngơ một mình, suốt hồi lâu vẫn chẳng hé răng.

Giữa cảnh bốn bề lặng ngắt như tờ, hắn đứng trong trời đông lạnh giá, cảm giác nửa người mình sắp sửa đông cứng đến nơi. Vào lúc ấy, hắn chợt nghe thấy tiếng chấn động kỳ diệu vang lên từ ống trúc thô sơ trong tay.

Động tĩnh quen thuộc này, khỏi cần nghĩ cũng biết là ai gọi tới.

Đôi mắt nhạt màu đong đầy cảm xúc phức tạp của hắn thoáng thay đổi, bấy giờ Tấn Tỏa Dương mới ngợ ra hiện tượng mất tín hiệu từ khi tiến vào thôn Khổng Lồ đã cải thiện được rồi.

Nghĩ đoạn, Tấn Toả Dương ngay lập tức đưa ống trúc lên tai, hắn nhận thấy rõ rằng nội tâm lạnh băng của mình đã ấm lên rất nhiều nhờ có quỷ truyền thanh xuyên thấu qua màn đêm này. Một giây sau, hắn nghe thấy một giọng nói quá đỗi quen thuộc, dường như còn xen lẫn chút biếng ngác buồn ngủ, vừa nghe là biết thanh âm ấy cất lên bên cạnh hồ nước nơi núi rừng hoang vu sâu thẳm.

“Em ngủ chưa?”

“……”

Một lời mở đầu nhẹ nhàng bình đạm, tựa như vô số lần trước đây ở thôn Phạm, hai con người cách nhau một bức tường âm thầm dùng quỷ truyền thanh để tỏ bày tâm sự với nhau giữa đêm khuya.

Tấn Tỏa Dương mím môi không lên tiếng, trong phút chốc hắn khó mà hình dung được tâm tình của bản thân mình, có chút gì đó buồn bực, rồi lại mềm nhũn đến độ chẳng thốt nên câu. Song hắn cảm thấy nhờ có giọng nói của Tần Giao mà mình không còn rối bời phiền muộn như trước nữa.

Dường như chỉ cần có một câu nói của y là hắn liền tìm được mục tiêu đặc biệt hay một chung điểm cuối vậy, ấy là một thứ tình cảm lạ lẫm đã vượt qua thuở mới đầu động lòng, hoặc phải nói là đã trở nên mãnh liệt và rõ rệt hơn khi ấy.

Song, một số việc liên quan đến Trần gia, Trần Gia Nhạc và Trần lão gia vẫn lặng lẽ chiếm cứ một góc không tên trong lòng hắn.

Hắn không muốn để Tần Giao biết những đấu trang và phiền não phức tạp trong nội tâm mình, bèn tới gần một góc tường nào đó trong thôn, tìm một phiến đá sạch sẽ ở cổng thôn, khom lưng ngồi xuống rồi cố gắng trả lời y bằng giọng điệu bình tĩnh như mọi khi:

“Vẫn chưa, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là thấy ngạc nhiên vì hôm nay em đáp lại nhanh quá thôi. Anh còn tưởng lần này người nào đó vẫn sẽ giả vờ không nghe thấy gì rồi cố ý ngó lơ anh, tiếp tục nghiêm túc làm việc riêng của mình chứ.”

“……”

Tự dưng lại bị y nhắc lại cái lần hồi vụ Công Kê Lang, Tấn Toả Dương cứ ngỡ y không biết lần đó mình cố ý, thành ra giờ cũng nghẹn họng chẳng nói được gì.

Mà có lẽ vì tình huống hôm nay thực sự khá đặc biệt, tuy bình thường Tấn Toả Dương chẳng xem mấy câu trêu ghẹo của Tần Giao là thật, nhưng hắn bỗng tỏ ra nghiêm túc, cất lời rằng:

“Tần Giao à.”

“Hả?”

“Xin lỗi anh.”

Ở đầu bên kia, Tần Giao đang bận bịu việc riêng của mình, lời xin lỗi này quá đột ngột và khó hiểu, khiến y lặng thinh mất một giây.

Nói xong câu xin lỗi bất ngờ ấy, Tấn Toả Dương cũng nhận ra rằng mình vừa khiến bầu không khí giữa hai người trở nên hơi đáng sợ, hắn cau mày ngẫm nghĩ một chốc rồi gượng gạo bổ sung:

“Ý của em là…… Em xin lỗi vì một vài hành vi trước đây của mình, chứ không có ý tứ gì kỳ cục đâu.”

“……”

“Là xin lỗi đơn thuần thôi.”

“……”

“Em không có nói dối anh đâu.”

“……”

Đúng là một lời giải thích loạn xị không đầu không đuôi, cứ như có một số việc bỗng nhiên khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa vậy. Khi đối diện với người mà mình đặc biệt quan tâm, tâm tình của chàng tính sư trẻ tuổi cũng biến chuyển muôn màu muôn vẻ. Nói xong câu ấy, hắn cũng chẳng định tiếp tục nữa, tại vì cảm thấy hình như mình càng giải thích lại càng kỳ cục hơn.

Mà bấy giờ, có vẻ Tần Giao cũng nhận ra trạng thái của Tấn tính sư chẳng hề thả lỏng như lúc thường.

Tần Giao ngờ ngợ rằng hắn đang chôn giấu tâm sự gì đó, y không dò hỏi liệu có phải việc ở thôn Khổng Lồ tiến triển không thuận lợi hay đã là xảy ra chuyện gì khác làm hắn phiền lòng, mà tinh ý gạt qua phân đoạn bức bối nặng nề này, khẽ nhoẻn miệng chuyển sang đề tài mới:

“Được rồi, em bảo mình không nói dối anh, vậy thì là không nói dối. Dù sao, có một số việc nhất định em chẳng cần anh phải bận tâm thay em, bao giờ em muốn giãi bày thẳng thắn với anh thì hẵng nói…… À mà, em còn nhớ đứa con của người bạn mà lúc trước anh từng kể với em không?”

“Hử? Là đứa con mà năm nay…… là năm bản mạng ấy hả?”

“……Ừ, hôm nay anh tình cờ biết được vài tin tức từ nơi khác, xem ra phen này thằng nhóc thật sự gặp chút rắc rối rồi. Song anh không rõ hiện giờ nó đang ở đâu, khi đó nó làm ra hành động kỳ quái là đang thử qua mắt vài người hay mọi chuyện thật sự chính là như vậy. Từ nhỏ nó đã rất thông minh, lúc mới bé tí đã hiểu cách đánh giá tâm tư người lớn hơn hẳn những đứa trẻ bình thường. Chỉ tiếc, giờ anh đang rất sợ rằng có ngày sự khôn vặt của nó sẽ hại chính nó.”

“……”

“Việc xe sấm sét ở bên này sắp giải quyết xong rồi, sau khi tìm được lũ sơn tinh để giải đáp câu hỏi, anh sẽ lập tức tới tìm em, hi vọng lúc ấy chúng ta có thể ——”

Hiếm khi mới nghe thấy trong giọng điệu lạnh lẽo của Tần Giao xen lẫn chút cảm xúc tiêu cực của chính y, Tấn Tỏa Dương nhíu mày, chẳng biết rốt cuộc đứa nhỏ nhà bạn y đã làm ra chuyện tệ hại gì khiến y phải cất lời cảm thán như vậy.

Mà đúng lúc nói tới đây, Tần Giao tự dưng lại dừng. Tiếp đó, hai người còn chưa kịp trò chuyện tiếp thì Tấn Toả Dương bỗng nhận thấy bất thường, rồi âm thanh bên tai hắn đột ngột gián đoạn.

Khó khăn lắm mới có thời gian tán gẫu với Tần Giao, thế mà lại bị cắt ngang. Tấn Tỏa Dương lạnh lùng đứng dậy, ngửi được thứ mùi nguy hiểm nào đó trong không khí, rồi hắn trông thấy ở cách đó không xa có một kẻ thắt bím tóc đeo mặt nạ chó hết sức quen mắt, tay đang cầm một cây kéo chẳng biết kiếm đâu ra và một đoạn dây đứt lìa mới rút ra từ trong tuyết, trưng ra bộ dáng ngứa đòn như thể đang nói “Ta là ranh con hư đốn đấy, ta muốn ăn đập đấy”, vừa nhìn hắn vừa cười nói:

“Ngưu Lang đấy hử? Cho hỏi…… Ngươi đang tìm sợi dây điện thoại của ngươi và cái chị Chức Nữ đã tặng hồng cho ngươi à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi