TÌNH YÊU MÀU HOA ANH TÚC

Lúc Hà Như và Lưu Đông Khởi đến nhà hàng Trí Chân thì Cố Thôn đã ở trong phòng hẹn đợi cô. Đúng như dự đoán của Hà Như, người đi cùng với Cố Thôn chính là Tôn Ánh.

Tôn Ánh ăn mặc rất đứng đắn, một bộ váy màu đen theo kiểu phương Tây, cô quấn một chiếc khăn choàng màu xanh hoa trắng nhỏ trên cổ, tóc búi cao, đang mỉm cười với họ. Bỗng cô thấy người theo sau Hà Như là Lưu Đông Khởi thì bất chợt tim đập thình thịch, mặt biến sắc.

Lưu Đông Khởi vừa mới tới nên vẫn chưa nhận ra sự có mặt của Tôn Ánh, anh chào hỏi Cố Thôn trước, sau đó mới lịch sự cúi đầu chào Tôn Ánh.

Đột nhiên anh khựng lại, ngạc nhiên nói:

- Tôn Ánh, em, sao em lại ở đây?

Cố Thôn nhìn Tôn Ánh rồi sau đó lại nhìn Lưu Đông Khởi không hiểu gì cả. Hà Như nhanh chóng giới thiệu Tôn Ánh với Lưu Đông Khởi:

- Anh Khởi, đây là cô Tôn Ánh, bạn của anh Cố Thôn.

Hà Như chủ động đứng ra giới thiệu chủ yếu vì cô hiểu được tâm trạng lúng túng của Tôn Ánh bây giờ. Cô đã đoán trước được tâm trạng của Tôn Ánh khi hai người gặp nhau. Nếu như Tôn Ánh hiểu được mối quan hệ giữa cô và Lưu Đông Khởi thì chắc chắn sẽ thấy rất ngại vì lần trước cô đã nhờ Hà Như xin sang Los Angeles biểu diễn.

Khi ấy, trong bốn người chỉ có Hà Như là hiểu rõ tất cả.

Lưu Đông Khởi không thể ngờ được là Tôn Ánh lại là bạn của Cố Thôn, hơn nữa may là anh và Hà Như gặp Tôn Ánh ở đây, anh vẫn nghĩ là Hà Như đã đem lọ nước hoa anh nhờ tặng cho Tôn Ánh.

Tôn Ánh cũng không ngờ được Hà Như và Lưu Đông Khởi lại là bạn thân, lần trước khi cô nói chuyện với Hà Như, không thấy Hà Như nhắc tới chuyện này. Cô cũng không biết Hà Như có đem chuyện trước đây cô nhờ Hà Như xin sang Los Angeles biểu diễn nói với Lưu Đông Khởi hay không. Trong lòng cô có chút lo âu.

Nhưng Tôn Ánh nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, rất tự nhiên cô đứng dậy cười và nói với Lưu Đông Khởi:

- Không ngờ là được gặp anh ở đây. Chẳng phải anh nói vài ngày nữa mới về Thượng Hải sao?

- Anh bất ngờ thay đổi kế hoạch. Lưu Đông Khởi chỉ Hà Như rồi nói với Tôn Ánh:

- Hai người đã gặp nhau rồi đúng không?

Tôn Ánh nhìn Hà Như. Hà Như hiểu, Lưu Đông Khởi tưởng hai cô đã gặp nhau khi đưa quà của anh cho Tôn Ánh. Vì vậy cô vừa nhìn Tôn Ánh, vừa cười và nói vơi Lưu Đông Khởi:

- Chắc anh chưa biết lần trước cũng nhờ anh Cố Thôn giới thiệu nên bọn em đã quen nhau rồi.

Câu nói này của Tôn Ánh giải tỏa được sự lo ngại trong lòng Tôn Ánh. Cô mỉm cười nhìn Hà Như. Tôn Ánh biết là Hà Như vẫn chưa đem chuyện mình nhờ nói cho Lưu Đông Khởi.

Bốn người thì trừ Cố Thôn ra còn mỗi người đều có tâm sự riêng. Cố Thôn hỏi Hà Như muốn uống gì, Hà Như nói là muốn uống một ly rượu nho. Cố Thôn hỏi Lưu Đông Khởi uống được rượu trắng hay không, Lưu Đông Khởi nói có thể uống một vài ly, vì thế nên Cố Thôn kêu một bình “Tửu quỷ”.

Cố Thôn hỏi Tôn Ánh:

- Còn em? Uống cái gì? Hay là vẫn như cũ?

Tôn Ánh liếc nhìn Lưu Đông Khởi rồi trả lời:

- Em muốn uống nước trái cây.

Cố Thôn nói một cách rôm rả:

- Mọi người đều là bạn bè cả, em đừng nên khách khí thế. Không phải em vẫn thích uống rượu Martine sao? Uống một ly nhé? Câu nói của Cố Thôn làm cho Tôn Ánh cảm thấy bối rối.

Hà Như vốn là người thích quan sát, cô nghe Cố Thôn nói là Tôn Ánh thích uống rượu Martine, bây giờ lại kêu nước trái cây, cô đoán được ngay là, trong lòng Tôn Ánh vẫn chú ý đến thái độ của Lưu Đông Khởi. Từ đó cô có thể hiểu được đôi phần.

Lưu Đông Khởi cười và nói với Cố Thôn:

- Anh Cố Thôn à, đàn bà con gái người ta không uống rượu, ép họ làm gì. Nào, tôi mời anh một ly, cảm ơn sự giúp đỡ của anh hôm nay.

Tôn Ánh quay qua cười và nói với Hà Như:

- Thì ra là chị biết trước việc Lưu Đông Khởi tối nay tới Thượng Hải hả!

Nói rồi cô nhấc ly nước lên uống, nhân tiện nhìn sắc mặt của Lưu Đông Khởi.

Lưu Đông Khởi giải thích:

- Vì tối qua anh gọi cho Hà Như nhờ cô ấy đặt phòng giúp.

Tôn Ánh cười:

- Thì ra là vậy. Nếu như tối nay không gặp anh ở đây, chắc em không biết anh đã về Thượng Hải.

Hà Như nghĩ, Tôn Ánh công khai muốn thăm dò mối quan hệ giữa Lưu Đông Khởi và cô, xem ra cô đã có ý nghi ngờ. Nhưng cũng không trách gì được Tôn Ánh, nếu là cô thì cô cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.

Cô cười và nói với Lưu Đông Khởi:

- Anh phải gọi điện trước cho Tôn Ánh mới phải chứ, em cũng sơ ý quá.

Tôn Ánh cười:

- Chỉ sợ là mọi người không tin mình thôi.

Lưu Đông Khởi chỉ biết mượn rượu để giấu đi sự bối rối của mình.

Cố Thôn đã ngầm quan sát ba người và thấy được tình thế nan giải của cả ba. Dưới con mắt của anh, anh hiểu rất nhanh ra mối quan hệ của Lưu Đông Khởi và Hà Như không phải chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường, anh cũng có thể đoán được rằng, Lưu Đông Khởi chính là người mà Tôn Ánh đã từng nhắc tới với anh trước đây, lúc ấy anh còn đùa với Tôn Ánh là nếu như cô muốn đi Mỹ để phát triển sự nghiệp thì dứt khoát cô phải cưới Lưu Đông Khởi. Nhưng Tôn Ánh lại có suy nghĩ riêng, cô nói sự nghiệp và hôn nhân là hai việc khác nhau, cô không muốn “cưới” để được đi Mỹ. Cố Thôn nghĩ, trong trường hợp này thì tốt nhất là ta nên cứ làm ngơ coi như không biết chuyện gì. Bởi vậy anh tiếp tục mời rượu Lưu Đông Khởi.

Hà Như nói với Cố Thôn:

- Anh Cố Thôn này, việc anh nhờ tôi giúp tôi sẽ không quên đâu, lúc nào rảnh tôi sẽ hỏi giùm anh, cứ yên tâm đi nhé.

Câu này mặc dù cô nói với Cố Thôn nhưng thật ra là nói với Tôn Anh. Cố Thôn hiểu ý cô, vui mừng nâng ly uống cạn.

Tôn Ánh cầm ly nước trái cây lên và nói với Hà Như:

- Chị Hà Như, em xin mượn ly nước này thay rượu, chúc chị thuận buồm xuôi gió!

Hà Như cũng vui vẻ đáp lại:

- Chị cũng chúc em vạn sự như ý!

Tôn Ánh thở dài và nói:

- Cũng mong là được như vậy!

Cố Thôn nói:

- Thôi mọi người đừng uống rượu và nói chuyện nữa, thức ăn đã nguội cả rồi kìa, chúng ta dùng bữa thôi.

Khi ấy Tôn Ánh nói Cố Thôn đưa cho cô một ly rượu Martine. Cô nhấc ly rượu lên và nói với Lưu Đông Khởi và Hà Như:

Anh Khởi, chị Hà Như, rất vui được làm quen với anh chị. Mọi người cạn ly rượu này xong, em có mấy lời muốn nói với anh chị.

Nói rồi, cô ngước cổ uống một hơi dài.

Lưu Đông Khởi và Hà Như thấy Tôn Ánh như vậy cùng nhìn nhau.

Tôn Ánh cười nói:

- Em được gặp anh chị hai lần, phải nói là rất vinh hạnh, lần trước trong một ngày mà em làm quen được với cả anh và chị, quen anh Khởi trước, rồi qua anh Cố Thôn em quen chị Hà Như.

Lưu Đông Khởi ngạc nhiên nói:

- Thì ra lần trước em vội vàng bỏ đi là vì đi gặp Hà Như à?

Tôn Ánh gật đầu.

Lưu Đông Khởi cười và nói với Hà Như:

- Anh hiểu rồi. Chuyện này chỉ có mình anh là bị lừa thôi.

Hà Như biết anh muốn nói đến chuyện cô đã từng nói với anh việc Cố Thôn dẫn một người con gái tới gặp cô, vì vậy nên cô đáp lời với anh ta:

- Sau đó em mới gọi điện định nói cho anh biết món quà của anh tặng đã bị Tôn Ánh từ chối rồi. Khi ấy em đâu biết cô ấy chính là bạn của Cô Thôn.

Tôn Ánh nói:

- Đông Khởi này, tình cảm của anh em hiểu cả. Em không nhận món quà của anh không phải là em muốn làm cao gì mà em cảm thấy, chúng ta chưa hiểu gì nhau mấy mà nhận đồ cuả anh thì e không phải, không tròn trách nhiệm với anh.

Hà Như nhìn cô, cảm giác ban đầu của mình là đúng rồi.

Tôn Ánh nói tiếp:

- Bây giờ, xem ra, em làm thế là đúng. Bây giờ em cảm thấy rằng, hai người đi với nhau hợp hơn là em với Lưu Đông Khởi. Cụ thể thế nào, em không muốn nói, em tin vào trực giác của mình thôi.

Mặt của Hà Như nóng bừng lên:

- Tôn Ánh à, em đừng hiểu lầm như vậy, chị với anh Khởi chỉ là chỗ bạn bè bình thường thôi.

Tôn Ánh cười nói:

- Tận đáy lòng của cả anh và chị đang giấu người kia điều gì thì cũng đang mong chờ người kia đáp lại điều ấy. Thực sự ngay chính bản thân anh chị cũng cảm thấy là bốn chữ ‘bạn bè bình thường’ nói ra nghe chướng chướng thế nào ấy. Nhưng em là một người từng trải, em hiểu được tất cả những suy nghĩ của anh chị bây giờ, Anh chị đừng nên tiếp tục dối lòng mãi như vậy nữa.

Lưu Đông Khởi điềm tĩnh nhìn ly rượu của mình cười nhẹ. Hà Như vội nói với anh:

- Anh nói gì đi chứ, Đông Khởi

Lưu Đông Khởi ngẩng đầu lên nói:

- Anh thực sự rất thích Hà Như, nhưng tạm thời anh chưa có đủ dũng khí để bộc bạch tình cảm thật với cô ấy. Bởi anh biết, có một số chuyện không thể tùy tiện nói ra được vì có thể sẽ làm mất đi những thứ quý giá hiện nay, ý anh nói ở đây là tình bạn. Trong lòng anh thích một người thì trước sau gì cũng phải bộc lộ, em nghĩ đúng không hả Hà Như?

Hà Như nghe Lưu Đông Khởi nói vậy hết sức sửng sốt, cô không ngờ anh lại bộc bạch như thế, đẩy cô vào tình huống cực kì nan giải, vì vậy cô cười nói:

- Em chưa hề trải qua chuyện này bao giờ.

Cô chỉ buột miệng nói ra, nhưng Lưu Đông Khởi thấy hụt hẫng như thể vừa mất đi cái gì quý giá.

Hà Như lại nói với Tôn Ánh:

- Tôn Ánh à, nếu như Đông Khởi thực sự thích chị thì lần đó, anh ấy đâu có hẹn hò với em! Phải không?

Câu nói của cô không những yên lòng Lưu Đông Khởi mà ngay cả Tôn Ánh cũng bất ngờ. Hà Như cười mỉm và nhấc ly rượu lên, chậm rãi nhấp một ngụm.

Cố Thôn vội vàng cười nói:

- Được rồi, được rồi, nếu như thực sự có duyên phận thì mọi người tự nhiên tới lúc đó sẽ thành đôi thành lứa, hôm nay chúng ta đừng nói đến vấn đề này nữa nhé!

Mọi người rời khỏi bàn tiệc thì đã quá mười giờ đêm. Tôn Ánh chậm rãi bước bên cạnh Hà Như và nói:

- Cảm ơn lòng khoan dung độ lượng khi nãy của chị.

Hà Như cười và bắt tay Tôn Ánh nói:

- Chỉ mong là em được như mong muốn, trở thành một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng. Hy vọng sẽ có một ngày được nghe em biểu diễn ở Los Angeles.

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi