TÌNH YÊU CỦA KẺ THỰC DỤNG

Giáo sư Mục liếc mắt ra hiệu cho ông Phương, ông Phương lập tức nói: “Mục Dương, anh vào phòng sách với tôi một lát.”

Trong phòng khách chỉ còn lại giáo sư Mục và Phí Nghê.

Phí Nghê đoán lý do cha mẹ nhà họ Phương không muốn để Phương Mục Dương đến chỗ họa báo làm việc, có một nửa là vì cô.

Việc cô không mấy chào đón Lăng Y vốn lộ rõ ở trên mặt, cho nên hiện tại cô không thể không giải thích kỹ hơn một chút. Cô không mong Phương Mục Dương vì mình mà từ bỏ một công việc tương đối tốt như thế, hơn nữa bản thân anh cũng thừa khả năng đảm nhiệm nó. Nếu anh vì sở thích cá nhân của cô mà từ bỏ cả tương lai, cô không gánh nổi trách nhiệm.

Trong những chuyện liên quan đến tương lai, yêu hay ghét chưa bao giờ quan trọng.

“Con cảm thấy anh ấy làm họa báo rất thích hợp, ít nhất là thích hợp hơn làm ở nhà hàng. Anh ấy hoàn toàn có thể đảm nhiệm được công việc bên họa báo. Nhà họ Lăng vẫn luôn muốn báo đáp anh ấy, anh ấy đồng ý, mọi việc coi như xí xóa. Một nắm gạo ân một gánh gạo thù(1), nếu như ân tình quá nặng, báo đáp không nổi, lúc nào cũng sợ ân nhân sẽ đem chuyện cũ truyền ra thì sẽ sinh ra thù hận. Bỏ qua hết thảy, qua lại với nhau cũng sẽ tự nhiên hơn một chút. Anh ấy làm việc chỗ họa báo, cũng là việc có lợi cho cả đôi bên.”

(1) Một câu nói cổ dân gian, có nghĩa việc giúp đỡ vừa phải là ân huệ, còn giúp đỡ quá nhiều thì dễ nuôi ra kẻ thù.

Thực ra Phí Nghê cũng không cảm thấy Lăng Y sẽ oán hận Phương Mục Dương, nhưng rất có khả năng cô ta sẽ hận cô. Đương nhiên, nếu Phương Mục Dương đi làm họa báo, cũng rất có khả năng Lăng Y lại sinh ra ảo giác rằng mình là người thượng đẳng.

Giáo sư Mục không ngờ Phí Nghê lại suy nghĩ chu toàn đến vậy. Bà chưa nghĩ sâu tới thế, nhưng chuyện ân lớn cũng như thù lớn, bà vẫn có thể hiểu được. Bà có thể nhìn ra được Phí Nghê không thích Lăng Y, nhưng lý trí của Phí Nghê đã buộc con bé từ bỏ yêu ghét của bản thân mình.

Từ lúc Phương Mục Dương về nhà, không khí đã rất kỳ quái.

Ông Phương gọi Phương Mục Dương vào phòng sách, cũng không trực tiếp nhắc đến Lăng Y mà chỉ hỏi dò: “Anh có biết điều đúng đắn nhất trong đời tôi đã làm là gì không?”

Hỏi xong, ông Phương im lặng chờ con trai nêu ra đáp án, ông tự tin rằng vấn đề mình đưa ra có sức hấp dẫn vô cùng.

Vậy mà Phương Mục Dương lại chẳng phối hợp chút nào, cứ như thể nó chả có tí hứng thú gì với cái vấn đề đó vậy.

Ông Phương chỉ đành phải tự hỏi tự trả lời: “Chuyện đúng đắn nhất tôi từng làm trong đời này chính là cưới mẹ của anh. Không có mẹ anh, chưa chắc tôi đã sống sót được tới lúc thấy anh chào đời. Những mối tình không thể chung hoạn nạn đều là phù phiếm, Tiểu Phí chăm sóc anh trong lúc anh khó khăn nhất, mới có thể là người bên anh cả đời. Lựa chọn bạn đời, phải lựa chọn người có thể ở bên mình trong quãng thời gian gian khó, người mà bản thân có thể hoàn toàn tin tưởng.”

“Con cảm thấy cha nói rất có lý, giữa vợ chồng mà nói hẳn là nên giúp đỡ nhau, nhưng tìm bạn đời mà chỉ dựa vào việc lúc bản thân chịu khổ người ta giúp mình một phen thì đâu có gì thú vị. Cha lựa chọn mẹ của con, cũng đâu chỉ vì bà ấy có thể chung hoạn nạn với cha.”

“Tất nhiên không phải chỉ có thế.” Ông Phương tạm thời không so đo chuyện nghịch tử xuyên tạc lời mình, chỉ hỏi: “Vậy anh cảm thấy lựa chọn bạn đời, chuyện gì mới quan trọng nhất?”

“Đầu tiên phải là con thích người đó mới được. Nếu đã không thích người ta mà lại lựa chọn ở bên chỉ vì người ta có lương tâm, có trách nhiệm, sẽ giúp đỡ con những lúc khó khăn thì chẳng phải là quá ích kỷ ư? Hơn nữa chẳng có ai là khó khăn cả đời cả.”

Ông Phương cảm thấy nghịch tử nói không phải không có lý, nhưng sau đó lại tức thì đề cao cảnh giác, uyển chuyển ám chỉ: “Nhưng làm người thì phải học cách biết ơn, anh đã kết hôn, quan trọng nhất chính là phải có tinh thần trách nhiệm.”

“Phí Nghê không cần con chịu trách nhiệm với cô ấy, cha lại xem thường cô ấy quá rồi. Là con không bỏ được cô ấy, chứ không phải là cô ấy không bỏ được con. Không phải là cha cho rằng Phí Nghê nằng nặc đòi cưới con, con cố chấp nhận đấy chứ?” Phương Mục Dương cười. “Chuyện gì đã khiến cha hiểu lầm như thế vậy?”

Ông Phương lúc này mới nhớ tới mục đích chính khi gọi nghịch tử vào đây, nghiêm túc tuyên bố: “Tôi đã bảo mà, anh nhường chỉ tiêu vào đại học cho Lăng Y, chỉ đơn thuần là đồng cảm, không có suy nghĩ sâu xa gì khác. Nhưng những người khác, có khi lại không nghĩ vậy… Công việc nhà họ Lăng giới thiệu cho anh, tốt nhất là anh nên từ chối đi.”

Phương Mục Dương lại hỏi vặn lại: “Sao phải từ chối chứ? Con thấy công việc ấy rất tốt mà.”

“Có thể là Phí Nghê có chút hiểu lầm về chuyện giữa anh và Lăng Y, anh tốt nhất nên ít tiếp xúc với người nhà họ Lăng đi, đừng vì người ngoài mà làm ảnh hưởng đến sự bình yên trong gia đình. Anh bớt qua lại với Lăng Y, thậm chí là chẳng qua lại gì hết nữa cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của anh.” Nhưng trong nhà có bà vợ thích ăn giấm ngày nào cũng lên cơn ghen vì mấy việc vặt vãnh này thì cuộc sống chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, đây là bài học kinh nghiệm nằm lòng ông Phương tự đúc rút được, song vì sĩ diện của bậc làm cha, ông không tiện nêu ra làm ví dụ.

“Phí Nghê tuyệt đối tin tưởng con.”

“Hôm nay Phí Nghê gặp Lăng Y, cảm xúc không tốt lắm.” Ông Phương chắc mẩm rằng nghịch tử đang nói điêu, bởi vì năm đó ông cũng nói câu tương tự, nhưng trên thực tế, phu nhân của ông hoàn toàn chẳng tin tưởng ông tí nào.

“Thế cũng không phải vì ghen, cha nghĩ về Phí Nghê quá nhỏ nhen rồi.” Phương Mục Dương hỏi ông Phương: “Cha nghĩ năm sau kỳ thi đại học có thể khôi phục lại không?”

“Hiện tại vẫn đang trong cuộc họp thảo luận. Thành tích để được trúng tuyển chắc chắn sẽ tăng, còn kỳ thi đầu vào có thể được khôi phục hay không thì tạm chưa nói chắc được. Sao, anh muốn tham gia thi đại học à?” Ông vẫn nhớ rõ, nghịch tử chẳng có tí hứng thú nào với đại học.  

“Có lẽ là cha không hiểu Phí Nghê rồi. Từ hồi tiểu học cô ấy đã dịch được sách hướng dẫn sử dụng tiếng Nga, mấy từ tiếng Anh cơ bản cũng biết, nếu kỳ thi đại học được khôi phục, bất kể là khối xã hội hay khối tự nhiên, cô ấy thích thi đâu thì chắc chắn sẽ trúng đó. Nhưng hiện tại, cô ấy chỉ có thể làm công việc mình không am hiểu.” Chưa nói tới Lăng Y, ngay cả anh bây giờ cũng là tương lai ngày càng tươi sáng, còn con đường phía trước của cô thì hiện tại vẫn mù mới, cảm xúc của cô có tốt mới lạ. Chỉ là anh không nghĩ tâm trạng của cô lại xuống dốc tới mức biểu hiện ra cả ngoài mặt, có lẽ đang thấy rất tệ.

“Tôi đương nhiên tin là con dâu rất ưu tú, nhưng những gì anh nói thì vẫn hơi khoa trương đấy, nền giáo dục trung học của thế hệ các anh thế nào, tôi cũng nắm được ít nhiều.” Ông Phương khá bất ngờ về chuyện con dâu đọc được sách cổ, nhưng ông vẫn cảm thấy lời của nghịch tử không thể hoàn toàn chính xác. Không phải là ông không tin tưởng Phí Nghê, mà là khoảng thời gian ấy, chuyện gì cũng quan trọng hơn học văn hóa, mà các trường học cũng không phải là ngoại lệ. Trong một môi trường như thế, ông rất khó tin rằng Phí Nghê học được thành tài, cho dù có khả năng thật thì cũng không có biện pháp.

Phương Mục Dương cười: “Nền giáo dục của Phí Nghê, hơn nửa đến từ mấy quyển sách giáo khoa nhặt ở ngoài bãi phế liệu.” Anh quả thực thấy tiếc cho Phí Nghê vì cô không vào được đại học, nhưng nếu cô đỗ đại học sớm một năm, chắc chắn sẽ không kết hôn với anh, mà nếu sớm một năm nữa, cô lại càng không đến bệnh viện chăm sóc anh.

Ngay từ đầu anh đã biết, vì muốn học đại học nên cô mới thường xuyên đến bệnh viện. Cô thực sự là quá khao khát vào đại học.

Ngay cả chuyện anh nhường lại cơ hội học đại học cho Lăng Y, anh cũng cảm thấy trọng tâm Phí Nghê chú ý đến không phải Lăng Y, mà là đại học.

Tuy rằng thỉnh thoảng Phí Nghê cũng ăn ít giấm, nhưng đối với cô mà nói, đại học còn quan trọng hơn Lăng Y nhiều.

Chỉ sợ giữa anh và đại học, Phí Nghê cũng sẽ lựa chọn đại học.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi